Người cũng như ma, dù có là đế vương, văn thần võ tướng hay kẻ phàm
phu tục tử, thì luôn có một thứ gì đó khiến người ta phải sợ hãi.
Thu Hàn Nguyệt chưa bao giờ nghĩ rằng, mình lại có ngày phải chiến đấu với ma.
Trong phòng, nến đèn sáng trưng, chiếu sáng từng bức long điêu họa
phượng trong mọi ngóc ngách, chiếu sáng tới những nơi tối tăm nhất. Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy rõ mình đang đứng đối mặt với hai bộ mặt quỷ ở
trước cửa, cùng với thứ không khí lạnh buốt mà hai cơ thể to lớn kia
mang vào theo. Nếu nói lúc này hắn vẫn ung dung tự tại, không hề sợ hãi
thì là nói dối.
Nhưng, hắn không thể rút lui, khi trọng lượng của tiểu nha đầu nhỏ
xíu hắn đang ôm trước ngực còn nặng hơn cả tính mạng mình, hắn không có
cách nào để rút lui.
Hai bàn tay quỷ thò tới trước ngực hắn, thứ chúng muốn không phải là
tim gan phèo phổi của một kẻ đang sống sờ sờ như hắn, mà thứ chúng muốn
còn quý giá hơn, nếu để mất nó hắn sẽ không thể chịu đựng nổi.
“Vợ ta vẫn còn thoi thóp thở, lúc này mà quỷ sai muốn lấy mạng nàng, chẳng phải sẽ hại một mạng người chết oan ư?”
Thân thể của hai tên hắc, bạch minh sai bỗng khựng lại, bốn con mắt sâu đen cùng nhìn hắn: “Ngươi nhìn thấy bọn ta?”
“Thê tử của ta không phải đã tận số, mà chỉ là đang ngủ, xin hai vị xuống tay niệm tình, hãy cho nàng một cơ hội sống tiếp.”
“Ngươi nhìn thấy bọn ta thật sao?” Hai minh sai một tên chun mũi hít
ngửi, một tên thì đánh mắt nhìn dò xét khắp nơi, nghi ngờ hỏi.
“Ngươi rõ ràng là nhục thế phàm thai, sao trên người lại có dị lực?”
“Tại hạ đúng là phàm nhân, nhưng tại hạ từng nghe nói những phàm nhân dương thọ chưa tận mà tự sát, thì âm giới cũng không cho phép hồn phách của người đó được vào Diêm điện để chuyển giới đầu thai. Huống hồ tính
mệnh của thê tử ta chưa tận, hai vị tôn giả hà tất phải tới bắt hồn
phách của nàng?”
“Nàng ta là thê tử của ngươi?” Hai minh sai cùng cất giọng hỏi.
“Là thê tử của ta.”
“Sao nàng ta có thể là thê tử của ngươi? Nàng ta là…” Hai minh sai
quay sang nhìn nhau, cùng trầm ngâm, rồi lại cùng thở dài, nói: “Nàng ta có lẽ là thê tử của ngươi, nhưng tới cuối cùng thì nàng ta vẫn phải
theo bọn ta đi thôi, ngươi muốn giữ lại, cũng không giữ được.”
“Xin hỏi hai vị tôn giả, dương thọ của nàng đã tận chưa?” Lời này chỉ là để kéo dài thời gian, cho dù đối phương trả lời là “tận” hay “chưa
tận” thì hắn cũng chẳng thể làm gì được.
“Nàng ta không phải phàm nhân, nên dương thọ của nàng ta không do bọn ta quản lý, nhưng…”
“Nếu dương thọ chưa tận, hai vị không thể mang hồn phách của thê tử ta đi.”
“Lúc này hồn phách của nàng ta đã ra khỏi mệnh cung, ta đợi ở đây để
đưa nàng ta về Diêm điện, nghe theo sự sắp xếp của Diêm vương.” Bạch y
minh sai trả lời.
“Duyên kiếp này của ngươi và nàng ta, cùng với cái chết sẽ hóa thành
tro bụi, ngươi để nàng ta đi, cũng là tích công đức cho nàng ta ở kiếp
này, không uổng phí mối nhân duyên của hai người.” Hắc y minh sai cũng
nói.
Những lời này, Thu Hàn Nguyệt không muốn nghe cũng chẳng muốn hiểu,
hắn đáp: “Hôm nay tại hạ sẽ liều mình dù phải chết, cũng nhất quyết giữ
thê tử lại, hai vị nếu nhất định bắt hồn phách nàng đi, hãy đưa cả tại
hạ đi cùng.”
Bạch y minh sai hơi giận: “Ngươi nói những lời như vậy, nghe thật hồ
đồ. Bổn sai thấy ngươi khỏe mạnh, nguyên thần đầy đủ, cho rằng ngươi tất không phải loại phàm phu tục tử, lại dùng những lời lẽ như thế, ngươi
không nghĩ nếu đối đầu với bọn ta, ngươi đâu phải đối thủ?”
“To gan!” Hắc y minh sai nổi nóng. “Minh sai đi làm án, đâu tới lượt
ngươi ngăn cản? Nếu dám hỗn xược, ta sẽ bắt ngươi cùng đi thật, giao cho Diêm vương xử lý!”
“Tại thế phàm nhân, nếu có hành vi mạo phạm thượng thiên, mạo phạm
quỷ thần, cho dù dương thọ chưa tận, hồn phách cũng vẫn sẽ bị bắt đưa về địa phủ để thụ thẩm hành hình.” Bạch y minh sai tốt bụng khuyên can,
“Vì vậy, không nên ăn nói tùy tiện, các hạ hà tất phải làm khó quỷ
thần?”
Thu Hàn Nguyệt ưỡn ngực ngẩng đầu, đáp: “Tại hạ nguyện cùng thê tử đi một chuyến xuống địa phủ, hai vị hãy tác thành cho phu thê ta.”
Hai vị minh sai một người mặt trắng, một người mặt đen, một người ăn
nói hòa nhã tốt bụng, một người ăn nói gắt gao cáu giận, thấy người đứng trước mặt mình không hề có ý rút lui, hắc y minh sai cầm gậy bắt hồn
lên định giáo huấn, bạch y minh sai lại rạch rách lưới chiêu hồn của hắc y.
“Ngươi cố chấp giữ thê tử cua mình ở lại, đã từng hỏi xem nàng ta có
đồng ý hay không chưa? Lúc này hồn phách của nàng ta đang lang thang
giữa hai thế giới, những nỗi khổ cực đau đớn mà nàng ta phải chịu đựng
ngươi không tưởng tượng được đâu, chỉ khi hồn phách thật sự rời bỏ thể
xác thì mới được giải thoát hoàn toàn, ngươi vì sự ích kỷ của bản thân
mà để nàng ta phải chịu nỗi đau đớn ngàn con kiến bò trong tim?”
Hắn rùng mình, mặt trắng nhợt: “Không thể nào…” ngàn kiến bò trong tim?
“Chúng ta đánh cược thế nào?”
Hắn im lặng. Mấy chữ “nỗi đau đớn ngàn kiến bò trong tim” thật sự đã
khiến hắn kinh hãi. Hắn đúng là không thể nào tưởng tượng được nỗi đau
đớn đó thế nào, có phải còn kinh khủng hơn nỗi đau đớn mấy ngày nay hắn
chịu đựng không? Linh Nhi chỉ khẽ vấp ngã thôi cũng đã la oai oái kêu
đau cả nửa ngày, giờ nàng làm sao mà chịu đựng?
“Ta có thể để cho ngươi được chính miệng hỏi nàng ta, nghe nàng ta
trả lời xem muốn đi hay muốn ở?” Bạch y minh sai tiếp tục dụ dỗ.
“… Chính miệng hỏi nàng ấy thế nào?”
“Hãy đặt nàng ta lên giường, lấy những thứ đang đeo trên người để bảo vệ nàng ta ra, hồn phách sẽ được thoát khỏi cơ thể một nửa, khi ấy
ngươi có thể hỏi xem nàng ta muốn đi hay muốn ở?”
“Nếu nàng đồng ý ở lại, hai vị sẽ rời khỏi đây, và không tới quấy rầy phu thê bọn ta nữa chứ?”
“Ra điều kiện với minh sai, các hạ đúng là người đầu tiên dám làm như thế.” Bạch y minh sai cong miệng lên, vốn định nở một nụ cười nhưng với tướng mạo trắng nhợt không chút huyết sắc ấy, thà khóc trông còn đẹp
hơn. “Thôi được, làm theo lời ngươi.”
Thu Hàn Nguyệt bước nhanh tới trước giường, đặt cơ thể vẫn được ấp
trong ngực lên chăn gấm, sau đó tháo bốn chiếc vòng bảo vệ của Vu giới
ra khỏi người nàng…
“Linh Nhi?”
Quả đúng như lời bạch y minh sai nói, khi vòng của Vu giới được tháo
ra, một làn khói mỏng sẽ thoát ra từ cơ thể hồ ly. Không phải là hình
dáng hồ ly, mà là nhân mạo.
“… Ca ca, đau quá, Linh Nhi đau quá đau quá, gọi ca ca mà ca ca không nghe, Linh Nhi càng đau hơn, Linh Nhi khó chịu quá.” Tiểu nha đầu trễ
miệng, nước mắt gàn giụa, đau đớn ấm ức.
Hai mắt hắn cũng ướt ướt, dang tay ôm lấy cơ thể tiểu nha đầu nhằm bảo vệ nàng, nhưng…
“Các hạ là người, xương thịt là thật; nàng ta đã thành ma, không có xương không có máu, các hạ nên buông tay rồi.”
“Ca ca, tại sao không ôm Linh Nhi? Linh Nhi muốn chạm vào ca ca, tại
sao không chạm được?” Tiểu nha đầu ngước mặt lên, nũng nịu hỏi.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đau đớn, trái tim như bị dao đâm, nhưng
không thể thốt ra được lời nào. Khi móng tay hắn xuyên qua cơ thể mỏng
manh nhỏ bé của tiểu nha đầu, thì cảm giác bất lực tấn công trái tim
hắn, hắn không biết phải làm sao.
Hãy tha thứ cho ta, Linh Nhi, ca ca không biết phải làm thế nào để ôm được nàng…
Bạch y minh sai tiến lên rất đúng lúc, “Cái này gọi là người và ma không thể chung đường, các hạ đã hiểu ra chưa?”
… Người và ma không thể chung đường? Hắn chẳng qua chỉ là muốn giữ
người con gái mà hắn yêu thương ở lại bên mình thôi, hắn chẳng qua muốn
được hằng ngày ngắm hoàng hôn ngắm mặt trời mọc với tiểu thê tử của mình thôi, trước kia từng có đạo nhân của Thiên Nhạc sơn đã quả quyết nói
với hắn rằng “người và yêu không thể chung đường” nay có minh sai nặng
tình nặng nghĩa khuyên nhủ “người và ma không thể chung đường.” Hắn đã
gặp nàng, đã yêu nàng, tại sao lại không thể chung đường?!
“… Ca ca đừng giận, Linh Nhi rất ngoan, Linh Nhi không đánh người,
cũng không lén ăn vụng, Linh Nhi không có chỗ nào không ngoan hết.” Đứng nhìn ca ca luôn rất thích ôm mình vào lòng lúc này lại chỉ đứng im
không nhúc nhích, giơ tay ra không chạm vào được, không túm được, Linh
Nhi vừa sợ vừa hoảng hốt, nước mắt nhạt nhòa.
“Không phải là Linh Nhi sai.” Hắn muốn mỉm cười để an ủi nàng, nhưng
nếu biết lúc này mà mình cười, chắc cũng chẳng dễ coi hơn nụ cười vừa
rồi của bạch y minh sai là bao. “Ca ca đang giận mình đã để Linh Nhi bị
ốm…”
“Nàng ta không phải bị nhiễm bệnh, mà là trái tim được huyền môn
luyện ra để khắc yêu trong cơ thể nàng ta đã tan rồi, giờ bảo nàng ta
phải quay lại cơ thể đó, nàng ta vẫn sẽ đau đớn không nguôi. Các hạ muốn vì sự ích kỉ của mình, mà để thê tử phải chịu sự đau đớn giày vò như
thế sao?”
Những lời này, hắn nghe nhưng không vào, hắn chỉ chăm chăm nhìn bóng người nhỏ xíu trong suốt nước mắt, “Thật là rất đau sao?”
“Ừm ừm ừm, rất đau, Linh Nhi gọi ca ca, gọi đại ca, ca ca và đại ca đều không đến, Linh Nhi rất đau, rất đau…”
“Vì ca ca… vì đại ca của Linh Nhi, Linh Nhi hãy ở lại được không?”
“Ở lại?” Linh Nhi nghiêng đầu, “Linh Nhi muốn ở bên ca ca, không định đi đâu cả.”
“Ngươi phải rời đi.” Bạch y minh sai đột nhiên tiến lên phía trước,
“Nếu ngươi tiếp tục ở lại đây, thì sự đau đớn sẽ tăng gấp nhiều lần so
với những gì lúc này ngươi phải chịu đựng.”
Khi Linh Nhi nghe thấy chữ “đau”, không kịp quan tâm tới hình thù
đáng sợ của người vừa nói, vội vàng kêu thét lên: “Linh Nhi không muốn,
ca ca, Linh Nhi không muốn bị đau nữa…”
Bạch y minh sai đáp: “Không muốn đau khổ, thì phải rời đi, đi sớm yên lành sớm.”
“Ừm, không muốn đau, Linh Nhi không muốn đau, Linh Nhi muốn…”
“Linh Nhi!” Thu Hàn Nguyệt mặt xám như xác chết, đột nhiên hét lên.
Nếu nàng nói ra từ “đi”, đương nhiên hắn cũng không để minh sai đưa
nàng đi, nhưng, hắn sợ cái từ “đi” ấy, sợ hắn thật sự đang vì sự ích kỷ
của mình mà khiến Linh Nhi phải chịu đau đớn đến vậy. “Linh Nhi, ngồi
vào đi, nằm xuống, được không?”
Bạch y minh sai thở dài: “Ngồi vào đi, nằm xuống đi, đau đớn lại thêm đau đớn, khi ấy chẳng ai có thể cứu ngươi nữa, ngươi thật sự muốn quay
vào cơ thể ấy sao?”
Khuôn mặt vô tội ngây thơ như thế, sự tin tưởng dành hết cho hắn như
thế, Thu Hàn Nguyệt đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, lúc
này, hắn cảm thấy đúng là bản thân đã ích kỷ quá khi nhất định giữ Linh
Nhi ở lại.
“Ca ca, Linh Nhi có thể không ngồi vào, không nằm xuống cơ thể đó nữa không? Thật sự là đau lắm…”
“Linh Nhi…” Hắn ngước mắt, định nói lại thôi. Hắn nên nói thế nào,
nên làm thế nào? Biết rõ khi Linh Nhi quay vào thể xác ấy, sẽ lại phải
chịu đựng đau đớn giày vò, còn hắn không thể gánh chịu thay nàng, nhưng
vẫn muốn nàng phải quay lại… hắn thật sự là không vì bản thân ư?
“… Ca ca?” Linh Nhi mở to mắt, đột nhiên run rẩy. “Ca ca đừng khóc,
Linh Nhi ngoan, Linh Nhi không giận ca ca, Linh Nhi quay vào, ca ca nhìn xem, Linh Nhi quay vào rồi, ca ca đừng khóc, Linh Nhi quay…”
Cơ thể nhỏ bé trong suốt đó quay trở lại thể xác, sau đó biến mất.
Linh Nhi… Lúc này, Thu Hàn Nguyệt không chịu đựng nổi nữa, hai gối
khuỵu xuống trước giường, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại đó, cổ họng nghẹn
ngào, nước mắt tuôn như mưa, bao nhiêu đau đớn khổ sở trút xuống bộ lông trắng mềm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT