Đêm thứ năm, nhị vị minh sai quả nhiên vẫn đến theo lịch.
Đúng như hoàng hậu đã nói, vô thường đi bắt người, đã bao giờ về tay
không? Hôm qua sau khi quay lại Minh giới, họ không có mặt mũi nào mà
cầu viện binh, đau đầu suy nghĩ, lấy trộm Kìm phục ma của thượng cấp
phán quan Hồng y, tối nay tới để thu sát khí.
Hai vị minh sai suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, luôn nghĩ lần này phải bắt được hồn về. Hai người bọn họ phải vất vả bao nhiêu ngày như thế, chỉ
thấy một mình Thu Hàn Nguyệt đơn thương độc mã, rõ ràng Vu giới không
định tham gia vào việc này, còn tối hôm qua Thu Hàn Nguyệt đã hao tổn
bổn nguyên và máu, nếu đêm nay lại giở chiêu này, thì hắn chẳng khác nào tự lao đầu vào đường chết, vừa hay họ có thể bắt đi luôn, không bị coi
là cưỡng ép sinh hồn.
Nhưng rõ ràng hai vị không ngờ là, họ cầm Kìm phục ma đến nhưng người ta lẽ nào không biết thay đổi kế hoạch, thay đổi chủ trương hay sao?
Những chuyện thế này, kế sách chỉ nên dùng một lần mà không nên dùng
tới lần thứ hai, cần phải khiến đối phương bất ngờ, không kịp phòng bị.
Đêm nay, trong phòng, Thu Hàn Nguyệt đem cỠcung bát quái của hoàng bá đích thân đưa cho bố trí khắp nơi, ôm Linh Nhi trong lòng ngồi ngay ở
chính giữa, dáng vẻ an nhàn, giống như Khương thái công đang ngồi câu
cá. Hai vị minh sai nhìn thấy hắn rất rõ, nhưng cho dù có bay lắc rung
đập thế nào, cũng không thể vượt qua được chướng ngại vật, chỉ có thể
nhìn mà không thể chạm.
“Ngươi cũng hiểu huyền môn chi thuật à?” Bạch y minh sai kinh ngạc hỏi.
Thu Hàn Nguyệt khiêm tốn: “Chỉ biết chút ít thôi.”
“Hỗn xược!” Một cây gậy gỗ lớn chắn tới, trong lúc tức giận, hắc y
minh sai lẩm nhẩm niệm chú gọi quỷ hỏa, không ngờ gỗ gặp quỷ hỏa, bốc
cao ngùn ngụt, ánh lửa bốc lên cả nóc điện.
Thì ra, trong hoàng cung đại nội có hai đại nạn. Một là thích khách,
hai là hỏa hoạn, phòng thích khách, trong nội cung bố trí tầng tầng lớp
lớp cao thủ, một giọt nước khó lọt. Phòng hỏa hoạn, trong nội cung đương nhiên cũng có mấy vật chuyên trách.
“Cháy rồi, mau lên, xách nước, xách nước! Mau lên, cháy rồi________”
Người đầu tiên nhìn thấy ánh lửa vội vàng cầm chiêng đồng chuyên dụng
khua gõ loạn lên, vừa gõ vừa chạy rồi hò hét, suốt dọc đường, có vô số
thị vệ thái giám mang đồ dùng dập lửa chạy theo.
Hắc y minh sai kinh ngạc.
Quỷ hỏa là ảo, mà thứ hắn đốt cũng là ảo vật chướng mắt, tại sao có ánh lửa thật để phàm nhân nhìn thấy?
“Để tránh việc đấu đá giữa tại hạ và hai vị làm kinh động bốn phương, trong bán kính hai dặm sẽ không có ai canh trực. Nhưng đêm nay đành
phải dùng tới họ.”
