Những lời vừa rồi của mĩ thiếu niên không phải nói chơi, hắn cố chấp không cho bất kỳ ai vào giúp đỡ, hai canh giờ sau, mọi độc tố trên người Linh Nhi đã được lọc sạch, giao cho mẫu thân tiến hành hộ dưỡng tâm mạch.

Linh Nhi trong người đã hết độc tố, đang được hộ dưỡng tâm mạch, sắc mặt và sắc môi đã không còn tím tái khiến người khác nhìn mà lo lắng nữa, khuôn mặt nhỏ bắt đầu hồng hào trở lại, hồi phục vẻ xinh đẹp kiều diễm đáng yêu ngày thường, Thu Hàn Nguyệt khẽ vuốt má tiểu nha đầu, vui sướng vì có lại được thứ tưởng chừng như đã mất, khiến các đường nét trên khuôn mặt hắn dịu dàng hơn nhiều.

“Nếu không biết chuyện ngươi vì Linh Nhi mà phải chịu khổ chịu sở như thế, thì lần này ta đã đưa nó đi rồi.” Bách Diêu nói.

Thật lạ lùng, lần này Thu Hàn Nguyệt không phản bác lại lời của ông anh vợ nữa. Lần này Linh Nhi xảy ra chuyện, nói cho cùng cũng do hắn sơ xuất mà nên. Nếu không phải do lần “Hàn Diệp Song Điệp” xuất hiện hắn đã phòng hộ chu đáo, đặc biệt là để hai tên dâm tặc đó lén vào phủ khiến hắn phải dùng đao giết người, làm Linh Nhi sợ hãi, thì nàng đã không tới mức phải hiện nguyên hình trước mặt Nguyên, Mạch, và sau này sẽ không phải gặp nhiều biến cố như thế. Những lời trách mắng của Bách Diêu, hắn đều nhận cả.

“Lần sau, nếu còn xảy ra nữa…”

“Không có lần sau.” Hắn đáp.

“Đúng là không thể có lần sau, một khi linh thể của Linh Nhi suy yếu, để địa phủ cảm nhận được, họ sẽ cho minh sai tới bắt hồn nó đi, lần này ngươi có thể bảo vệ nó, không phải là không có vài phần may mắn.”

Thu Hàn Nguyệt nghiêng đầu, hỏi: “Ta nghe vị phán quan đó và huynh nhắc đến kiếp trước của Linh Nhi, Linh Nhi rõ ràng vẫn còn thở, nhưng địa phủ lại liên tục cho minh sai tới bắt hồn Linh Nhi, vậy có liên quan gì tới kiếp trước của Linh Nhi không?”

Lúc Linh Nhi bị trọng thương, mặc dù có cảm nhận được những điểm kỳ lạ trong lời nói của minh sai và phán quan, nhưng hắn chẳng suy ngẫm kĩ, giờ Linh Nhi đã an toàn, cuối cùng hắn cũng có thể giải phóng được trái tim của mình.

“Ngươi là phu quân của Linh Nhi ở kiếp này, nhân quả kiếp trước của Linh Nhi không liên quan tới ngươi.” Bách Diêu điềm đạm đáp.

“Nếu như người của địa phủ không liên tục tới tìm đòi bắt hồn phách của Linh Nhi đi, thì đương nhiên chẳng liên quan gì tới ta cả. Nhưng đám minh sai đó luôn làm theo nguyên tắc, nên ta cần phải biết nguyên nhân do đâu để đề phòng.”

“Ngươi chỉ cần bảo vệ Linh Nhi để nó không rơi vào nguy cấp, thì địa phủ sẽ không dám tới bắt sinh hồn nó đi.”

