Nắng chiều, những tia sáng màu vàng chanh len lỏi theo khung cửa sổ mà hắt vào, vẫy vời khắp căn phòng. Nhiếp Phong Vũ ngồi trên ghế sofa trước ô cửa sổ liền mặt đất, mặt không thay đổi mà nhìn ra khung cảnh bên ngoài, tuy rằng không gay gắt, nhưng ánh mặt trời vẫn làm y khẽ nheo lại mắt, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc lá, cả người im lặng như một pho tượng. Nguyên Chiến Dã đẩy cửa ra, đây là hình ảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy. Lẳng lặng mà đứng ở cửa, hắn nhìn Nhiếp Phong Vũ, ánh mặt trời rơi rắt trên những đầu ngón tay của người kia, điếu thuốc vẫn được kẹp lấy bởi ngón giữa và ngón áp út, có lẽ Nhiếp Phong Vũ không biết thói quen này của y, Nguyên Chiến Dã phát hiện.
“Đứng ở đó làm gì?” Lúc này, Nhiếp Phong Vũ không biết khi nào thì phát hiện Nguyên Chiến Dã, hơi nghiêng đầu nhìn hắn, khóe mắt của Nhiếp Phong Vũ có chút ý cười, hướng Nguyên Chiến Dã vươn tay, “Lại đây.”
Đó là một động tác khiến cho người ta cảm thấy thân mật vô cùng, Nguyên Chiến Dã khẽ cau mày, tựa hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng vẫn chậm rãi bước đến gần Nhiếp Phong Vũ, ngồi xuống ghế bên cạnh, không để ý đến bàn tay vẫn còn dừng giữa không trung của Nhiếp Phong Vũ.
Muốn hắn nắm tay, nằm mơ đi! Nguyên Chiến Dã nghĩ đến hình ảnh này thì cả người đều nổi da gà rần rần, ghê tởm chết đi được!
Nhiếp Phong Vũ cũng không để ý, chậm rãi buông tay, nửa điếu thuốc còn đang cháy dở bị y dụi tắt, mỉm cười hỏi: “Tán gẫu với hắn xong rồi?”
“Anh muốn biết chúng tôi nói cái gì à?” Nguyên Chiến Dã nhấc chân bắt chéo, nhất phái nhàn nhã mà hỏi lại. Hắn đột nhiên phát hiện, cảm giác chủ động nắm bắt quả thật rất không tồi.
“Bởi vì trên mặt của cậu xuất hiện biểu tình không muốn nói cho tôi biết.” Nhiếp Phong Vũ cười có chút xấu xa, bộ dáng này của y trong mắt của Nguyên Chiến Dã mới đúng là biểu tình “Tôi không bằng lòng với ý kiến này của cậu”.
“Tôi bây giờ mới phát hiện anh thực sự rất ác liệt!”
“Như nhau.” Nhiếp Phong Vũ khẽ gật đầu.
Quyết định không cùng y tán gẫu nhảm nhí nữa, Nguyên Chiến Dã nói: “Thả Chu Chính đi!”
Nhiếp Phong Vũ liếc mắt nhìn hắn, sau đó lại đem tầm mắt chuyển qua ngoài cửa sổ, “Tôi nói rồi, tôi muốn thả hắn đi, nhưng là hắn không chịu đi.”
“Hắn bây giờ đã muốn đi rồi—”
“Cậu cho rằng nơi này của tôi là khách sạn, muốn tới thì tới muốn đi thì đi?” Nhiếp Phong Vũ mỉm cười, cắt ngang lời hắn, “Tôi đã nể mặt hắn, nếu là bình thường thì đã sớm chặt đứt tay chân hắn, ném lên núi rồi!”
Hắc bang tình cừu! Nguyên Chiến Dã thở dài, “Vậy hiện tại anh muốn thế nào? Giết hắn?”
Nhiếp Phong Vũ quay đầu, cười cười nói: “Bây giờ mà giết hắn, không biết lão Đại của hắn sẽ làm gì tôi!”
“Được! Được! Xem như anh lợi hại đi? Rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới chịu thả hắn, cứ nói thẳng!” Đã sớm không còn hơi sức cùng y “quấy rồi lùm xùm” nữa.
“Cậu vì sao lại quan tâm đến hắn như vậy?” Những lời này, Nhiếp Phong Vũ hỏi thực thản nhiên, hay cũng có thể nói, y chỉ muốn hỏi theo bản năng của mình, thực bình tĩnh, thực tùy tiện.
Một câu hỏi ngu ngốc làm sao! Nguyên Chiến Dã liếc mắt khinh khỉnh, chẳng lẽ Nhiếp Phong Vũ anh còn mong tôi nói cái gì gọi là trung tính nhân nghĩa à?
“Hắn quả thật là một tên ngốc, ở đây chỉ biết làm chuyện xấu, coi như anh rũ lòng từ bi mà đem hắn như cái rắm phóng đi đi, không được sao?” Cơ hồ là tiếng rống, Nguyên Chiến Dã thiếu chút nữa đã nhào lên nắm đầu Nhiếp Phong Vũ y rồi.
Theo dõi hắn trong chốc lát, không nói được gì thêm, Nguyên Chiến Dã vô cùng nhẫn nại mà chờ đợi đáp án của Nhiếp Phong Vũ, lúc này người kia đưa tay về phía hắn, không nói không rằng, chỉ mỉm cười nhìn hắn.
Kháo! Nguyên Chiến Dã thầm mắng một câu, theo như yêu cầu mà đứng lên đi đến gần Nhiếp Phong Vũ đang đưa tay, hai chân còn chưa đứng vững, Nhiếp Phong Vũ đã mạnh mẽ dùng lực kéo lấy hắn, cả người hắn lập tức ngã nhào vào lòng. Nhiếp Phong Vũ đang ngồi sô fa một người, tuy nhiên cũng lớn hơn mấy cái bình thường một chút, nhưng hai người đàn ông cao hơn 1m8 mà dùng chung thì có chút chật hẹp, hơn nữa còn là Nguyên Chiến Dã nằm ngang trên đùi y, mông vừa lúc đụng vào tay trái của Nhiếp Phong Vũ—không đúng! Là Nhiếp Phong Vũ đặt tay lên mông hắn!
“Đem móng vuốt của anh lấy ra!” Nguyên Chiến Dã lạnh lùng nói, vừa cử động nửa người trên liền nhớ đến.
“Ha hả!” Tựa hồ là tâm tình đang rất tốt, bàn tay của Nhiếp Phong Vũ đang đặt trên mông hắn không nặng không nhẹ mà vỗ một chút, “Tôi muốn nhìn xem cậu vì tiểu tử kia có thể hy sinh đến mức nào!”
Là tức giận! Nguyên Chiến Dã trong lòng thở dài não nề, ngừng lại động tác giãy dụa, “Yên tâm! Tôi sẽ không vì hắn mà hy sinh thứ gì, tôi chỉ nghĩ cho tôi mà thôi.”
“Cậu đang dỗ dành tôi?”
“Dỗ dành cái rắm! Tôi muốn nói thì tôi nói, tin hay không tùy anh! Nhưng mà—” Nguyên Chiến Dã nheo mắt nhíu mày, “Có thể lấy cái bàn tay đang niết mông tôi ra không!” Lúc này liền không đợi Nhiếp Phong Vũ có phản ứng, hắn đã đảo mình, thành công ngăn cản cái bàn tay càng ngày càng làm càn.
Hai người mặt đối mặt, Nguyên Chiến Dã đang ngồi trên đùi Nhiếp Phong Vũ, người kia cười cười, nói: “Thật không biết phải nói cậu thông minh hay ngốc nghếch nữa—” Nói xong liền duỗi tay, kéo đầu Nguyên Chiến Dã đặt lên vai mình, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Cậu đã sớm nhìn ra tôi muốn giết Chu Chính, có phải không?”
Nguyên Chiến Dã không nói gì, vì là tựa vào đầu vai y nên không thể thấy rõ biểu tình trên mặt của người nọ lúc này.
“Tật xấu của cậu, không biết khi nào mới có thể bỏ được?” Luôn cảm thấy mình có lỗi với người khác, trên thực tế, có lỗi nhất chính là với bản thân mình.
“Sinh ra là như thế, nếu có thể bỏ được, cũng sẽ không có ngày hôm nay.” Nguyên Chiến Dã nói, vẫn là đơn độc, không nghĩ rằng bất tri bất giác mà mất đi người bên cạnh, hắn muốn nói với Nhiếp Phong Vũ, nếu không phải là do cục diện ngày hôm nay, Nhiếp Phong Vũ cũng sẽ là một trong những người ở bên cạnh hắn, có lẽ–.
Nhưng mà, bọn họ rất khó để sống chung với nhau.
“Chúng ta sống chung đi!” Một lần nữa, Nhiếp Phong Vũ lặp lại lời này, nếu cẩn thận nhớ lại, ngươi sẽ phát hiện Nhiếp Phong Vũ từ trước đến giờ chỉ dụng giọng điệu giống như trần thuật này. Đến loại thời điểm này, còn bá đạo như vậy. Đáng tiếc, Nguyên Chiến Dã cho tới bây giờ, vẫn chưa từng sợ tính bá đạo của y.
“Dựa vào cái gì?” Hắn hỏi.
Nhiếp Phong Vũ không trả lời, mà chỉ nâng cằm Nguyên Chiến Dã lên, hôn một cái thật sâu. Hôn môi, là một chuyện vô cùng thỏa mãn, Nguyên Chiến Dã không thể không thừa nhận: Cùng Nhiếp Phong Vũ hôn môi, phi thường thỏa nguyện!
Khắng khít, muốn trốn cũng trốn không được huống hồ là không hề nghĩ tới. Nến làm hay không nên làm, có thể làm hay không thể làm, bọn họ đều đã làm hết rồi, Nguyên Chiến Dã đột nhiên phát hiện, hắn và Nhiếp Phong Vũ, nguyên lại đã đến cực hạn mất rồi.
“Như thế nào?” Rốt cuộc cũng dừng lại, để cho hai người có đủ không gian mà hô hấp, Nhiếp Phong Vũ còn lưu luyến bên môi Nguyên Chiến Dã.
Nguyên Chiến Dã híp mắt, liếm môi một chút, đem dòng chất lỏng không biết là của ai mà nuốt vào miệng, cười cười, “Không tồi.”
Chính là thích loại tính cách này của hắn, Nhiếp Phong Vũ giống như đang cưng nựng mà vuốt đầu Nguyên Chiến Dã, hỏi: “Thích tôi phải không?”
“Anh thì sao?” Nguyên Chiến Dã hỏi ngược lại.
Nhất thời không nói gì, Nhiếp Phong Vũ dừng lại hoạt động trên tay, động tác của hai người vẫn đang còn thân mật, nhưng tâm tình giống như cách xa mười vạn tám ngàn dặm. Ai cũng không muốn thành thật, hoặc là nói ai cũng không thể thành thật, sống chung hoặc không sống chung, thích hay không thích, có lẽ cả đời này sẽ không có được đáp án.
Theo lời Nguyên Chiến Dã mà nói thì: Hắn và Nhiếp Phong Vũ, đã đến giới hạn. Từng bước một họ đến lúc này, chỉ cần bước thêm một bước nữa, có lẽ sẽ là điểm kết thúc. Nhưng mà hiện tại nếu quay đầu lại, cũng không thể hoàn toàn trở về như trước kia.
Tiến thoái lưỡng nan, nếu nói là xóa đi những tình cảm chất chứa, kỳ thật không phải là chuyện gì rất khó.
“Được rồi!” Cuối cùng, Nhiếp Phong Vũ là người lên tiếng trước, mang theo một chút bất đắc dĩ thậm chí là nhượng bộ, nhìn thấy Nguyên Chiến Dã, “Chúng ta bắt đầu lại được không?”
Nguyên Chiến Dã nhíu mày, chỉ trong nháy mắt kia, hắn khẩn trương đến mức quên luôn hô hấp. Ngay cả hắn cũng không biết vì sao—.
“Quên đi ván cược của tôi và cậu, coi như nó không tồn tại, chúng ta sẽ cho nhau một cơ hội để tin tưởng, tín nhiệm đối phương như tín nhiệm bản thân mình, tôi tin rằng cậu thích tôi, cậu tin rằng tôi thích cậu, coi như là cho bản thân cơ hội đi, tín nhiệm, chúng ta sẽ tin tưởng đối phương, như thế nào?”
Mang theo ngữ khí thương lượng, Nguyên Chiến Dã tin rằng, đây có lẽ là nhượng bộ lớn nhất đối với một người đàn ông như Nhiếp Phong Vũ, hắn không biết đây là tốt hay là xấu, hoặc là đại biểu cho điều gì. Nhưng mà—cười giễu cợt, Nguyên Chiến Dã đặt ngón trỏ lên ngực Nhiếp Phong Vũ, tay kia thì ôm cổ y, kề sát vào tai Nhiếp Phong Vũ.
“Coi như hết! Nhiếp Phong Vũ, ngày đó cả buổi tối anh đều không ngủ, chẳng lẽ anh sợ tôi cắt đứt cổ anh? Chẳng lẽ đây là tín nhiệm mà anh nói sao?
Làm tình xong cũng không thể đánh một giấc ngon lành, như vậy hai người cùng một chỗ, con mẹ nó chỉ thêm giày vò!
Nhiếp Phong Vũ trầm mặc vài giây, nắm lấy bàn tay trước ngực của mình, chậm rãi vuốt ve, “Lẽ nào ngày đó cậu không muốn nhân cơ hội này mà cắt đứt cổ tôi sao?”
“Hừ!” Nguyên Chiến Dã trắng mắt liếc y. Muốn tức giận nhưng lại không biết là giận y hay nên giận mình.
Cười cười, Nhiếp Phong Vũ kéo tay Nguyên Chiến Dã đến bên miệng nhẹ nhàng cắn một ngụm, “Nếu thật sự muốn giết tôi, nói cho cậu cách này rất dễ làm—”
Nguyên Chiến Dã thề, hắn có chết thì cũng sẽ không bao giờ xem chấp nhận cái gọi là “cách dễ làm” của Nhiếp Phong Vũ.
“Lần sau khi tôi cắm vào trong cơ thể cậu mà đạt cao trào, cậu nên nhân cơ hội, đương nhiên cũng phải coi cách chuẩn bị hành động của cậu là như thế nào—”
Qủa nhiên! Loại thời điểm này, đối mặt với người như vậy, Nguyên Chiến Dã cảm thấy đã không còn từ ngữ nào để biểu đạt tâm tình của hắn, cho nên, trực tiếp dùng hành động để diễn tả.
Nâng lên hai chân, khóa lại hai bên sườn đùi của Nhiếp Phong Vũ, mở ra miệng a ngô một ngụm! Rồi thật mạnh mà cắn lên vai Nhiếp Phong Vũ, có đôi lúc, thật muốn cắn chết người đàn ông này! Không biết, y cũng có cảm giác như vậy hay không—.
Bên tai truyền đến tiếng cười nặng nề của Nhiếp Phong Vũ, ***g ngực khẽ phập phồng, không chút để ý đến đau đớn từ bả vai lan truyền, hoặc là đã sớm trở thành thói quen, y sờ sờ đầu Nguyên Chiến Dã, nói: “Có đôi khi, thật giống như hiện tại mà đối với cậu, cắn đứt yết hầu của cậu, hút máu của cậu.”
Thật sự là biến thái! Suy nghĩ đắn đo, Nguyên Chiến Dã nhả ra. Rồi sau đó cắn y thêm một cái, cho y thành biến thái chết luôn.
Ai cũng không nói gì, hai người im lặng mà nhìn đối phương, loại thời điểm này cùng với tư thế của hai người thì có chút quỷ dị, vị trí ngồi của Nguyên Chiến Dã rất ưu việt, từ trên cao mà nhìn xuống Nhiếp Phong Vũ, khóe miệng hơi giơ lên, loại biểu tình kiệt ngạo ngông nghênh này, Nhiếp Phong Vũ rất là thưởng thức.
“Bộ dáng hiện tại của cậu, cùng hắn có chút giống nhau—đáng tiếc—” Y giơ tay sờ mặt Nguyên Chiến Dã. Đối phương cau mày một chút.
“Hắn vĩnh viễn sẽ không lộ ra loại biểu tình này của cậu.” Nhiếp Phong Vũ như đang cười khổ.
Nguyên Chiến Dã cau mày càng chặt, hỏi: “Hắn nào?” Hắn nghĩ, khẩu khí của bản thân hiện tại sẽ không ác liệt lắm đâu, hẳn là không phải?
Nhiếp Phong Vũ buông tay, cười cười nói: “Tôi có một người anh trai—”
Giây tiếp theo, trong đầu Nguyên Chiến Dã liền hiện ra một cái tên : Nhiếp Phong Trụ. Chẳng qua nghĩ lại có chút không đúng, nếu như vậy thì Nhiếp Phong Vũ phải là ca ca mới đúng.
“Chúng tôi cùng cha khác mẹ, cha có hai người phụ nữ, người vợ nhỏ sinh ra hắn, hai năm sau, vợ cả sinh ra tôi. Sau đó người vợ nhỏ bị vợ cả đuổi ra khỏi nhà, lúc ấy liền liều mạng trộm con mình đi, sau đó thì người vợ nhỏ tái giá, nên để con mình trở về đây, hừ! Một tiết mục thối rữa như vậy, lại thật sự xảy ra. Tuy rằng tôi không phải là con cả, nhưng là do vợ cả sinh ra, cho nên sẽ có miếng có phần, theo lý thì đương nhiên là người thừa kế, nhưng cho đến một ngày kia, cha phát hiện đứa con của vợ nhỏ so với vợ cả sinh ra xuất sắc hơn rất nhiều, khôn sống mống chết, nhân chi thường tình, hắn càng ngày càng được tôn trọng, cho đến khi cha công khai nói với mẹ, người thừa kế là anh hai, không phải tôi. Ông luôn lựa chọn người xuất sắc nhất, là do ai sinh ra cũng không quan trọng, khi tôi phát hiện mình mất đi quyền thừa kế, tôi liền hiểu được điều này, có lẽ đã muộn rồi. Mẹ giữ bả vai tôi mà nói với tôi: Chúng ta rồi cũng sẽ có một ngày mất đi mọi thứ ở hiện tại, chúng ta rồi sẽ có ngày trắng tay, con tiện nhân kia sẽ trở về, sau khi trở về thì đoạt hết mọi thứ của chúng ta! Tôi không nhớ rõ lúc sau bà nói cái gì nữa, tôi chỉ nhớ rằng lúc đó bả vai mình thật đau—!”
Nguyên Chiến Dã trầm mặc, nhìn y.
“Kỳ thật tôi không để ý đến chuyện mình sẽ mất đi hết thảy, bởi vì quyền thừa kế đối với tôi mà nói thì căn bản đã không quan trọng đến vậy. Nhưng là ông trời muốn đùa giỡn với kẻ khác, an bài sai rồi, nghĩ rằng sẽ thay đổi cuộc đời của con người. Hắn yêu tôi, anh của tôi, yêu tôi!” Khi Nhiếp Phong Vũ nói đến chữ yêu này, biểu tình thực châm chọc, giống như đang kể về một chuyện cười khôi hài nào đó.
“Tôi không biết nhà của chúng tôi có ai từng là đồng tính luyến ái hay không, cũng không biết hắn quả thật bị tôi hấp dẫn, tôi chưa bao giờ tin hắn sẽ yêu tôi, cho đến một ngày hắn hôn tôi, hắn xin lỗi tôi, hắn muốn đoạt lấy những thứ thuộc về hắn và mẹ hắn, nhưng hắn yêu tôi, hắn sẽ cho tôi mọi thứ mà tôi muốn, chỉ cần tôi ở lại bên cạnh hắn. Hắn khóc, một bên thì ôm tôi, một bên vừa hôn tôi vừa khóc, tôi không rõ tại sao hắn lại có thể khóc như vậy, nhưng vào ngày hôm đó, tôi phát hiện bản thân rất ghét nhận lấy “bố thí” của kẻ khác, tôi nghĩ người bố thí phải là tôi, tôi sẽ tìm lại tất cả! Cho nên, tôi lợi dụng tình yêu của hắn—”
Nguyên Chiến Dã không biết biểu tình của mình lúc này như thế nào, nhưng chuyện này đã không còn quan trọng, Nhiếp Phong Vũ hai tay ôm lấy hông của hắn, đem đầu đặt lên bụng hắn, nhìn không ra biểu tình của đối phương.
Nhiếp Phong Vũ nói: “Nhớ không? Tôi nói rồi, yêu một người, là chết đấy. Cho nên—hắn chết, tôi trở thành người thừa kế duy nhất. Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ hình dáng đầy máu me của hắn, ngay cả mùi máu cũng bất đồng với bình thường, hắn không nên yêu tôi, nếu hắn không yêu tôi, có lẽ ngày hôm nay đã có một kết cục khác, đáng tiếc, kết cục chỉ có một. Kẻ yếu vĩnh viễn sẽ không có biện pháp sinh tồn ở thế giới này.”
“Anh yêu hắn sao?” Khi đã có phản ứng, Nguyên Chiến Dã mới phát hiện hắn đã hỏi ra, ngay cả thời gian để hối hận cũng không có.
Nhiếp Phong Vũ bật cười, “Đây quả thực là một câu hỏi nực cười, tôi đến đây để nói cho cậu một thứ rất nực cười, Tiễn Diệp—”
Nghe được tên của Tiễn Diệp, Nguyên Chiến Dã sửng sốt một chút, mà Nhiếp Phong Vũ lúc này chậm rãi ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn hắn nói: “Hắn là do mẹ của anh tôi cùng nam nhân khác sinh ra, nói cách khác, hắn và anh tôi là anh em cùng mẹ khác cha—”
End 36
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT