Liền tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Hoàng Kim Hổ lại toàn thân cứng ngắc, trừng lớn hai mắt, thân thể cao lớn run nhè nhẹ.
Nó thất kinh nhìn nhìn chung quanh, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, dè dặt cẩn trọng thu hồi móng vuốt mình, chậm rãi gập thắt lưng giống đứa nhỏ làm sai chuyện, phủ phục trên mặt đất, ánh mắt tội nghiệp nhìn Lam Ảnh Nguyệt. (Tiểu Tuyết: Cái hình ảnh này quen quen, hình như con Thanh Long kia cũng vậy a?! =.=)
Biến cố bất thình lình khiến mấy người Tần Ngọc ngây ngẩn cả người, đây là chuyện gì xảy ra, vừa rồi Bát giai ma thú còn muốn đem mấy người bọn họ chụp chết a! Cư nhiên hiện tại liền dịu ngoan nằm úp sấp trên đất?
Có cần kích thích như vậy hay không a! (Tiểu Tuyết: Sau này còn nhiều thứ hơn thế này nữa. Nên làm quen dần đi a *nghiêm túc vỗ vai*)
Mà lúc này Hoàng Kim Hổ, đang ở nhu thuận nghe Thao Thiết khiển trách.
"Ngươi có phải là đang chán sống không?" Thao Thiết hèn mọn nhìn Hoàng Kim Hổ trước mắt, nếu không phải là hắn hiện tại không thể tiếp xúc với vật thể, hắn thật muốn đi lên đá tên ngu xuẩn này mấy đá.
Hoàng Kim Hổ đáng thương hề hề lắc lắc đầu, nó thật không ngờ bản thân cư nhiên gặp Thánh thú đại nhân, tuy rằng nhìn không thấy đại nhân, nhưng là cái hơi thở kia nó sẽ không nhớ lầm.
Nó cho rằng đại nhân đã chết vào lần chiến tranh đó, không nghĩ tới bản thân cư nhiên còn có thể nghe được Thánh thú đại nhân dạy bảo, ô ô, ánh mắt thật to của Hoàng Kim Hổ cư nhiên lệ nóng doanh đầy.
"Có thể hay không có chút tiền đồ?!" Thao Thiết hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng cao ngạo ngẩng cao đầu, "Đi, nhận sai."
Chớ không phải là nữ nhân Lam Ảnh Nguyệt kia nói Hoàng Kim Hổ là bị người lợi dụng, nó đem Lam Ảnh Nguyệt đánh thành như vậy, hắn khẳng định sẽ không tha cho nó.
Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi ngồi dậy, không nói gì nhìn Thao Thiết, tên kia bày ra tư thế đó cho ai xem a? Trừ bỏ nàng, không ai thấy được hắn như vậy được chứ?
Lúc này, bốn người kia đã chậm rì rì chuyển đến bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, đem nàng chắn phía sau, ai biết Hoàng Kim Hổ này có phải hay không đột nhiên lại nổi điên?!
Nghe Thao Thiết nói, Hoàng Kim Hổ chậm rãi đứng lên, không phải là xin lỗi thôi, cho dù Thánh thú đại nhân để cho nó đi tìm chết, nó cũng sẽ không chút do dự đi tìm chết.
Bốn người khẩn trương hề hề nhìn quái vật to lớn trước mắt, nhóm của bọn hắn hiện tại quả nhiên là chịu không nổi một kích của Hoàng Kim Hổ này a, nhưng là bọn hắn cũng sẽ không thể đầu hàng như vậy, cho dù đến một khắc cuối cùng.
Tâm mấy người nháy mắt nhắc tới cổ họng, An Nhã quay đầu đối với Lam Ảnh Nguyệt phía sau nói: "Thần tượng, kiếp sau chúng ta tái kiến*!" (*tái kiến: gặp lại)
Lam Ảnh Nguyệt nhìn bốn người kia biểu cảm bi tráng, không khỏi vui vẻ, bọn họ sẽ không cho rằng Hoàng Kim Hổ còn muốn đến công kích bọn họ đi?
Hoàng Kim Hổ chậm rì rì chuyển đến trước mặt mấy người, chậm rãi nâng lên hai cái chân trước.
Lâm Khiêm chậm rãi lắc lắc đầu, không nghĩ tới bản thân cư nhiên lại chết ở trong này.
Ngay thời điểm bốn người cho rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Hoàng Kim Hổ ngốc nâng hai cái chân trước, lung lay thoáng động cho bọn hắn một cái cúi đầu.
Sau đó vô tội nhìn bọn họ, như vậy tổng có thể đi? Nhưng là mấy người này vì sao lại phản ứng như vậy, chẳng lẽ bọn họ không tha thứ nó sao.
Mấy người nhìn dáng điệu thơ ngây khả ái của Hoàng Kim Hổ lúc này, cả kinh tới mức ngay cả tay cũng không biết thả nơi nào, An Nhã dè dặt cẩn trọng lôi kéo tay áo Tần Ngọc, "Ngọc ca ca, nó đang làm gì vậy?"
"Hắn ra vẻ xin lỗi." Lâm Khiêm một mặt mê mang, ai tới nói cho hắn biết, đây là có chuyện gì?
"Xin lỗi?" Vừa rồi Hoàng Kim Hổ còn muốn giết chết nhóm bọn hắn, cư nhiên cho bọn hắn một cái cúi đầu xin lỗi, hắn thật sự vô pháp tưởng tượng.
"Ngươi đi đi." Thao Thiết nhàn nhạt mở miệng.
Hoàng kim hổ chần chờ nhìn nhìn trong không khí, nó không muốn đi, nó muốn cùng Thánh thú đại nhân ở cùng một chỗ, nó tội nghiệp nháy mắt, chính là không hoạt động bước chân.
"Ngươi cút nhanh cho ta!" Thao Thiết nổi giận, tên ngu xuẩn này còn muốn đi theo hắn!
Hoàng Kim Hổ nghe được Thao Thiết nổi giận, lập tức ngậm tiểu Hoàng Kim Hổ trên đất rời khỏi, chậm rì rì đi vào trong rừng rậm, mỗi bước đi kia cẩn thận, khiến bốn người đều phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với ma thú cao cấp.
"Thần tượng, còn có thể ở cùng ngươi thật tốt." An Nhã nhìn thấy Hoàng Kim Hổ đi rồi, trực tiếp đặt mông ngồi ở bên cạnh Lam Ảnh Nguyệt, vừa rồi nàng còn cho rằng bản thân chết chắc rồi.
"Xem như nhân họa đắc phúc, bằng không muốn đột phá lục giai này chỉ sợ còn phải tiêu phí không ít thời gian cùng tinh lực." Trong giọng nói Tần Ngọc mang theo kinh hỉ, linh lực trên người dần dần nồng đậm lên, đây là dấu hiệu sắp đột phá.
Đông Phương Hàn cùng Lâm Khiêm cũng có cảm giác đồng dạng, An Nhã sửng sốt, ba người bọn họ đây là đột phá đồng thời?
"Vì sao ta lại không có?" An Nhã buồn bực, nàng nhanh chóng diều động một chút linh lực của mình, phát hiện cách đột phá còn rất xa!
Ngũ giai đột phá đến lục giai cần một canh giờ, ba người bắt đầu ngồi xuống, Lam Ảnh Nguyệt lôi ra một phiến cánh hoa Anh Túc đưa cho An Nhã, An Nhã không nói hai lời liền nuốt xuống, dù sao nàng tin tưởng thần tượng sẽ không hại nàng.
Cánh hoa kia vừa mới xuống dưới, An Nhã chỉ cảm thấy một cỗ nước ấm không ngừng di chuyển khắp toàn thân, đau đớn trên người nàng chậm rãi giảm bớt, còn miệng vết thương đổ máu chậm rãi vảy kết, nàng kinh ngạc há to miệng, đây là cái gì vậy.
"Thần tượng, có thứ thần kỳ như vậy cần phải giấu thật tốt, hiện tại có rất nhiều người xấu." Thứ này nếu để cho người ta biết, chỉ sợ là sẽ gây ra oanh động, mà thần tượng cư nhiên cứ như vậy cho nàng ăn.
Nghĩ nghĩ, An Nhã đột nhiên đánh mạnh về phía Lam Ảnh Nguyệt, "Thần tượng, ngươi cư nhiên tin tưởng ta như vậy."
Lam Ảnh Nguyệt quả thực cười khổ không thôi, nha đầu kia vì sao liền thích đánh người khác như vậy.
"An Nhã muội muội thoạt nhìn thật chật vật a?"
Nghe thanh âm này, Anya mạnh mẽ đứng lên, nhìn thấy An Nhiên y phục đỏ rực hướng các nàng đi tới, trên mặt treo một nụ cười giả dối làm An Nhã càng them chán ghét, "Chúng ta chật vật còn không phải do một tay ngươi tạo thành sao? Thế nào cao hứng không a?"
An Nhiên mắt lạnh nhìn mấy người một thân dính máu, chớ không phải là vừa rồi Hoàng Kim Hổ kia không biết vì sao chạy trốn, mấy người này đều đã chết, cũng không biết vì sao mấy người này vận khí tốt như vậy, cư nhiên tránh được một kiếp.
"Tiểu nhã, các ngươi trêu chọc thất giai ma thú, cũng không thể đổ tội cho ta." An Nhiên chậm rì rì đi tới, nhìn ba người đang ở trong Cảnh giới Vong Ngã, khóe miệng lạnh lùng gợi lên.
Không có ba người bọn họ hỗ trợ, An Nhã cùng cái nữ nhân này trong tay tự mình cũng không thể giở trò gì được!
"Chúng ta trêu chọc Thất giai ma thú?" An Nhã chỉ cảm thấy buồn cười cực kỳ, cái nữ nhân này cư nhiên còn có thể nói ra loại lời nói này, "Người kia không phải người trong đội ngũ của chúng ta!"
Cái thiếu niên ném tiểu Hoàng Kim Hổ phía trước kia, lúc này còn vẫn duy trì nguyên động tác, bị đông cứng tại chỗ.
"Các ngươi nhanh chút đem đạn tín hiệu giao ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí." Lam Hạo Phong chậm rãi đi lên phía trước, muốn giải quyết hai nữ nhân trước mắt này, quả thực là dễ dàng.
"Lam thiếu gia rất muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?" Lam Ảnh Nguyệt ngược lại thật không ngờ, từ sự tình lần trước, An Nhiên này cư nhiên còn có thể cùng Lam Hạo Phong ở cùng một chỗ.
Không thể không nói, cái nữ nhân này lực nhẫn nại vẫn là không sai.
Nhìn thiếu nữ bé bỏng trước mắt, Lam Hạo Phong lại cảm thấy có chút quen thuộc, ánh mắt kia mang theo lạnh lùng, làm cho hắn ta nhớ tới tiểu tiện nhân Lam Ảnh Nguyệt kia, chẳng qua, tiểu tiện nhân kia đã chết. (Tiểu Tuyết: *liếc mắt khinh bỉ* thứ người tự cho mình thông minh cũng có ngày chết vì sự thông minh của mình)
"Đạn tín hiệu đúng thật là phải giao, bất quá người phải giao đạn tín hiệu, là các ngươi, mà không phải chúng ta." Lam Ảnh Nguyệt chậm rãi tiêu sái đến gần An Nhiên, giọng điệu là vân đạm phong khinh như vậy.
An Nhiên phảng phất như nghe được truyện tiếu lâm, "Ha ha ha, chỉ bằng ngươi? Cũng muốn làm chúng ta giao ra đạn tín hiệu sao?"
"Rất nhanh ngươi sẽ cười không nổi." Lam Ảnh Nguyệt khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, An Nhã nhìn nàng chỉ cảm thấy lúc này Lam Ảnh Nguyệt phảng phất như cường giả một phương, khí thế kia làm cho người ta không dám ngẩng đầu trước mặt nàng.
"Muốn chết!" Lam Hạo Phong nhìn ánh mắt của Lam Ảnh Nguyệt kia, xuất ra kiếm liền vọt lên, vừa ra tay chính là sát chiêu của Ngũ giai, hắn nắm chắc chỉ một kích cũng có thể khiến cho nha đầu này chết ở chỗ này, đến lúc đó liền báo cáo học viện nói là bị ma thú giết chết, chăng có ai có thể biết chân tướng.
"Dám đụng nữ nhân của Bổn vương, có cái suy nghĩ gì không thông, có thể cùng bổn vương nói chuyện." Cùng với giọng nam dễ nghe, không gian bắt đầu sóng gió nổi lên, thanh âm kia chui vào tai Lam Hạo Phong cùng An Nhiên, hai người sắc mặt trắng bệch, phảng phất có một bàn tay cầm cổ bọn họ, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. (Tiểu Tuyết: A~, Diệc ca mất tích suốt 7 chương cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi! Nhớ ca quá đi! =3=)
Vừa rồi hai người còn kêu gào, trong khoảnh khắc liền thất khiếu* đổ máu, môi biến tím, biểu cảm vô cùng dữ tợn. (*Thất khiếu gồm: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT