Edit: Chun

Tô Mộc Thần hơi bất ngờ, ngược lại Hạ An Nhiên tỏ ra rất thản nhiên.

“Tôi quay lại lấy laptop.”

Cô thực sự đến lấy máy tính, vì toàn bộ tài liệu công việc của cô đều ởtrong đó, từ tài liệu của ban biên tập đến bản thảo của tạp chí kinh tếđều nằm ở trong máy, nếu không có cái laptop này cô không thể làm việc.

Thì ra là như vậy.

Tô Mộc Thần gật đầu, vậy mà anh còn tưởng cô không yên tâm về Duệ Duệ nên mới quay lại.

“Duệ Duệ đang ngủ trưa à?”

Hạ An Nhiên hỏi thăm, nếu Tô Mộc Thần ở nhà, thì chắc chắn bé cũng đang ởnhà, vì hôm nay là ngày cuối tuần Duệ Duệ không phải đi nhà trẻ, mà békhông chạy ra đón cô chỉ có một khả năng là bé đang ngủ.

“Ừ.”

Tô Mộc Thần khẳng định suy đoán của cô.

Hạ An Nhiên khá bất ngờ khi nghe thấy câu trả lời của anh ta. Mấy ngàytrước, anh ta chỉ làm mỗi một việc là đưa Duệ Duệ đi nhà trẻ, còn lạiđều do cô làm tất, đến giờ cô vẫn nghĩ rằng anh ta không thích tiếp xúcvới trẻ con, nhưng xem ra cũng không giống như cô nghĩ, anh ta vậy mà tự nguyện dỗ Duệ Duệ đi ngủ?

“Không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao…”

Tô Mộc Thân khẽ hừ mũi, dáng vẻ đầy tự tin giống như lúc giải quyết công việc.

“Đúng, chỉ một đứa bé thôi mà.” Hạ An Nhiên gật đầu đáp lại lời Tô Mộc Thần.

Nhưng cô vừa nhìn thấy đống vỏ hộp KFC đang để ngổn ngang trên bàn ăn trongphòng khách, cô đưa một ngón tay chỉ vào “chiến tích” đó: “Tô tiên sinh, anh không nên dùng loại đồ ăn đóng hộp không đảm bảo chất lượng này cho một đứa trẻ.”

Hạ An Nhiên hơi nhếch miệng cười như có như không nhìn Tô Mộc Thần, thựcra trong lòng cô hơi tức giận. Khi cô ở đây, mặc dù mỗi ngày chăm sócDuệ Duệ chỉ cần lo hai bữa cơm, tay nghề nấu nướng của cô thuộc loạithường thường, nhưng vì muốn bé khỏe mạnh cho nên cô không bao giờ cósuy nghĩ mua loại thức ăn nhanh tiện lợi nhưng thiếu dinh dưỡng này, mặc dù trẻ con bây giờ rất thích ăn.

Chẳng mấy khi Tô Mộc Thần được tự tin trước mặt cô như vậy, thế mà phút chốc đã bị đánh tan tác không còn một mảnh.

Thôi được, dù sao anh cũng không có sở trường nấu nướng. Sáng sớm nay trướckhi ra ngoài Hạ An Nhiên chỉ để lại bữa sáng, cho vào lò vi sóng hâmnóng là ăn được ngay, nhưng còn bữa trưa và bữa tối? Cô không làm thìanh sẽ phải tự tìm cách thôi.

Mà cách giải quyết nhanh nhất chính là gọi điện thoại kêu đồ ăn ngoài.

Chẳng phải trẻ con bây giờ đều rất thích ăn KFC sao? Nếu Hạ An Nhiên khôngvề, hai người bọn họ ăn xong sẽ đóng gói vứt đi ngay, hủy thi diệt tích, chỉ cần Duệ Duệ không nói, làm sao Hạ An Nhiên biết họ ăn cái gì. Nhưng không ngờ cô lại trở về bất ngờ, tóm ngay tại trận.

“Duệ Duệ cũng không phải của một mình tôi!”

Tô Mộc Thần kháng nghị, nếu không phải Hạ An Nhiên đột nhiên quay lại, một mình anh cũng có thể chăm sóc tốt cho Duệ Duệ, gọi đồ ăn bên ngoài vềvừa bớt việc vừa nhanh gọn. Muốn anh tự mình xuống bếp nấu cơm thì thàrằng cứ để cho cô nhìn thấy đống đồ ăn không có dinh dưỡng kia còn hơn,có khi để anh nấu lại càng không có dinh dưỡng hơn ấy.

“…”

Hạ An Nhiên cứng họng, chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng từ trongmiệng Tô Mộc Thần nói ra thế nào cô cũng cảm thấy rất bất bình thường.

“Cũng không phải tôi sinh.” Hạ An Nhiên cố thanh minh lần thứ hai.

“Chẳng lẽ lại là tôi?” Tô Mộc Thần phản bác.

“Kỹ thuật hiện nay tân tiến, đàn ông cũng có thể sinh con.” Hạ An Nhiên không nhịn được phun ra một câu.

Nếu đàn ông muốn sinh con chỉ có hai con đường, một là xuyên không thànhphụ nữ, hai là hai người đàn ông yêu nhau đến chết đi sống lại, dùngkhoa học tiên tiến cấy ghép.

Khóe miệng Tô Mộc Thần giật giật, cả khuôn mặt thoáng chốc biến thành đenxì, anh biết lời mà Hạ An Nhiên nói ra khỏi miệng tuyệt đối chẳng có gìtốt đẹp.

Nhưng cũng tại bản thân anh không kịp suy nghĩ, theo phản xạ nói ra câu kia,nếu không làm sao cô có thể bắt được điểm sơ hở của anh chứ.

“Thế cô định ở nhà mấy ngày? Công việc của tôi thực sự rất bận, nếu mỗi ngày đều phải trông chừng Duệ Duệ, chắc chắn tôi sẽ không chịu nổi.”

Tô Mộc Thần hắng giọng, lập tức thay đổi đề tài. Ban nãy nói chuyện điệnthoại chưa rõ ràng, có một số chuyện không thể nói qua điện thoại, cũngcó một số chuyện không biết nên nói như thế nào.

Đúng là Tô Mộc Thần rất bận, hơn nữa còn có thể đi công tác bất thình lình,thậm chí phải xuất ngoại nữa, không phải lúc nào anh cũng ở nhà được.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian qua đây.”

Hạ An Nhiên thở dài một hơi, tình huống này cô cũng đã nghĩ tới, nhưng nếu cô lại ra ngoài ở vài ngày không về, mẹ cô sẽ nổi điên lên mất. Ít nhất mấy ngày tới cô sẽ phải ở nhà.

“Hạ An Nhiên,” Tô Mộc Thần suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói “Nếu không, tôi đi với cô về nhà một chuyến?”

“Hả?”

Câu nói của Tô Mộc Thần khiến cô hoang mang, người đàn ông này đột nhiên bảo muốn theo cô về nhà là có mục đích gì?

“Anh muốn làm gì?”

“Hy sinh mặt mũi, nói với người lớn trong nhà cô biết hai chúng ta muốn sống chung.”

Tô Mộc Thần tỏ vẻ rất đứng đắn khi nói ra câu này.

Anh trịnh trọng, nghiêm túc như vậy mà Hạ An Nhiên lại trực tiếp cầm cáigối ôm trên sofa ném mạnh vào anh. Cái đề nghị quỷ quái gì đây! Saokhông bảo cô quỳ trên bàn chà quần áo luôn đi!

Tô Mộc Thần xin thề, anh không hề đùa giỡn mà hoàn toàn nghiêm túc khi nói ra đề nghị này.

Mặc dù Hạ An Nhiên không bao giờ nghĩ anh ta muốn “lợi dụng” gì mình, nhưng hiện nay cô đang ở thế tiến thoái lưỡng nam, thế này cũng không được,thế kia cũng chẳng xong. Thà cứ lấy đại một lí do rồi ra ngoài sống cònhơn.

“Hạ An Nhiên, cô cũng đã lớn tuổi đến mức phải đi xem mắt rồi, thế thì ở chung với đàn ông cũng đâu phải là vấn đề gì to tát.”

Tô Mộc Thần bắt được cái gối của Hạ An Nhiên, vẻ mặt rất không phục, phảnbác lại. Còn tỏ ra thuần khiết, trong sáng cái nỗi gì nữa, cô cũng chẳng còn là thiếu nữ mười bảy, mười tám, cho dù thực sự phải đi tìm đàn ôngđể sống chung cũng không cần tỏ ra gay gắt như vậy chứ.

Hạ An Nhiên nhìn vẻ mặt của anh ta mà chỉ muốn cho một đấm.

“Ai muốn anh hy sinh mặt mũi, ai muốn ở chung với anh chứ!”

Hạ An Nhiên mắng to, đây rõ ràng không phải muốn giải vây cho cô mà là rước thêm phiền phức cho cô ấy.

Tô Mộc Thần nhún vai, vẻ mặt như muốn nói ‘Nếu như cô không muốn, tôi cũng không có cách nào, dù sao người mệt cũng là cô, không phải tôi.’

“Cô nói nhỏ tiếng thôi, Duệ Duệ mà thức dậy là cô không đi được đâu.”

Tô Mộc Thần khẽ nhắc nhở, ngón tay chỉ về phía phòng ngủ của mình. Nhóccon kia đang ngủ say nhưng cũng không thể đảm bảo được bé có đột nhiênthức dậy rồi chạy ra đây hay không. Nếu nó mà nhìn thấy Hạ An Nhiên, anh dám cam đoan, động tác đầu tiên của nó sẽ là chạy lên ôm lấy bắp đùicủa Hạ An Nhiên, miệng reo to gọi “Mẹ.”

“Với lại, tôi cũng chỉ có ý tốt muốn tìm giúp cô một cách ứng phó thôi, tôicũng đâu muốn sống chung với cô, mấy ngày nay cô có thấy tôi động tayđộng chân với cô không hả?”

Cái gọi là có ý tốt lại bị coi như lòng lang dạ thú chính là như thế nàyđây! Nói thực, số lượng các cô gái muốn anh động tay động chân nhiều như mây, có cho vàng anh cũng chẳng thèm động vào cô.

Nếu không phải không còn cách nào khác, anh cũng sẽ không để một người phụnữ đến sống trong nhà mình, rất phiền phức, Muốn giết thời gian với phụnữ cũng không thể mang về nhà, buổi tối khi về nhà còn phải hết sức nhẹnhàng, đây chẳng phải là muốn giày vò anh hay sao?

“Vâng, anh là Thánh mẫu được chưa?!”

Hạ An Nhiên cũng lười tranh cãi với Tô Mộc Thần, nếu đánh thức Duệ Duệ thì cô thực sự sẽ không đi được mất. Cô nhanh tay nhanh chân đi vào phòngngủ dành cho khách, lấy túi đựng máy tính rồi đi ngay.

“Tôi đi đây, anh lo cho Duệ Duệ nhé.”

Vừa đi giày, Hạ An Nhiên vừa dặn lại một câu.

Tô Mộc Thần gật đầu, nghĩ thầm, dù sao thằng bé cũng là con trai của mình, sao anh có thể không chăm sóc nó cẩn thận chứ?

“Phải rồi…”

Đã bước một chân ra khỏi cửa, Hạ An Nhiên quay đầu lại lần nữa nhìn về phía Tô Mộc Thần đang ngồi trên sofa.

“Hay là ngày mai anh tới gặp ba mẹ tôi đi?”

Lúc mới đầu khi nghe thấy lời đề nghị của Tô Mộc Thần, Hạ An Nhiên quá kinh ngạc nên mới không đồng ý. Sau đó nghiêm túc suy nghĩ lại, cô cảm thấylí do này tốt hơn nhiều so với việc suốt ngày kiếm cớ để qua đêm ở bênngoài. Cô không thể suốt ngày lôi các chị em đồng nghiệp ra làm bia đỡđạn được, mặc dù dùng lí do đó quả thực rất tổn hại đến thanh danh củacô.

Nhưng trong lúc này cô thực sự không nghĩ ra cách nào khác.

Tô Mộc Thần nhíu mày.

“Cô nghiêm túc chứ?”

Hạ An Nhiên gật đầu, lời đã nói ra khỏi miệng chứng tỏ cô nghiêm túc rồi,cô không phải là loại người có thể tùy tiện mang loại chuyện này ra đùagiỡn.

“Đừng nói với tôi, vừa nãy là anh đùa?”

Tô Mộc Thần nghĩ, nếu lúc này anh mà trả lời là “Đúng”, có phải cô sẽ lập tức xông lên giết anh không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play