Hoa mùa xuân nở vào lúc vạn vật hồi sinh, sự sống mới nảy nở, đua
nhau khoe sắc. Hoa mùa thu nở trước khi giá lạnh ùa về, mở bữa tiệc
thịnh soạn cuối cùng trước khi vạn vật tàn lụi xác xơ, dù tùy ý nhưng
hậu hĩ. Hoa cúc thanh nhã, hoa quế quý phái, hoa hồng diễm lệ thơm ngát, mộc phù dung một ngày biến đổi ba lần, muôn vẻ yêu kiều…
Mà tất cả những thứ ấy, đều không thể bì được với đóa hoa tuyệt thế vô song đang độ nở rộ trong phủ.
“Phật tổ bồ tát ơi, đấy chính là tiểu mĩ nhân mà Hàn Nguyệt đưa về đây sao?” Thu Lai Phong trợn mắt hỏi.
“Chính thế, bá phụ.” Mạch Tịch Xuân lăn lộn vất vả suốt một ngày dài
bên ngoài vừa quay về cũng nói xen vào, khi liếc nhìn tiểu mĩ nữ mặc áo
váy trắng như tuyết đang bắt bướm trong vườn hoa dưới ánh tịch dương
kia, bỗng chốc mệt mỏi tan biến. “Biết vì sao người có con mắt cao vời
vợi như Hàn Nguyệt lại đưa tiểu mĩ nhân về rồi chứ?”
“Biết rồi, biết rồi, biết quá rồi ấy!” Thu Lai Phong không để ý tới
người vừa tới là ai, chỉ vỗ vào vai đối phương, đồng cảm với người có
cùng “chí hướng.”
“Đợi khi nào ngài nhìn thấy ánh mắt của con trai mình nhìn tiểu mĩ
nữ, ngài sẽ càng không tin vào mắt mình hơn, con trai của ngài, kẻ trước kia từng giết người không chớp mắt trên giang hồ ấy, khi nhìn tiểu mĩ
nữ, có thể khiến da gà trên người người ta rớt xuống đất thành ba tầng,
sau đó còn cam tâm tình nguyện lột thêm một tầng da nữa đi, đấy thật sự
là…”
“Ca ca, ca ca!” Linh Nhi chơi trong vườn hoa mồ hôi mướt mắt, quay
đầu về phía chàng trai đang nằm trên ghế trúc đọc sách dưới gốc cây gọi: “Tại sao ở đây lại có Hồ Điệp tỷ tỷ, còn trên núi không có?”
Tiếng là đọc sách, nhưng thực ra quá nữa tinh thần của hắn đều tập
trung vào tiểu nha đầu đang chơi đùa kìa, hắn ngước đôi mắt đẹp lên,
cười đáp: “Thành Phi Hồ ở phía Bắc, giờ đang là mùa thu, không khí trên
núi rất lạnh, Hồ Điệp tỷ tỷ của nàng sợ lạnh nên đi trốn đấy. Ở đây phía dưới có mạch nước nóng ngầm, cho dù là mùa đông, thì Hồ Điệp tỷ tỷ của
nàng cũng sẽ bay ra nhảy múa cùng hoa tuyết”. Nơi này được ông trời ưu
đãi, vốn ngay từ khi hắn sinh ra đã thế rồi, nên từ trước tới nay hắn
chưa từng cảm thấy tò mò kì lạ, nhưng hôm nay mang ra hiến tặng cho tiểu nha đầu kia, trong lòng bất giác thành tâm thành ý cảm tạ ông trời vì
sự sủng ái này.
“Thật tốt, thật tốt, Linh Nhi cũng sợ lạnh, Linh Nhi và Hồ Điệp tỷ tỷ giống nhau đều thích nơi đây!” Linh Nhi vui sướng nhảy múa, giống như
chú bướm trắng nhảy múa trong khóm hoa vậy. “Hồ Điệp tỷ tỷ, Hồ Điệp tỷ
tỷ, đậu lên tay Linh Nhi đi!”
Đôi mắt nàng mở to lấp lánh, xòe bàn tay mềm mại của mình ra, dịu dàng gọi.
Hồ ly thuộc loài động vật biết đi, hồ điệp (Bướm) lại thuộc loại côn
trùng biết bay, mặc dù chủng loại khác nhau nhưng ngôn ngữ có thể tương
thông, tiểu hồ ly thể hiện thiện ý của mình, những chú bướm xinh đẹp hay chính là Hồ Điệp tỷ tỷ của Linh Nhi bèn sà tới, đậu trên vai nàng. Có
chú bướm còn tưởng dây buộc tóc màu hoa đào được buộc thành nơ trên đầu
nàng là một đóa hoa đào chúm chím sắp nở, bèn sa ngay xuống, có chú
bướm thích đôi má phúng phính trắng hồng của nàng, định đậu
lên đó, còn có những chú bướm yêu thích đôi môi mềm mại hồng
xinh như cánh hoa của nàng, định dập dờn hút mật… Trong nháy
mắt, cô nàng nhỏ bé trắng như tuyết, dưới những tia nắng chiều tà, trong vườn hoa đủ màu sắc, bị vô vàn những chú bướm bảy
màu vây quanh. Cảnh tượng ấy, khiến mọi người có mặt trong
vườn đều sững sốt.
“Đau?” Hắn ngẩn người, lúc này mới phát hiện hai tay mình
đang ôm chặt eo cô gái nhỏ, hắn thu lực về, xoa xoa eo của tiểu
nha đầu hỏi: “ Đau chỗ nào? Ở đây à? Hay là ở đây?”
“…Hi, ca ca, buồn quá, hi hi… ha ha ha…” Bị chạm vào chỗ buồn,
Linh Nhi ngọ nguậy né trái né phải, cười ngả cả vào lòng Thu
Hàn Nguyệt. Còn Thu Hàn Nguyệt vốn chỉ định xoa xoa cho nàng
bớt đau, lại thấy nàng thích thú như vậy, nên chuyên tâm lấy
lòng, bắt đầu cù cho nàng cười.
Khắp cả khu vườn, đột nhiên tràn ngập những tiếng cười vui
vẻ lanh lảnh như chuông ngân của Linh Nhi, cho tới khi những tiếng
cười đó lan khắp phủ đệ của thành chủ.
Còn về Thu Lai Phong, thành chủ tiền nhiệm, nay là cha của
thành chủ, cùng bạn của thành chủ là Mạch Tịch Xuân, sớm đã
bị hóa thành hai bức tượng, hơn nữa là hai bức tượng bị những cảm giác như kinh ngạc, rúng động, sợ hãi làm cho ngẩn ra kia
còn đang đảo đảo tròng mắt và chảy nước dãi…
Trong mắt hai người bọn họ, vị thành chủ đương nhiệm có vẻ
bề ngoài nhìn phong lưu đa tình nhưng thực chất bên trong lại
rất kỳ quái kia, đã bị điên thật rồi.
Vẻ yêu kiều thuần khiết nhất và vẻ thuần khiết yêu kiều
nhất, lanh lợi và ngây thơ không nhiễm chút bụi trần, tất cả
đều tập trung trên người Linh Nhi. Đàn ông gặp nàng tự nhiên sẽ
thẫn thờ sẽ nâng niu. Đàn bà gặp nàng, đa phần sẽ không thể
thích, nhưng cũng không cách nào ghét bỏ nàng, bởi họ sẽ cảm
thấy như được gặp lại những năm tháng vô tư, vui vẻ nhất của
chính mình. Ai lại đi ghét bỏ tuổi thơ của mình chứ?
Mà cảm giác đó, e rằng ngay đến ba nàng thiếp của Thu Hàn Nguyệt cũng không thể tránh khỏi.
Nói tới ba mĩ nhân này, đều là “hậu lẻ” của mấy vị quan
lớn, phú hào tặng cho thành chủ với mục đích nịnh bợ hoặc
kết thân. Mà đã là “hậu lẻ” đương nhiên phải phóng tay, đồng
thời phải tăng thêm phần chắc chắn cho khả năng đạt được mục
đích của mình, do đó, ba nàng thiếp ấy nàng nào cũng đều xinh hơn ngọc thơm hơn hoa, đều là những giai nhân nghìn người mới
chọn được một. Theo lý mà nói, từ cổ chí kim, các nhà quyền
quý hào môn đều không tránh khỏi cảnh thê thiếp tranh giành đấu đá lẫn nhau. Nhưng, ba nàng thiếp này của Thu Hàn Nguyệt lại
sống rất thuận hòa.
Đấy không hoàn toàn là vì thành chủ đại nhân có khả năng
trấn áp, cũng không phải các nàng thiếp kia đại lượng bao dung
mà là, ba người bọn họ sau khi lần lượt được kiệu nhỏ rước
về phủ thành chủ, Thu Hàn Nguyệt ban viện tử, ban nha đầu cho
ba mĩ nhân, thời gian đầu, việc sủng ái cũng theo trình tự,
không thiên vị người nào. Y phục trang sức hàng tháng, hay
thưởng riêng dịp năm mới lễ tết cũng chưa từng bên trọng bên
khinh, không có thiên lệch khiến cho dù là kẻ lòng dạ đen tối
hẹp hòi nhất trên thế giới này cũng không tìm được sơ hở để
mà gây chuyện. Còn bây giờ, hắn dường như quên mất rằng trong
nhà mình còn có ba nàng thiếp.
Sự tranh giành của phụ nữ, đa phần bắt đầu từ người đàn
ông, khi người đàn ông không còn là lý do để họ tranh giành
nữa, thì hà tất họ phải làm khổ nhau?
Có điều, giờ đã khác rồi.
Mấy hôm trước, ba nàng đang ngồi uống trà thưởng cúc, thì
bọn a hoàn hầu hạ trong viện tử từ bên ngoài chạy vào, kẻ
nào kẻ ấy mặt mày u ám như nhà có tang, khua tay múa chân chí
chóe một hồi, chỉ vì một chuyện: Thành chủ mang về một tiểu
mĩ nhân, đang ở Quan Nguyệt lâu, cùng ăn cùng ngủ với thành
chủ, được sủng ái như châu như ngọc.
Chuyện này, họ không thể nói là không quan tâm. Thu Hàn
Nguyệt dù gì hiện giờ cũng là người đàn ông của họ, chồng
mình mang con gái về nhà, mà còn coi trọng yêu thương người con
gái ấy một cách bất thường, sao có thể khoanh tay ngồi im?