“Nhưng…”

“Ái chà chà!” Một tiếng tặc lưỡi kỳ quái chen vào cuộc nói chuyện của hai người đàn ông, Thu Quan Vân sau khi cứu người đã đi điều hòa tinh lực vừa quay vào. “Hàn Nguyệt ca ca, hắn không nói cho huynh biết, thì đệ nói cho huynh biết! Bọn họ là thần tiên nên luôn nói cái gì mà thiên cơ bất khả lộ, còn người trong Vu giới chúng ta thì luôn làm theo sự mách bảo của trái tim. Huynh có Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên như đệ làm huynh đệ, sợ gì hắn?”

Bách Diêu liếc nhìn đối phương một cái, chẳng thèm so đo, nhắm mắt im lặng.

“Kiếp trươc tiểu tẩu tử là…”

Khi Linh Nhi vừa mở mắt, chưa nói đã cười, cái miệng hồng xinh xắn vui vẻ gọi: “Ca ca!”

Thu Hàn Nguyệt như thấy tiếng gọi của tự nhiên, đang định bước lên, thì đôi mắt của tiểu nha đầu đảo quanh, liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở cuối giường, hai lúm đồng tiền lại xuất hiện, “Đại ca ca, ca ca đến thăm Linh Nhi ư, Linh Nhi rất nhớ rất nhớ đại ca ca!” Trong lúc nói đã bật người ngồi dậy, lao vào lòng huynh trưởng.

Bách Diêu bước lên phía trước một bước ấn muội muội nằm xuống, khuôn mặt anh tuấn trầm hẳn, “Đừng có cử động.”

“… Đại ca ca?” Hai bàn tay nhỏ túm chặt chéo áo gấm, khuôn mặt xinh xinh thoáng lo lắng: “Đại ca ca giận Linh Nhi ư?”

“Linh Nhi làm gì mà đại ca ca phải giận?”

“Ừm… Linh Nhi rất ngoan…” Nghiêng cái đầu nhỏ, bộ dạng ngoan ngoãn hồi tưởng lại. “Linh Nhi rất nghe lời… nhưng, gần đây Linh Nhi thích ca ca nhiều hơn đại ca ca… nhưng, Linh Nhi cũng không bớt thích đại ca đi…”

Bách Diêu vốn chỉ tiện miệng hỏi vậy, không ngờ tiểu ngốc nghếch này lại tự động thật thà khai hết khiến hắn càng thêm tức giận. Đúng lúc ấy bên tai lại vang lên tiếng cười hinh hích đầy khoái trá của kẻ vui sướng trong nỗi đau khổ của người khác, khiến hắn chau mày: “Muội còn nói nữa, ta sẽ giận thật đấy.”

“Ồ!” Linh Nhi sợ, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau rồi ôm lấy cái miệng, đôi mắt to lấp lánh, thì thầm lặp đi lặp lại: “Đại ca ca đừng giận, đại ca ca đừng giận, đại ca ca đừng giận, đại ca ca đừng giận…”

“Phì…” Lần này người không thể nhịn được là Vân Thương Hải. Sau khi Quan Vân đi giúp Hàn Nguyệt trở về, đã miêu tả lại những điều mắt thấy tai nghe về tiểu thê tử của Thu Hàn Nguyệt, thuần khiết thế nào, đáng yêu ra sao, xinh đẹp nhường nào, khiến người ta vừa nhìn đã yêu ra sao… cho Vân Thương Hải nghe. Ban đầu Vân Thương Hải chỉ cho rằng đứa con bốc đồng của mình thêm mắm dặm muối, hôm nay được chính mắt nhìn thấy, bà đã phải thừa nhận tiểu nha đầu thật sự khiến người ta yêu thương, đến bà cũng muốn đưa tiểu nha đầu về nhà chơi nữa.

“Hàn Nguyệt, nói cho thẩm thẩm nghe xem, con đã lừa được người ta như thế nào?” Bà hỏi đùa.

“… Đâu có?” Thu Hàn Nguyệt ngượng ngùng mặt đỏ ửng. “Linh Nhi, mau ra bái kiến thẩm thẩm đi.”

