*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Băng Phong Tuyết

Đôi mắt tròn tròn của An Nhã ở trên người Lam Ảnh Nguyệt cao thấp quét tới quét lui, nàng thật sự là càng ngày càng sùng bái thần tượng, nàng cư nhiên còn cự tuyệt sự theo đuổi của Diệc Vương điện hạ?!

"Chúng ta nên đi tìm ma hạch." Lam Ảnh Nguyệt bị mấy người bọn họ đánh giá cả người đều không được tự nhiên, nàng sẽ không quên vừa rồi ánh mắt bọn họ nhìn Phượng Diệc kia, trừ bỏ sợ hãi, cư nhiên còn có sùng bái, đối với cường giả sùng bái, đối với năng lực sùng bái.

Lam Ảnh Nguyệt xuất ra một đóa anh túc, đem cánh hoa phân cho bọn hắn, An Nhã đã ăn qua một lần, tự nhiên biết đây là thứ tốt, một ngụm liền nuốt xuống.

Mặt khác ba người kia không phải là hoài nghi Lam Ảnh Nguyệt, mà là nhìn nửa ngày cũng không phát hiện thứ trong tay có cái gì đặc biệt, theo bọn họ thì đây chỉ là cánh hoa bình thường a, cánh hoa cái gì, bọn họ thật sự là không thích ăn a.

Sau khi An Nhã ăn xong, vừa rồi người đứng còn không đứng nổi, bây giờ linh lực toàn thân nhanh chóng khôi phục, ngay cả ba người bên cạnh cũng có thể cảm giác được linh lực tăng vọt, Tần Ngọc quay đầu, nhìn trên mặt miệng vết thương thật nhỏ của An Nhã bắt đầu khép lại, vảy kết.

Ba người không bình tĩnh, tay cầm cánh hoa bắt đầu phát run, đây rốt cuộc là cái gì vậy? Liền tính Dược tề chữa lành vết thương cấp Đại sư cũng mới loại hiệu quả này đi?

An Nhã nhìn chăm chú cánh hoa trên tay ba người, liếm liếm môi, "Ngọc ca ca, các ngươi không ăn sao?"

Liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của An Nhã một cái, nhanh chóng cầm cánh hoa trong tay ném vào miệng, động tác thần kỳ nhất trí.

Cảm nhận được trên người mình biến hóa, Tần Ngọc nhanh chóng đuổi theo Lam Ảnh Nguyệt đi ở phía trước, một mặt ý cười mở miệng nói: "Tiểu Dật, đi được có mệt hay không, có cần ta cõng ngươi hay không?" (Tiểu Tuyết: =.=, cái đồ chân chó, cái đồ nịnh nọt, thật mất hình tượng mà!)

Lam Ảnh Nguyệt không nói gì nhìn Tần Ngọc đột nhiên xuất hiện, người này muốn làm chi?

"Nữ nhân của Diệc Vương, ngươi cũng dám cõng?" Lâm Khiêm chậm rì rì đi lên phía trước, tao nhã đứng ở trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, "Tiểu Dật, Bạch Hổ thế gia của ta có rất nhiều Bí tịch tu luyện, nếu ngươi cần, ngày khác ta mang cho ngươi mấy bản?"

"Huyền Vũ thế gia của ta có tuyệt thế Thần binh, có thể cho ngươi." Đông Phương Hàn ôm trọng kiếm, những lời này xem như hắn nói được một câu dài nhất.

"Có việc thì nói đi." Bọn họ đều như vậy, Lam Ảnh Nguyệt làm sao có thể không hiểu, chỉ cần là nàng có thể giúp, khẳng định sẽ không từ chối.

"Là như vậy." Tần Ngọc cắn chặt răng, chậm rãi nói: "Tám năm trước, gia chủ của Chu Tước thế gia, Bạch Hổ thế gia cùng Huyền Vũ thế gia, đồng thời trúng một loại độc khó giải, liền ngay cả Dược Tề Sư Đại sư trên đại lục này cũng thúc thủ vô sách, độc tố kia từng chút một cắn nuốt thần kinh của bọn họ, làm tiêu tan dần linh khí của bọn họ, người trúng độc toàn thân khô quắt giống như bộ xương, nhưng cũng sẽ không tắt thở."

"Chỉ Thanh Long thế gia kia không bị gì?" Lam Ảnh Nguyệt cau mày, tam gia khác đều trúng độc, duy độc Thanh Long thế gia không có việc gì, chuyện này có nhiều điểm rất đáng ngờ.

Người hơi chút có chút đầu óc, đều sẽ nghĩ đến Thanh Long thế gia.

"Đây chính là chỗ kỳ quái, nguyên bản thế lực của tứ đại gia tộc đều ngang nhau, từ đó về sau, lại biến thành cục diện của một mình Thanh Long thế gia." Lâm Khiêm nghĩ tới phụ thân đang hấp hối trên giường, hai tay hơi hơi nắm lại, bọn họ không phải là không có hoài nghi về Thanh Long thế gia, nhưng là nhiều năm như vậy trôi qua, lại tìm không thấy nửa điểm dấu vết.

Đôi mắt Lam Ảnh Nguyệt khẽ híp, đồng thời hạ độc với gia chủ của tam đại thế gia, hơn nữa không có một tia dấu vết, chuyện như vậy, nàng ngược lại không ngờ do Lam Chấn làm ra, khẳng định có người sau lưng hắn.

"Tiểu Dật, ta biết ta nói như vậy thật đường đột, chúng ta mới vừa quen không lâu, nhưng là ngươi vừa mới cho chúng ta ăn thứ gì đó, có lẽ có thể cứu bọn họ." Đôi mắt Tần Ngọc gắt gao nhìn chằm chằm Lam Ảnh Nguyệt, chỉ cần có thể cứu phụ thân, cho dù muốn yêu cầu tất cả của Chu Tước thế gia, hắn cũng nguyện ý.

"Thần tượng." An Nhã đáng thương hề hề nhìn Lam Ảnh Nguyệt, nàng chính là cảm thấy thần tượng có năng lực cứu mấy vị thúc thúc.

"Có thể đi nhìn xem." Thanh âm Thao Thiết có chút lạnh như băng, tựa như thay đổi thành một người khác, toàn thân bao phủ ở bên trong một tầng hắc vụ*, bệnh trạng này theo như lời của thiếu niên, cực kỳ giống cái loại độc tố hắn hận thấu xương. (*hắc vụ: sương mù màu đen)

Liền tính Thao Thiết không nói, Lam Ảnh Nguyệt cũng không tính toán khoanh tay đứng nhìn, bởi vì mấy người bọn họ đối với nàng rất tốt, đều là phát ra từ nội tâm, điều này nàng sẽ không nhìn lầm.

Tám năm trước, lại là tám năm trước, đến cùng đã xảy ra cái gì?

"Chờ khảo hạch xong, ta và các ngươi đi xem." Trong lòng Lam Ảnh Nguyệt không hiểu có chút phiền chán, phảng phất có một bàn tay đang thao túng mọi người, bọn họ lại thúc thủ vô sách, không, nàng nhất định phải đem chuyện này tra rõ ràng, nàng không muốn lại làm quân cờ.

"Cám ơn, Tiểu Dật, thật sự rất cảm tạ ngươi." Hai mắt Tần Ngọc đều công như mặt trăng, hắn cười lớn liền hướng Lam Ảnh Nguyệt đánh tới. (Tiểu Tuyết: Sao đám người này thích đánh thế nhở? Vui cũng đánh, buồn cũng đánh,... làm gì cũng đánh  boxing3 )

Lâm Khiêm cùng Đông Phương Hàn tuy rằng không kích động giống như Tần Ngọc, nhưng là ý cười trong ánh mắt kia nhưng là ngăn không được, đợi nhiều năm như vậy, rốt cục có hi vọng, trong lòng tự nhiên là cao hứng.

Ngay tại thời điểm Tần Ngọc sắp bổ nhào lên trên người Lam Ảnh Nguyệt, đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, nắm cổ áo Tần Ngọc lên, liền đem hắn ném ra ngoài.

"Tiểu ngọc, ta không phải nhắc ngươi rồi sao? Nữ nhân của Diệc Vương sao ngươi có thể tới gần!" Hai mắt Lâm Khiêm mỉm cười, nhìn Tần Ngọc bị ném ở trên cỏ, cười đến mức la lên vui sướng khi người gặp họa.

"Xứng đáng." Đông Phương Hàn một mặt lãnh khốc, đáy mắt lại lưu động mỉm cười.

"Dạ Phong, hắn là bằng hữu của ta." Lam Ảnh Nguyệt không nói gì, cái nam nhân kia, sao lại bá đạo như vậy. (Tiểu Tuyết: Vì Diệc ca bá đạo nên em mới kiên nhẫn ngồi làm truyện này chứ không bỏ lâu rồi)

"Chủ thượng nói, người khác phái đều không thể tới gần tiểu thư." Dạ Phong ôm kiếm, một bộ nghiêm trang, nhìn Tần Ngọc trên đất, cực kỳ ghét bỏ, tiểu thí hài này cũng dám ôm Ngũ tiểu thư?

Nếu không phải bởi vì hắn là đồng bọn của Ngũ tiểu thư, chỉ sợ hắn sớm đã đi đời nhà ma.

Tần Ngọc lộ ra khuôn mặt đỏ dọa người, hắn tốt xấu gì cũng là Ngũ giai cao nhất a, bị nam nhân này tùy ý quăng giống bao tải, thật sự quá mất mặt.

"Diệc Vương điện hạ chính là không bình thường, ngay cả hộ vệ cũng lợi hại như vậy." An Nhã giờ này khắc này phi thường cảm thấy may mắn mình là nữ hài tử, cũng không hoàn toàn bị ném bay.

Mấy người dọc theo đường đi chậm chậm rì rì đi về phía trước, gặp ma thú liền đánh vài cái, đều không cần Lam Ảnh Nguyệt ra tay, mấy người liền nhanh chóng lấy ma hạch giao cho nàng.

Khảo hạch mọi người bị bọn họ đào thải, bọn họ cũng liền cảm thấy không sai biệt lắm, có thể trở về đi, ngốc ở trong này cũng liền không có gì thú vị.

Hiệu trưởng vốn cho là, luyện chế Dược tề áp chế, là có thể khiến thời gian lần khảo hạch này kéo dài một chút, nhưng là không nghĩ tới, bất quá trong một đêm, cơ hồ tất học sinh đều bị đào thải.

"Ta cảm giác không quá thần kỳ a!" Tần Ngọc nhìn đám người tụ tập trên quảng trường, trong lòng có loại dự cảm không rõ.

"Hắn dám làm gì chúng ta?" Bước chân Lâm Khiêm bước đi tao nhã, thời điểm nhìn đến bóng dáng xa xa kia, đôi mắt khẽ nhếch, dè dặt cẩn trọng liếc mắt nhìn An Nhã một cái nói: "Tiểu Nhã, phụ thân ngươi."

An Nhã bống nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía đỉnh đài cao của quảng trường kia, bóng dáng cao lớn kia, đã từng là ông trời của nàng, hiện tại xem ra, cũng là châm chọc như vậy, ha ha, hắn là vì An Nhiên đến đi.

Nhớ tới ánh mắt của mẫu thân trước khi chết, cái mũi An Nhã đau xót, nước mắt liền rớt xuống, nức nở nói: "Hắn không xứng làm phụ thân ta."

Ngón tay An Nhã gắt gao bấu vào lòng bàn tay, tay nhỏ bé trắng noãn chảy ra vết máu nhè nhẹ, toàn thân đột nhiên run nhè nhẹ, nàng không muốn nhìn thấy hắn. An Nhã vừa nghiêng đi thân mình, một cái tay mát lạnh bắt được cổ tay nàng.

An Nhã quay đầu lại, nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt cúi đầu lôi kéo tay nàng, nhẹ nhàng thả lỏng ngón tay đang bấu vào lòng bàn tay của nàng, giọng điệu lạnh như băng, rét lạnh tận xương, "Làm sao có thể ở trước mặt kẻ thù cúi đầu trước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play