Hôm nay, hai vị Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ phát hiện núi Bất Chu có điểm khác thường, Ngọc Đế Nhuế Hạng kinh hãi, vì thế đã phái Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân đi kiểm tra. Dương Tiễn mang theo binh khí là tam tiên lưỡng nhận kích(*) tuần tra vài vòng trên núi Bất Chu, rồi vội vã quay về thiên đình cầu kiến Ngọc Đế. Theo như Thái Bạch Tinh Quân lúc ấy đang uống trà với Ngọc Đế nói lại thì, Dương Tiễn áo giáp chưa kịp cởi, tay còn đang cầm thần binh, không đợi tiên đồng truyền báo, đã vội vã lao vào.

(*) Tam tiên lưỡng nhận kích: kích có ba đầu mũi nhọn (chắc giống cái đinh ba của Hải Vương) hai lưỡi.

“Lão thân lúc ấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh”, Thái Bạch nhấp ngụm trà, rồi tiếp tục nói: “Lão thân còn tưởng rằng Nhị Lang Chân Quân muốn bức vua thoái vị, tấm thân già này của lão, thật không chịu nổi sự hù dọa lớn như vậy”.

Tôi trốn ở sau rèm, thầm nghĩ: tiểu tử Dương Tiễn này tính tình thẳng thắn, nóng nảy, với tính nết của Ngọc Đế từ trước tới nay, đôi bên vẫn luôn có xung đột, sau này lúc anh ta cùng với Ngọc đế lập ra ước định “chỉ nghe điều động chứ không giáp mặt”, còn mời chúng tôi tới làm chứng, Dương Tiễn này ngày thường nếu có thể tránh được Nhuế Hạng thì tránh, lần này sao lại kích động như thế chứ, chẳng lẽ đã có việc gì hệ trọng đã xảy ra rồi?

Bích Hoa nghe Thái Bạch nói xong, trấn an nói: “Tinh Quân lo lắng quá rồi, Nhị Lang Chân Quân tuy tính tình có chút nóng nảy, nhưng dù sao ngài ấy cũng là cháu ngoại của Ngọc Đế mà”.

Thái Bạch Tinh Quân gật đầu: “Đúng vậy, thật ra Nhị Lang Chân Quân phát hiện cột trụ chống trời ở núi Bất Chu có điểm khác thường, nên mới kích động đến như thế. Ngài ấy đi tuần tra ở chân núi Bất Chu, phát hiện thấy cột trụ chống trời xuất hiện mấy vết rạn nứt, vết lớn nhất đã lan đến nửa thân trụ rồi, nếu cứ để như thế, chỉ sợ… Ngọc Đế sai tôi đến truyền lệnh ngài mau đi tìm nguyên nhân, đồng thời tìm cách sửa chữa”. Thái Bạch khà một tiếng rồi đem chén trà đặt trở lại bàn, gương mặt kích động nói: “Thượng tiên Bích Hoa, cột trụ chống trời là cội nguồn của Thiên đình, sự việc lần này rất quan trọng, không thể coi thường”.

Bích Hoa gật đầu xác nhận.

Cột trụ chống trời là trước đây Nữ Oa nương nương chặt đứt tứ chi của thần quy mà biến thành, sau trận chiến Tiên – Ma, để đề phòng cột trụ chống trời bị phá hủy, Hạo Thiên còn hạ thêm chín chín tám mươi mốt đạo phong ấn ở bên ngoài, còn đem mây ngũ sắc ở Côn Luân về vây quanh, bảo hộ nó không bị gió thổi mưa dầm. Tầng bảo vệ chu đáo đến như thế, mà lại có vết nứt, nhất định không phải do nguyên nhân tầm thường gây ra.

Bích Hoa tuy rằng năng lực chiến đấu tốt, nhưng cũng chỉ mới phi thăng thành tiên, chỉ sợ xử lý việc này cũng gặp chút khó khăn.

Tôi vén rèm, bay đến đậu ở trên vai Bích Hoa. Quay về phía Thái Bạch nói: “Ngọc Đế chắc chắn sẽ không để cho mình Bích Hoa đi làm việc này, ngài còn nói cái gì nữa không?”.

Nói xong tôi mới chợt nhớ ra lúc này tôi nên giả vờ làm một con chim bình thường, nên trong lòng cứ hối hận mãi. Tôi nghĩ nghe tôi nói tiếng người, Bích Hoa chắc phải kinh ngạc lắm, ít nhất thì cũng phải lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Ai ngờ anh ta lại cầm lấy cốc trà đặt trên bàn, uống một ngụm, rồi nhẹ nhàng đặt xuống, giống như bình thường tôi vốn nên như thế rồi.