Hắc, bạch hai người nhìn nhau kinh ngạc: “Sao họ có thể…”
Thu Hàn Nguyệt tốt bụng giải thích, “Bởi vì dưới mặt đất trong điện
này có rắn lân tinh, lân tinh gặp lửa thì tỏa sáng, cho dù là thần hỏa
hay quỷ hỏa, gặp phải thứ này đều biến thành lửa thật, mà đã là lửa
thật, thì người ngoài đương nhiên nhìn thấy.”
“… Thế thì đã sao?” Hắc y minh sai cười nhạt: “Người ta đến, thứ mà
họ nhìn thấy cũng chỉ là cảnh một mình ngươi nhảy loi choi, khiến cho
người ta cho rằng vị hoàng thân này đang phát điên rồi, mà chẳng ảnh
hưởng tới việc bổn tôn tới bắt hồn phách!”
“Sao, tại hạ nói chưa đủ rõ ư?” Thu Hàn Nguyệt vờ vịt nghiêm túc,
“Tại hạ nghe thầm thầm từng xuống địa phủ cứu người nói rằng, quỷ hỏa có thể tạo quỷ ảnh, quỷ hỏa của các hạ cháy thành lửa thật, không biết có
nhìn thấy tôn ảnh của hai vị tôn giả hay không nhỉ?”
Hai vị minh sai ngẩn người.
“… Nhìn thấy thì sao? Phàm nhân sợ nhất thứ gì bọn ta còn không biết
ư? Họ nhìn thấy rồi, lại chẳng ra sức mà chạy ấy chứ, gào thét vang trời mà thôi.”
“Nhất định là cũng sẽ có vài tên nhát gan sợ tới chết ngất tại chỗ,
cùng hai vị đi gặp Diêm vương. Nghe tiếng bước chân, xem ra phải có hàng trăm người đến, không cần nhiều, chỉ cần dọa chết mười mấy hai mươi
người, cũng đủ để thanh danh hai vị được khuếch trương rồi. Hai vị đưa
người về Minh phủ, sẽ phải bẩm báo lại cho Diêm vương tại sao dương thọ
của họ còn chưa tận mà đã phải về đó…” Thu Hàn Nguyệt ngân nga, rồi vờ
như rất ham học hỏi: “Hay là tại hạ nghĩ sai rồi? Thực ra quy tắc ở địa
phủ chẳng thâm nghiêm như tại hạ nghĩ, bắt nhầm thì bắt nhầm, dọa cho
người ta sợ chết thì sợ chết, đáng đời họ xui xẻo… phải vậy không?”
Hai vị minh sai tức điên.
Sự thâm nghiêm trong giới cấp địa phủ, sự nghiêm ngặt trong quy tắc,
trên trời dưới đất chỉ nơi này là độc nhất. Có quỷ sai bắt nhầm người,
bị đầu thai vào kiếp súc sinh cho người chém giết, như thế vẫn là trừng
phạt nhẹ nhàng. Họ là những sứ giả đi bắt hồn và đã làm cả trăm năm nay, sắp được thăng cấp, được làm phán quan sơ cấp, sao có thể bị hủy hoại
bởi việc này?
Nghe tiếng bước chân vang bên ngoài, tiếng hò hét ngày càng huyên
náo, hai vị minh sai không dám chần chừ, vội vàng ẩn thân bỏ đi.
Đêm thứ sáu, đúng vào đêm rằm trăng tròn vành vạnh. Đêm đó trăng như
chiếc đĩa bạc, soi rọi xuống mọi vật dưới mặt đất, phủ lên đó một màu
bạc lấp lánh, đẹp như ảo như mơ. Hai vị minh sai lại không đến ngắm
cảnh, Thu Hàn Nguyệt ôm tiểu hồ ly ngồi xếp bằng đợi cả đêm, bình yên vô sự.
Đêm thứ bảy.
Trước khi màn đêm buông xuống, sau khi bãi triều, Long Duệ đã đến
thăm đường đệ, báo cho đệ biết giờ Thìn ngày mai là giờ mà mẫu thân và
muội tử xuất quan, hắn chỉ cần kiên trì chống đỡ nốt đêm cuối cùng này
thôi.