“Thẩm thẩm?” Linh Nhi nghiêng đầu, đôi mắt to long lanh nhìn Vân Thương Hải đầy ngưỡng mộ, rồi lại nhìn về phía ca ca, đột nhiên…

“Mẹ!”

“… Á?” Tất cả mọi người đều ngẩn ra, Thu Quan Vân càng không chịu. “Không được đâu tiểu tẩu tử, nàng không thể tranh với Quan Vân được, đây là mẹ của Quan Vân mà.”

“… Là mẹ!” Linh Nhi lại bắt đầu hung hăng.

“Không phải, là của Quan Vân.”

“Là mẹ, là mẹ!”

“Không phải!” Thu Quan Vân nhảy lên giậm chân bình bịch. “Đây là mẹ của Quan Vân! Nàng có biết khó khăn lắm mới tìm được thời cơ thích hợp để sinh ra, ca ca và tỷ tỷ lớn tới mức không còn buồn tranh giành mẹ với Quan Vân nữa, tiểu tẩu tử nàng cũng không được tranh, mẹ chỉ là của Quan Vân thôi!”

“Là mẹ! Là mẹ! Là mẹ!” Linh Nhi bật người ngồi dậy, giơ hai nắm đấm nhỏ xíu lên, mặt đỏ bừng, đang tập trung sức lực.

Linh Nhi… Thu Hàn Nguyệt thấy ngạc nhiên

“Không phải là mẹ của tiểu tẩu tử, là mẹ của Quan Vân, của Quan Vân!”

“Là mẹ là mẹ! Chính là mẹ! Chính là mẹ mà!” Trong lúc gào thét, Linh Nhi đã làm một động tác mà khiến tất cả những người có mặt ở đó đều nghệt ra, đột nhiên tụt xuống khỏi giường, phớt lờ tất cả nhào vào lòng người mà nàng cho rằng đó chính là mẹ, rồi ôm thật chặt, “Là mẹ, là mẹ, chính là mẹ!”

Vân Thương Hải cũng ôm chặt cơ thể mềm mại nhỏ xíu của tiểu nha đầu, ngửi mùi sữa thơm thoang thoảng ngọt ngào trên người nàng, cười tươi tắn nói: “Ta thật sự hy vọng mình chính là mẹ con.”

Thu Hàn Nguyệt trong lúc kinh ngạc, liếc thấy sắc mặt Bách Diêu có phần khác thường, hỏi: “Linh Nhi sao lại như thế?”

Bách Diêu cứng người, khẽ tiếng đáp: “Không ngờ Linh Nhi vẫn còn nhớ mẫu thân ở kiếp trước của mình.”

“Mẫu thân kiếp trước của Linh Nhi sao có thể là thẩm thẩm? Vừa rồi chẳng phải Quan Vân đã nói…”

“Nhưng người đó có tới tám chín phần rất giống với Vân thủ lĩnh.”

“Linh Nhi còn nhớ chuyện kiếp trước?”

“Nó không nhớ. Nhưng chỉ ghi nhớ chuyện này thôi cũng không phải là tốt.” Bách Diêu vỗ trán. “Một chuyện có thể chạm tới tận trái tim Linh Nhi như thế, sẽ trở thành trợ lực kéo nó rời xa, thậm chí là một kiểu sức mạnh. Bảy đêm vừa qua, vì nó lưu luyến thế giới này không muốn đi, nên ngươi mới giữ được nó lại. Nếu trong lòng nó đã muốn đi, thì cho dù khi ấy có thêm ta, cũng chẳng giữ được nó.”

Thu Hàn Nguyệt bỗng dưng thấy căng thẳng, bước lên phía trước, kéo Linh Nhi trong lòng thẩm thẩm ra.

“Á á á, mẹ, mẹ, mẹ…” Linh Nhi bị Thu Hàn Nguyệt bế đi mất thảng thốt thét lên những tiếng xé tim xé phổi, nhưng người đàn ông thương yêu nàng nhất trên đời này lại như không nghe thấy, ôm nàng đi thật nhanh ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play