Nhưng Thái Bạch Tinh Quân thấy tôi, lại nhanh chóng đứng lên, đi đến bên cạnh người tôi, thần sắc cung kính, cúi người nói: “Ngọc Đế còn nói, nếu Thượng thần Phượng Hoàn chịu ra khỏi Thần Cung, vậy có thể tiện thể cũng đi xem núi Bất Chu một chút”.

Tôi tự nhiên cảm thấy có làn gió lạnh từ cửa thổi đến, thở dài rồi nói: “Đã như vậy, Thái Bạch Tinh Quân mau đi tìm Thượng thần Phượng Hoàn, nếu không nhanh, sợ là Thượng thần Phượng Hoàn lại nhớ Cung Phượng Thần, đến lúc đó làm chậm trễ chính sự thì cũng không tốt”.

Thái Bạch Tinh Quân nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nghi hoặc liếc nhìn tôi một cái.

Tôi đỏ mặt, trong ngực tim đập đánh thịch một cái, trầm giọng nói: “Tinh quân đi nhanh lên đi, tiểu tiên không tiễn”.

Thái Bạch Tinh Quân vội vàng nói: “Đúng đúng đúng”, rồi cố làm ra vẻ tự nhiên quay về phía Bích Hoa chắp tay nói: “Thái Bạch không tiện ở lại lâu”.

Bích Hoa tiễn Thái Bạch ra cửa, tôi đậu trên bàn, chỉ hận không thể tìm cái lỗ mà trốn xuống. Bích Hoa quay lại phòng, ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, đem một chân gác lên trên chân kia, cười mà như không nhìn tôi nói: “Nói đi”.

Tôi cân nhắc chỉ cần không nói cho Bích Hoa biết tôi chính là Phượng Hoàn, mọi chuyện đều có thể cứu vãn, mặt mũi của tôi cũng vẫn còn. Người trên Thiên giới gặp qua chân thân của tôi cũng không nhiều lắm, mà cùng lắm thì sau này tôi tìm biện pháp, khiến anh ta vĩnh viễn không biết chân thân của Phượng Hoàn tôi là cái dạng gì là được rồi.

Tôi hắng giọng nói: “Tiểu tiên thật ra không phải là tiên cầm mà các thần tiên nuôi dưỡng, hôm ấy uống nhiều rượu nên say quá mới ngã xuống cạnh bờ Dao Trì”. Tôi ngẩng đầu quan sát Bích Hoa, rồi lại nói: “Tiểu tiên vừa rồi cũng mới phát hiện ra mình có thể nói, chắc là nhận được tiên khí từ quý phủ, khiến linh lực đột nhiên tăng mạnh”.

Không biết có phải bản tiên cảm nhận nhầm rồi hay không, trong phòng vốn yên lặng, sau khi tôi nói xong, hình như càng yên lặng hơn.

Vẻ mặt Bích Hoa rất khó đoán, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Tiên hữu nếu đã có thể nói chuyện, tất nhiên là sẽ có tên, không biết nên xưng hô thế nào?”.

Tôi thầm nghĩ: “Thượng tiên có thể gọi tôi là Hoàn Phượng(15)”.

Bích Hoa yên lặng nhìn tôi một lát, rồi bỗng lạnh lùng nói: “Hoàn Phượng là phượng hoàng, chắc có thể biến thành người?”.

Tôi nghiêm mặt chân thành nói: “Tiểu tiên căn cơ còn thấp, pháp lực yếu kém, nếu muốn hóa thành người thì cần phải có ngoại lực trợ giúp, một mình tiểu tiên không tự hóa phép được”.

Ánh mắt sắc bén của Bích Hoa dường như muốn xuyên thấu qua cả lớp lông vũ của tôi, tôi cố nhịn xuống cảm giác đám lông vũ trên lưng muốn dựng đứng cả lên, cố gắng ưỡn ngực, nhìn anh ta bằng ánh mắt trong veo.

Trong phòng trầm lặng một lúc, Bích Hoa mới nhẹ nhàng nói: “Hoàn Phượng đi nghỉ ngơi đi, mai cùng tôi đi tuần tra núi Bất Chu”.

Tôi không nghĩ, chuyện đi núi Bất Chu cuối cùng tôi lại không đi được.

Tôi vốn nghĩ thiên kiếp của mình sẽ đến nhanh, cũng không thể ngờ được nó lại đến đột ngột như thế. Ai ngờ đâu ngay lúc Bích Hoa và tôi rời khỏi điện Bích Vân lên đường đến núi Bất Chu, đột nhiên cuồng phong gào thét, ngay lúc đó, mây đen cuồn cuộn kéo đến, đá cùng bụi bay mù mịt đất trời, nghe mơ hồ đâu đó, dường như có tiếng sấm sét giữa các tầng mây.

Bích Hoa ôm tôi vào trong ngực, nhíu mày nói: “Dị tượng như thế, e là có diệt thiên lôi muốn đánh xuống đầu ai, chúng ta tạm thời tránh xa một chút, để tránh bị thương”.

Tôi từ trong ngực Bích Hoa nhảy ra, cười gượng, lời Thượng tiên Bích Hoa nói quả thật không sai, đây đúng là điềm báo diệt thiên lôi sắp xảy ra, có điều, tôi e rằng không thể tránh đi được.

Diệt thiên lôi tuy rằng nổi danh đã lâu, nhưng cũng không thường gặp. Tôi sống đến bảy trăm vạn năm, cũng mới chỉ gặp qua một lần.

Muốn trở thành Thiên đế, tất nhiên là phải thọ ngang thiên địa, sáng như nhật nguyệt, tồn tại cùng vạn vật, sống lâu dài như ngàn sao, vĩnh viễn không chết. Ngoại trừ Cổ thần Hỗn Độn, chưa từng có ai có thể hoàn toàn thoát ly khỏi lục giới, nói theo cách nào đó, đấy cũng là một cách phá vỡ quy luật của thiên địa, diệt thiên lôi chính là thử thách cuối cùng trước khi Hạo Thiên đăng cơ làm Thiên Đế.

Lần đó khi Hạo Thiên biết diệt thiên lôi sẽ đánh xuống, việc đầu tiên là dùng Khổn Tiên Tác(*) trói Thái Ất vào cột nhà, rồi gọi tôi đến, dặn tôi trông nom Thái Ất cho tốt, sau đó một mình chạy đến núi Thái Hành hoang vắng không một ngọn cỏ mọc, lặng lẽ chờ diệt thiên lôi.

(*) Khổn Tiên Tác: dây thừng trói tiên.

Tôi vẫn nhớ rõ lúc đó, tôi ít nhiều gì cũng có chút không yên tâm. Nắm ống tay áo của Hạo Thiên, do dự nói: “Thật ra ngôi vị Thiên Đế, trông thấy oai phong hoa lệ vậy thôi, nhưng lại có rất nhiều cấm kị, không thể bằng hiện tại tự do”.

Hạo Thiên chỉ thở dài, buồn bã nói: “Phạm vi lan tỏa của diệt thiên lôi quá lớn, Thái Ất tu hành còn yếu, ở bên cạnh nhìn sợ là chịu không được, muội cần phải để ý đệ ấy”.

Ngày ấy, Thái Ất khổ sở van nài tôi thả huynh ấy ra, tôi cắn răng, trấn an huynh ấy đợi một chút, đừng lo lắng, cũng không hề phát hiện thanh âm của chính mình đang không kìm chế được mà run rẩy sợ hãi.

Tôi và Thái Ất ở trong phòng, nghe xa xa bên ngoài truyền đến tiếng sấm ầm ầm cùng với tiếng nổ vang thiên địa.

Cũng may mà Hạo Thiên tuy rằng mình đầy thương tích, cũng vẫn còn sống về được đến Thiên cung.

Phượng Hoàn tôi vinh hạnh biết bao, thế mà lại được ưu ái đến vậy, cũng được mở mang tầm mắt một lần xem sự lợi hại của diệt thiên lôi.

Tuy rằng Bích Hoa và tôi từ trước tới nay không hợp, nhưng nói thế nào đi nữa tôi cũng đã hơn bảy trăm vạn tuổi, cũng không thể so đo với tiểu bối được. Hơn nữa tôi tuy rằng tuổi tác có chút lớn, nhưng tính sĩ diện cũng vẫn còn lớn lắm, nhìn gương mặt của Bích Hoa, lại càng luyến tiếc không muốn để cho diệt thiên lôi lan đến gần anh ta.

Tôi dang rộng hai cánh, quay đầu dặn dò Bích Hoa: “Tiên hữu ở trong này nghỉ tạm một chút, tôi bay nhanh, đến phía trước xem xét một chút”. Nói xong lập tức bay nhanh về phía trước. Cột trụ chống trời ở chân núi Bất Chu đã bị tổn hại, đương nhiên là không chịu nổi sự oanh tạc của diệt thiên lôi, hơn nữa còn có Bích Hoa ở đây, tôi phải nhanh chóng bay ra xa một chút, dẫn diệt thiên lôi rời đi xa hơn.

Tôi nghĩ tôi đúng là con phượng hoàng thê thảm nhất trong lịch sử. Ngây ngô sống tới bảy trăm vạn tuổi, không có sở trường gì, cũng chẳng góp được chút công trạng nào, những người tôi thích đều rời xa tôi, mà người thích tôi đến nay vẫn chưa xuất hiện, ngay đến lúc chết cũng chẳng có thân nhân bên cạnh, lại còn phải một mình trốn đến nơi không người.

Chỉ sợ đến lúc phụ thân tìm được tôi, tôi đã hóa thành cát bụi, bay khắp thiên địa này.

Nghĩ đến đây, lại cảm thấy buồn, sợ là ngày sau lúc đám tiểu bối ngẫu nhiên nhớ đến tôi, cũng chỉ nói: “À, Thượng thần Phượng Hoàn, hình như nghe quen quen”.

Diệt thiên lôi quả thật đến rất nhanh. Tôi mới tìm được một ngọn núi hoang, còn chưa kịp đứng vững, diệt thiên lôi đã đánh xuống đầu tôi. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy lục phủ ngũ tạng dường như bị xé thành trăm mảnh, vô cùng đau đớn, tôi không nhịn được phải ngửa mặt lên trời kêu lên một tiếng dài.

Mây đen trên trời dày đặc trông giống như những miếng bông bị ngâm trong lọ mực vậy, nặng trĩu, càng xuống thấp, giữa những tầng mây ánh chớp lóe sáng, phát ra những tiếng sấm nổ “ầm ầm”.

Đạo sấm sét thứ nhất mới qua, đạo thứ hai đã đến.

Cổ họng khô nóng, sau đó dường như trong bụng cũng có một ngọn lửa thiêu đốt.

“Phụ thân, tắm lửa Niết bàn là như thế nào?”.

“Lửa Niết bàn là lửa thiêng của tộc Phượng hoàng chúng ta, từ trong bụng phát ra, lan tỏa đến toàn thân”.

Chẳng lẽ đây chính là tắm lửa Niết bàn? Chắc sau khi nhận đạo sấm sét cuối cùng, tôi có thể trực tiếp thiêu mình trở thành một con tiểu phượng hoàng.

Sau này, tôi nghĩ lại và thường tự hỏi, nếu như lúc ấy Bích Hoa không che chắn cho tôi, mặc kệ tôi tự thiêu chính mình trở thành điểu nhi, có phải kết quả mọi chuyện sẽ khác đi hay không?

Có điều anh ta vẫn đột ngột lao đến đây, che chở cho tôi, kiên quyết nhận đạo sấm sét cuối cùng thay tôi.

Mây đen bay đi, tầng mây trên cao lờ mờ hiện ra một màu vàng chói sáng.

Tôi vùng vẫy nhảy ra từ trong ngực anh ta, hóa thành hình người, đưa Bích Hoa đang bất tỉnh quay trở về điện Bích Vân, đưa phượng vũ cho tiên đồng trông cửa nói: “Nhanh đi Cung Đâu Suất mời Thái Thượng Lão Quân tới đây”.

Diệt thiên lôi đánh lên người tôi còn khiến tôi đau đến muốn rút gân, Bích Hoa thành tiên mới chỉ mấy trăm năm, nhất định là không chịu nổi.

Tôi sống bảy trăm vạn năm, người thật tâm đối xử tốt với tôi chẳng có mấy ai, tôi nhất định sẽ không để anh ta trở thành Thái Ất thứ hai. Cho dù Bích Hoa xuất phát từ nguyên nhân gì thì anh ta cũng là người duy nhất trong nhân gian tịch mịch này đối xử tốt với tôi.

Tôi nghĩ chờ cho thương thế của Bích Hoa đỡ rồi, tôi nhất định phải đưa Long Tam đến trước mặt anh ta, nói rõ mọi chuyện cho anh ta nghe, để cho anh ta biết, Phượng Hoàn của núi Tê Ngô, thanh danh có thể không tốt, nhưng nhất định không phải là một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu.

Tôi khổ sở nhìn Thái Thượng Lão Quân, nắm tay Bích Hoa đang nằm hôn mê trên giường nói: “Bá Dương, ông nghĩ lại xem có biện pháp nào hay không, dù phải nhảy vào núi đao biển lửa tôi cũng sẽ đi”.

Thái Thượng Lão Quân khẽ vuốt chòm râu trắng muốt, đi đi lại lại vài vòng trong phòng, mới chậm rãi nói: “Thượng thần Phượng Hoàn, biện pháp thì có đấy, nhưng mà…”. Ông ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, chần chờ một chút, thần sắc dường như có chút đồng tình, nói: “Thượng tiên Bích Hoa bị thương thất hồn lục phách, nếu muốn khôi phục, cần có Si Mị Chung(*) nuôi dưỡng thất hồn, cùng với Ngưng Thần Châu(**) nuôi dưỡng lục phách. Si Mị Chung từng là pháp khí mà Thái Vu dùng để luyện hồn, tiếc rằng trong đại chiến Tiên – Ma đã bị phá hủy, còn Ngưng Thần Châu thì mất tích không biết đang ở chốn nào…”.

(*) Si Mị Chung: si mị là yêu ma quỷ quái, chung trong convert là chén, nhưng mình nhớ trong Tam sinh tam thế - Thập lý đào hoa có Đông Hoàng Chung được dịch thành Chuông Đông Hoàng, chẳng biết thế nào nữa nên mình chứ để nguyên là Si Mị Chung không dịch nữa cho an toàn.

(**) Ngưng Thần Châu: hạt châu/ ngọc tụ hồn.

Tôi vẫy vẫy tay để tiên đồng đưa Thái Thượng Lão Quân quay trở về.

Tôi vẫn nhớ rõ trận chiến Tiên – Ma sáu trăm vạn năm trước. Khi đó tôi mới học được cách đem giấu cái đuôi phượng hoàng của mình đi, pháp lực còn yếu kém. Phụ thân căn dặn Ngọc Anh cô cô phải cẩn thận trông nom tôi, rồi mang theo thất xích thanh phong(*) xông ra chiến trường. Tôi thừa dịp Ngọc Anh cô cô không chú ý, lén trốn ra ngoài Thần Cung, lặng lẽ theo sau phụ thân, phụ thân lo lắng cho an nguy của Tiên giới, quả thật là không phát hiện ra tôi. Mãi cho đến khi Thái Vu chém một đao về phía tôi, phụ thân bị tiếng thét thê thảm của Thái Ất làm kinh động mới phát hiện ra tôi, tôi vẫn nhớ lúc đó ánh mắt phụ thân ẩn chứa sự tuyệt vọng, không dám nhìn tôi. Đao phong của Thái Vu rất sắc bén, ép tôi không thể thở được, tôi cảm thấy tiếng “răng rắc” vỡ vụn của xương cốt toàn thân, cơ thể gập lại, chẳng thể nào nghĩ đến chuyện nghiêng mình tránh đi. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, Thái Ất đột nhiên lao tới trước mặt tôi, nhận một đao của Thái Vu, trong bước đường cùng thay tôi nhận lấy một đao kinh thiên động địa, cũng là tranh thủ cho phụ thân có thời gian cứu tôi.

(*) Thất xích thanh phong: có lẽ là binh khí, có thể hiểu là thanh đao màu xanh dài bảy thước.

Một đao này, đem Thái Ất vừa mới nãy vẫn còn sống sờ sờ ra đấy bị chém thành hai đoạn, từng giọt máu ấm nóng rơi xuống mặt tôi, phủ mờ hai mắt tôi. Tôi ôm lấy Thái Ất cả người đầy máu, thanh âm giết chóc nơi chiến trường bên tai dần dần lùi ra xa, tôi chỉ biết lấy tay che vết đao trước ngực Thái Ất, nước mắt tuôn rơi, vừa thấy mình bất lực lại bàng hoàng.

Ký ức về Thái Ất đã khắc rất sâu trong lòng tôi, hành động của Bích Hoa lại rất giống những gì Thái Ất đã từng làm, tôi cuối cùng cũng cảm thấy, đây là ông trời cho tôi một cơ hội, để bù đắp lại sai lầm trước kia.

Si Mị Chung đã bị phá hủy trong trận chiến Tiên – Ma, tôi sẽ xuyên thời không, đem Si Mị Chung trở về.

Dù phải nghịch thiên sửa mệnh, tôi quyết không hối hận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play