Thu Hàn Nguyệt ôm gối ngồi trên thành giếng ngoài vườn, ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng đã bị mây che mất một nửa, giống như một bức tượng được
điêu khắc bằng ngọc, rất lâu không cử động.
Đột nhiên, ánh trăng bỗng dưng tối sầm. Rồi bỗng một nam nhân mặc áo
đỏ thân hình cao lớn chân không chạm đất, đang tiến lại từ phía xa,
dường như đang đạp lên bóng trăng nửa tối nửa sáng trên mặt đất mà tới.
“Thu Hàn Nguyệt của Phi Hồ thành phải không?” Người đó hỏi.
Hắn ngước mắt nhìn, khum tay hỏi: “Sao không thấy hai vị tôn giả Hắc, Bạch?”
“Tôn giả?” Người đó thảng thốt. “Thì ra các hạ tôn trọng hai người
bọn họ như thế sao? Nếu so sánh ra thì, phong độ của hai tên thuộc hạ
của tại hạ kém hơn các hạ nhiều rồi.”
“Các hạ là…”
“Gọi là Hồng y được rồi.”
Hồng y? “Người trong Minh giới thích dùng màu sắc của y phục để đặt tên sao?”
“Trong Minh giới, ngoài Diêm vương là trải qua ngàn kiếp nạn, tu
luyện đại thành ra thì những người khác đều là người đã chết, một người
đã chết và mãi mãi không muốn được sống lại nữa, tên đã không còn quan
trọng, hơn nữa năm tháng trôi qua, hàng trăm năm trôi qua, sớm cũng quên cũng nhạt. Các hạ nếu thấy hai từ “Hồng y” không đủ trang trọng, thì
hãy gọi ta là Hồng y phán quan cũng được.”
“Các hạ không giống phán quan, mà giống một nhà nho.”
“Cũng có thể kiếp trước tại hạ là người đọc sách.”
“Giờ đã thành Minh thần, đương nhiên cũng có phần thần thông, Hắc,
Bạch hai vị sao lại xuất hiện trước mắt người ta với diện mạo ấy?”
Hồng y phán quan đáp: “Họ là những tay sai hung thần ác sát, nếu
trông tuấn tú thanh tao quá, lại khiến đám người trên nhân thế không sợ
chết, thế nhân không có tử vong, đây là điều cấm kỵ lớn nhất. Thế giới
này là một thế giới thế nào? Không cần dài dòng bàn luận, đó là thế giới mà thần vô địch thái, tiên vô địch dung[1], người ngoài nhìn sẽ hy vọng bản thân mình được giống thần tiên.”
[1. Ý nói thần tiên không có dung mạo, khuôn mặt nhất định.]
“Theo như những lời các hạ nói, tại hạ lại muốn có được bộ dạng hung
thần ác sát như của hai vị Hắc, Bạch kia. Như vậy, nhìn vào đã thấy hung thần ác sát sao?”
“Cũng có thể, trong mắt ngươi, kẻ nào muốn đoạt đi hồn phách ngươi đang giữ đều là hung thần ác sát.”
“Các hạ cũng muốn mang nàng đi sao?”
“Không phải là đoạt, mà là mời, cung kính mời.”
“Ồ?” Sắc mặt Thu Hàn Nguyệt trở nên lạnh lùng cảnh giác.
Hồng y phán quan cười, “Giờ của nàng ta đã đến từ lâu rồi, nếu không
phải là vì xung quanh nàng ta có quá nhiều nhân vật bản lĩnh dùng thủ
đoạn, tìm đủ mọi cách để duy trì tính mạng cho nàng ta, giữ chân nàng ta ở trần thế hết năm này tới năm khác, thì nàng ta đã sớm quay về nơi
nàng ta nên quay về từ lâu rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT