Hôm nay, thành Phi Hồ từ những con ngõ ngoằn ngoèo yên tĩnh nhất đến
những nơi phố thị ồn ào huyên náo, chỗ nào cũng rực một sắc đỏ vui tươi, toàn thành như được thay tấm áo mới, náo nhiệt như chuẩn bị đón tết.
Người dân thành Phi Hồ từ những kẻ bần hàn thấp kém cho tới những quan
lại vinh hoa phú quý hiển hách, tùy theo khả năng tài chính của mình mà
chuẩn bị một phần quà mừng mang tới phủ thành chủ, chúc mừng ngày đại hỷ của thành chủ.
Trước cửa lớn, của phủ thành chủ, hôm nay cánh cổng mở rộng, thảm đỏ
trải đường, tổng quản Nam Trung dẫn theo hơn hai mươi gia đinh đứng hai
bên cổng, tiếp đón khách khứa đến từ bốn phương, tươi cười đưa vào trong tiệc.
“Trung thúc, ngày thành hôn của thành chủ đại nhân đến rồi, tại sao
còn chưa thấy người nhà của thành chủ phu nhân xuất hiện?” Có gia đinh
cung kính nghênh đón một khách quý đi vào, thì thầm ghé tai hỏi tổng
quản đại nhân bên cạnh.
“Làm việc của ngươi đi, chuyện của chủ nhân ngươi có thể hỏi sao?” Nam Trung khẽ quát.
“Làm thì vẫn làm, nhưng cũng không thể ngăn bọn nô tài tò mò, đúng
không? Lẽ nào thành chủ phu nhân của chúng ta là cô nhi không nhà không
cửa?” Gia đinh thấy hàng ngày tổng quản đại nhân hiền lành nên bắt nạt,
cười cười hỏi tiếp.
Nam Trung sầm mặt xuống, “Tiểu tử nhà ngươi thật lắm mồm, bổn tổng quản cắt lưỡi ngươi xào rau bây giờ!”
“Ồ…” Gia đinh sợ tới mức rụt cả cổ vào, bắt đầu biết điều, an phận hơn.
Khốn kiếp! Túc Hao ôm lấy cái đầu vì uống say mà đang đau như búa bổ, cuối cùng cũng phát hiện ra rằng mình bị Thu Hàn Nguyệt lừa gạt, nói
ngắn gọn là, y đã mắc lừa.
Y đã thấy thắc mắc rồi mà, cái tên giẻ rách có thể khiến kẻ yêu em
gái tới si mê như Bách Diêu chịu buông tay đó, sao có thể chịu dùng nắm
đấm để đấu với y chứ? Sao có thể là tên khốn kiếp Nhị thế tổ có chân tay mà không có não, có miệng mà không có lưỡi được chứ? Thu Hàn Nguyệt dễ
dàng bị y chọc giận, thì làm sao đấu lại lão hồ ly Bách Diêu kia?
Mắc lừa rồi. Mặc dù hiểu ra có phần muộn màng, nhưng cũng chưa muộn
lắm, chính vào ngày hôm nay, y sẽ tặng cho tên khốn kiếp bỉ ổi tiểu nhân Thu Hàn Nguyệt kia một món quà hậu hĩnh.
“Linh Nhi, muội sắp trở thành tiểu thê tử của Nguyệt ca ca rồi, muội
có còn nhớ những gì mà Ngụy tỷ tỷ dạy muội không?” Trong Quan Nguyệt
lâu, đánh nốt phấn má hồng cho khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia, cùng là phụ nữ với nhau mà trái tim Ngụy Di Phương cũng phải đập thình thịch vì sắc đẹp trước mặt, lại lần nữa nghiến răng nghiến lợi rủa tên Thu Hàn
Nguyệt diễm phúc vô biên, bỗng nàng ta cảm thấy không thể để tên tiểu tử đó việc gì cũng được như ý.
“Linh Nhi nhớ, có bạn từ phương xa đến không thể không vui, đúng
không?” Tiểu tân nương với khuôn mặt xinh đẹp, đầu đội mũ phượng phủ
khăn cưới, hỏi.
“Không đúng.” Ngụy Di Phương bỗng có cảm giác gửi gắm hy vọng vào
tiểu mĩ nhân này liệu có phải là làm khó người ta quá không. “Ngụy tỷ tỷ dạy muội, nếu Hàn Nguyệt bắt nạt muội, Linh Nhi có nhớ phải làm thế nào không?”
“Ca ca sẽ không bắt nạt Linh Nhi.”
“Ngộ nhỡ mà, ngộ nhỡ hắn bắt nạt muội…”
“Nguyệt ca ca nói Linh Nhi là tính mạng của huynh ấy, huynh ấy sẽ không bắt nạt tính mạng của mình.”
Buồn nôn ~ ~ ~
Ngụy Di Phương thật muốn nôn ra. Tên tiểu tử thối Thu Hàn Nguyệt, lại dùng những lời sởn gai ốc thế để dụ dỗ mê hoặc tiểu mĩ nhân. “Ngộ nhỡ
có người con gái khác cũng giống như muội, cũng trở thành tính mạng của
Nguyệt ca ca thì sao? Đến khi ấy, có thể hắn sẽ vì một tính mạng khác mà bắt nạt tính mạng của muội đây, phải không nào?”
“Người con gái khác…” Linh Nhi cau đôi mày được kẻ như lá liễu của
mình, răng khẽ cắn nhẹ vào môi dưới như đang ngậm cánh hoa. “Chính là
giống như trong mơ Linh Nhi đã thấy sao?”
“Trong giấc mơ của Linh Nhi?”
“Linh Nhi nằm mơ, trong mơ thấy Nguyệt ca ca ôm người con gái khác, ca ca hình như rất thích nàng ta…”
Ngụy Di Phương mắt sáng lên, “Đúng rồi, nếu Nguyệt ca ca nhà muội ôm
người con gái khác thật, thì chẳng phải đã bắt nạt Linh Nhi rồi đấy ư?”
Đôi mắt xinh đẹp bỗng trở nên hung dữ, nắm chặt nắm tay. “Linh Nhi không muốn ca ca ôm người con gái khác!”
“Việc ấy thì đương nhiên rồi. Người đàn ông này phải: trước sau như
một, tam tòng tứ đức. Nếu không, phụ nữ chúng ta cần đàn ông bọn họ làm
gì?”
Linh Nhi như hiểu như không, nhưng vẫn gật đầu liên tục: “Ừm, Linh Nhi muốn ca ca trước sau như một, tam tòng tứ đức!”
“Những lời này Linh Nhi phải nói với hắn trong tối hôm nay, trước khi uống rượu giao bôi. Nếu hắn dám không nghe, Linh Nhi hãy rời khỏi phòng hoa chúc, không cho hắn được chạm vào dù chỉ một sợi tóc của Linh Nhi…”
“Xì ~ ~” Một tiếng cười phì ra, chỉ trong hai cái chớp mắt, thiếu
niên áo gấm lả lướt đi vào, dung nhan tinh tế như ngọc tạc, hoàn hảo vô
khuyết.
Ngụy Di Phương lại chau mày, “Đến ngươi cũng tới sao?”
“Hôn lễ Hàn Nguyệt ca ca, đương nhiên ta phải đến.” Thiếu niên khẽ
khàng vuốt má nàng ta một cái, sau đó đánh mắt sang nhìn Linh Nhi, bất
giác trợn mắt há miệng, cứ thế mà nuốt nước bọt đánh ực, tỏ ra thèm
thuồng một cách lộ liễu không hề kiêng dè gì. “Tiểu tẩu tử, bỏ đi cùng
ta được không?”
Linh Nhi cười kiều diễm: “Ca ca còn đẹp trai hơn cả đại ca ca và Nguyệt ca ca!”
Thu Quan Vân cầm một bàn tay nhỏ của Linh Nhi lên, hai mắt ầng ậc
nước, giọng tràn ngập ý tình, “Nếu đã như vậy, tiểu tẩu tử hãy bỏ đi
cùng ta, chị dâu em chồng chúng ta sẽ có một cuộc tình vong thế bất
luân, khiến hậu thế phải ai oán nguyền rủa, được không?”
“Hì ~ ~” Linh Nhi bật cười vui vẻ.
“Tiểu tẩu tử, dù nàng cho phép hay không, trái tim này của tiểu đệ
chỉ thuộc về nàng, tiểu đệ sẽ luôn chung tình với tiểu tẩu tử, ngàn năm
không thay đổi.” Thu Quan Vân sau khi diễn vở kịch tình si, nói: “Vì
hạnh phúc của tiểu tẩu tử, tiểu đệ sẽ truyền cho tiểu tẩu tử đạo trị
chồng.”
Ngụy Di Phương cười xấu xa. “Ngươi có chủ ý gì hay?”
“Đây là bí mật giữa ta và tiểu tẩu tử, không thể chia sẻ.” Sau đó thì thầm một hồi, đúng là truyền đạo thật.
“… Làm thế sao được?” Linh Nhi nghe xong, nghiêng đầu hỏi.
“Được, được, đương nhiên là được. Nếu Hàn Nguyệt ca ca làm tiểu tẩu
tử giận, nàng cứ dùng cách này, tuyệt đối là cách trừng phạt ghê gớm
nhất trên thế gian, đảm bảo Hàn Nguyệt ca ca lần sau không dám tái
phạm.” Thu Quan Vân nở nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ, vô cùng dễ dụ.
“Linh Nhi biết rồi, Linh Nhi nhất định đòi Nguyệt ca ca phải trước
sau như một, tam tòng tứ đức, ca ca không nghe lời, sẽ dùng cách của ca
ca đẹp trai để trừng phạt!”
Lúc này, Thu Hàn Nguyệt thân mặc hỷ phục bằng gấm, đầu đội mũ ngọc
đính năm hạt châu, đang bị vây giữa những quan khách với đủ lời chúc
tụng, trên đầu là ánh nắng ấm áp mùa xuân, bỗng dưng vô cứ rùng mình một cái.
“Thành chủ, giờ lành đã đến, mời phu nhân xuống được chưa ạ?” Nam
Trung vượt qua trùng trùng khách khứa, đến trước mặt chủ nhân, hỏi.
Thu Hàn Nguyệt phóng tầm mắt quan sát xung quanh, vẫn có chút cảm giác thấp thỏm, gật đầu đáp: “Mời phu nhân xuống đi.”
Bách Diêu từng nói, người của Bách gia sẽ có mặt đầy đủ trong hôn lễ
của Linh Nhi, nhưng không phải với khuôn mặt vốn có của họ, nếu hắn
không dành cho Linh Nhi sự tôn trọng và đãi ngộ khiến họ hài lòng, họ sẽ lập tức đưa Linh Nhi đi ngay trong lễ thành hôn.
Hắn không biết phải như thế nào mới được coi là sự tôn trọng và đãi
ngộ khiến họ hài lòng, nhưng bất luận là mọi cố gắng nỗ lực của hắn có
làm vừa lòng họ hàng khó tính kén chọn nhà vợ hay không, thì việc họ
muốn đưa Linh Nhi đi là điều không thể xảy ra.
Đột nhiên, ở cửa lớn vang lên những âm thanh ồn ào náo nhiệt, hắn
nheo mắt nhìn. Nam Trung lập tức mặt đầy cảnh giác, khoát tay, mấy thị
vệ tinh nhuệ được bố trí trà trộn trong đám quan khách lập tức lặng lẽ
xông lên. Không lâu sau, có người quay về, đi đến thì thầm vào tai của
tổng quản. Nam Trung ngẩn người, hạ giọng bẩm báo lại với chủ nhân: “Có
mấy chục đạo sĩ xuất hiện ngoài cổng lớn, miệng hô diệt ma trừ yêu.
Không ngờ ‘bên kia’ lại dùng cách này để phá hoại đại hôn của thành chủ, lão nô phòng ngừa bấy lâu nay, mà lại không ngờ tới hành động này.”
Ánh mắt Thu Hàn Nguyệt lóe lên sắc lẹm: “Bổn thành chủ không muốn để lỡ giờ lành.”
Nam Trung hiểu ý, lại khoát tay lần nữa, mấy chục thị vệ nấp trong bóng tối nhận lệnh xuất phát.
“Giờ lành đã điểm, tân nương đến, bắt đầu hành lễ___” Chủ hôn cao giọng thông báo.
Hắn quay người lại, thân hình kiều diễm xinh đẹp hắn đang mong chờ
đang từ từ tiến về phía hắn, hắn không đứng nguyên tại chỗ chờ đợi, mà
bước tới, giơ tay ra: “Linh Nhi.”
Bàn tay mềm mại nuột nà lập tức đặt vào lòng bàn tay hắn, hắn dùng lực nắm chặt, rồi bước ra giữa hỷ đường.
“Thu thành chủ, ngài không thể thành thân, người con gái thành thân
cùng ngài…” Có người đang ra sức chen vào từ ngoài cổng lớn, gào lên
nhưng lời còn chưa dứt, đã bị hai thị vệ kẹp chặt, ném ra ngoài đường.
Trong đám quan khách bắt đầu rộ lên những tiếng bàn tán xì xào, thần
sắc Thu Hàn Nguyệt lạnh lùng, đảo mắt nhìn quanh phòng khắp một lượt,
mọi âm thanh đột nhiên bỗng dần dần lắng xuống rồi ngừng bặt.
“Bắt đầu, nhất bái thiên địa.” Chủ hôn nhận được ánh mắt ra hiệu của thành chủ, cao giọng như thường.
Hắn cầm tay Linh Nhi hướng mặt ra phía ngoài lễ đường quỳ xuống, tạ
ân thiên địa với sự thành kính nhất từ xưa đến nay, tạ ân thiên địa đã
mang lại cho hắn một người vợ xinh đẹp đáng yêu tới nhường này.
“Ca ca, Linh Nhi nóng quá.” Được bàn tay của ca ca chỉ dẫn, Linh Nhi
cũng ngoan ngoãn hành lễ, nhưng trong lúc hành lễ, nàng vẫn khẽ lẩm bẩm
ai oán, tầng tầng lớp lớp hỷ phục khoác trên người, quan khách đầy
phòng, nóng quá đ mất.
Khóe miệng hắn nhếch lên, “Hành lễ xong, ca ca sẽ bón cho nàng ăn đá bào đậu đỏ.”
Một lễ xong, hai người đứng dậy, quay mặt về phía chủ hôn đang đứng giữa hỷ đường.
“Không thể thành thân, đó là yêu…” Trong viện, lại có “con cá” lọt lưới vào được, nhưng rồi lập tức bị quăng lưới bắt gọn.
“Nhị bái cao đường.” Chủ hôn cất tiếng.
“Ca ca, phải cho vào đá bào thật nhiều kẹo.” Cái đầu nhỏ khi cúi xuống hành lễ lần thứ hai, đưa ra điều kiện.
“Được.” Hắn cười thầm.
Lễ thứ hai xong, hai người đứng dậy, quay sang đứng đối mặt với nhau.
“Yêu nghiệt…” Một người trèo tường mà vào, cao giọng gào lên, trúng
một cú đá của thị vệ mai phục trên mái nhà, lập tức ngã lăn xuống đất.
“Phu thê giao bái, vĩnh kết đồng tâm.” Khi chủ hôn vừa dứt tiếng, vội giơ tay lên quệt mồ hôi trên trán, tại sao cảm giác hôn lễ này vô cùng
quỷ quái dị thường nhỉ?
“Ca ca, Linh Nhi còn muốn đùi gà, muốn ăn hai cái!” Cái đầu nhỏ của nàng khi chạm vào đầu hắn, nhân cơ hội nói.
“Được.” Hắn thò một ngón tay cào cào vào lòng bàn tay tiểu nha đầu.
“Hoàn thành hôn lễ, chúc thành chủ và phu nhân bách niên hảo hợp, đầu bạc răng long, tình luôn bền vững, thiên trường địa cửu!” Chủ hôn nói
rất nhanh, như muốn vội vàng kết thúc buổi lễ.
Lời của chủ hôn vừa dứt, tiếng chúc mừng vang lên như sấm, Thu Hàn
Nguyệt nháy mắt với phụ thân đang ngồi ở chính giữa: Hãy chống đỡ thay
hắn, nếu không khi có cháu nội đừng hòng đụng vào.
Thu Lai Phong cười hi hi tiếp nhận lời uy hiếp ngầm ấy, đứng lên
nghênh ngang tiếp đón quan khách bốphương, chỉ mong tới ngày được bế
cháu, mặt mày vui mừng hớn hở.
“Yêu nghiệt tác oai tác quái, ta bất đắc dĩ mới phải ra tay với phàm
nhân, mong lượng thứ!” Mười mấy đạo sĩ ăn vận gọn gàng xuất kiếm loang
loáng, khiến thị vệ trong phủ ngã như núi đổ, phơi thân trong sân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT