Thu Quan Vân cười hức hức kỳ quái: “Tiểu mĩ nhân đừng chơi với hắn,
chơi với ca ca đây, ca ca sẽ thương nàng, nào, thơm một cái nào!”
Mĩ thiếu niên quyết không phải chỉ nói chơi thôi, đôi môi hắn bắt đầu chu lên định thơm thật, khiến Linh Nhi sợ hãi vùi đầu vào lòng đại ca,
Bách Diêu cúi đầu, sau đó, chẳng biết do tình cờ hay trùng hợp, đôi môi
hồng của mĩ thiếu niên thơm “chụt” một tiếng lên má của Hồ vương.
Biến cố nhỏ xíu ấy, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng của mĩ thiếu niên, hắn lại tiếp tục cố gắng: “Tiểu mĩ nhân, đừng tránh mà, hôm nay bổn ca ca quyết phải thơm bằng được nàng.”
Thu Hàn Nguyệt giơ tay ngăn hắn lại, nghiến răng nghiến lợi: “Mau đứng yên cho ta!”
Thu Quan Vân cười xấu xa, “Hàn Nguyệt ca ca ghen rồi? Tiểu mĩ nhân
người ta không muốn chơi với huynh nữa, bổn ác bá thay huynh an ủi thôi
mà, không được sao?”
“Tại sao Linh Nhi lại cho rằng ta ôm người con gái khác?”
“Chẳng phải rất đơn giản ư, trong ảo ảnh, cuối cùng đã xuất hiện cảnh tiểu mĩ nhân nhìn thấy huynh và người con gái khác ôm chặt lấy nhau,
đấy là hồn phách của tiểu mĩ nhân.”
“Cũng có nghĩa, Linh Nhi cho rằng đã thật sự thấy ta và người con gái khác ôm nhau?”
“Có thể nói thế.” Thu Quan Vân tỏ ra thông cảm. Ai bảo người anh em này nhất quyết cứ phải yêu hồ ly mới được?
Đầu tiên là một tiểu hồ ly ngoan ngoãn dễ gạt, nhưng sau lưng nàng
đều là những lão hồ ly thành tinh cả, bất kỳ kẻ nào trong số họ cũng có
thể khiến trời đất đổi màu, nếu ngày nào đó mà thành chủ huynh đệ này có mới nới cũ, thì chỉ còn cách đợi đến ngày làm phân hồ ly mà thôi… Ha
ha, đáng thương!
Thu Hàn Nguyệt lạnh lùng nhìn ông anh vợ, “Ngươi cố ý?” Cố ý bố trí để hồn phách của Linh Nhi nhìn thấy cảnh đó trong ảo ảnh?
Bách Diêu nhướng mày, chẳng phủ nhận mà cũng chẳng thừa nhận.
“Tên hồ ly này thật lắm chiêu trò, Hàn Nguyệt ca ca huynh nói một câu đi, bổn mĩ thiếu niên sẽ lập tức lấy lại công bằng cho huynh!” Trong
chữ Nhẫn, dưới là chữ tâm mà trên là chữ đạo, có được Linh Nhi quan
trọng hơn cả. Thu Hàn Nguyệt thầm hít một hơi thật sâu, đột nhiên cười
tươi như hoa nở khi xuân về, chầm chậm bước tới trước, nói với Linh Nhi: “Ca ca không ôm người con gái khác.”
Linh Nhi nghếch cái mặt nhỏ lên, đôi má đỏ hồng vì giận, “Nói dối, Linh Nhi nhìn thấy rồi.”
“Đấy là Linh Nhi nằm mơ thôi, chẳng phải Linh Nhi từng mơ thấy mình
tham dự tiệc gà trăm món, khi tỉnh lại mới phát hiện ra là mơ đấy ư,
đúng không?”
“Ừm?”
“Linh Nhi vì một giấc mơ mà không chơi với ca ca, ca ca oan quá, rất buồn.”
“Ca ca…”
“Lẽ nào Linh Nhi phải rời xa ca ca bao ngày như thế, mà không nhớ ca ca sao?”
“… Linh Nhi nhớ! Linh Nhi rất nhớ ca ca!”
“Ca ca cũng nhớ Linh Nhi lắm, hai người đã tin tưởng lẫn nhau rồi thì phải ôm để bày tỏ, để ca ca ôm một cái, được không?”
Hai bàn tay nhỏ của Linh Nhi dang ra, đầu tiên là ôm lấy cổ của ca
ca, rồi từ từ dịch chuyển cơ thể mềm mại của mình ra khỏi lòng đại ca,
nhoài về phía vòng tay mình đã nhung nhớ bao lâu nay, cười tươi như hoa: “Ca ca, Linh Nhi rất nhớ ca ca.”
Thì ra, các thiếu nữ trong sáng ngây thơ bị chó sói lừa đi như thế sao? Thu Quan Vân mở to mắt.
“Linh Nhi, muội hãy theo hắn về thành Phi Hồ trước đi, đại ca xử lý
xong việc ở đây, sẽ tới thăm muội.” Bách Diêu đứng với vòng tay trống
rỗng.
“Đại ca ca…” Linh Nhi dịu dàng gọi, sợ đại ca ca sẽ lại đả thương ca ca, giọng nói nũng nịu như muốn cầu xin.
Bách Diêu nhếch môi cười, giơ tay vuốt mái tóc đen nhánh của tiểu muội, dịu giọng đáp: “Đại ca không giận.”
Hai mắt Linh Nhi đột nhiên sáng lấp lánh như sao: “Đại ca ca thích ca ca, có được không?”
“Được.”
“Linh Nhi đến ở với ca ca, có được không?”
“Được.”
“… Thật không?”
“Thật.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn màu hoa đào, lập tức nở bung nụ cười ngọt ngào
tươi tắn, kèm theo nụ cười đó là tiếng trẻ con nũng nịu: “Linh Nhi thích đại ca ca, Linh Nhi yêu đại ca ca nhất!”
Bách Diêu dùng đầu cụng cụng vào cái má khiến người khác không thể
không yêu của tiểu nha đầu, nghe cái miệng nhỏ xinh bật ra những tiếng
cười lanh lảnh như chuông, đôi mắt phượng lay động: “Đại ca cũng yêu
Linh Nhi nhất.”
Ông trời ơi. Thu Quan Vân rùng mình một cái, người như Bách Diêu vẫn
nên nghiêm mặt, nói những lời lạnh lùng đanh thép thì hợp tình hợp lý
hơn, nếu không, sẽ khiến người ta rùng mình mà chết, rùng mình mà chết.
Lưu luyến từ biệt đại ca, cáo từ Xuân Miên, Linh Nhi cứ đi được một
bước thì ba lần ngoái đầu lại nhìn, nước mắt ầng ậc trèo lên xe, trở về
phủ thành chủ. Đồng hành còn có vị Vu giới đệ nhất mĩ thiếu niên một
lòng muốn thơm tiểu tẩu tử kia nữa.
“Tiểu tẩu tử xinh đẹp, tiểu tẩu tử xinh đẹp, nói cho ta nghe, nàng thích Hàn Nguyệt ca ca ở điểm nào?”
Linh Nhi đang nằm trong vòng tay ấm áp rắn rỏi của người đàn ông kia, quay mặt ra: “Ca ca đẹp trai, huynh là ai?”
“Ca ca đẹp trai? Ái chà!” Thu Quan Vân hét một tiếng vang trời. “Tiểu tẩu tử xinh đẹp thật biết nhìn người! Vậy, tiểu tẩu tử xinh đẹp ơi, ta
và Hàn Nguyệt ca ca ai đẹp hơn?”
Linh Nhi đảo mắt nhìn qua nhìn lại hai khuôn mặt anh tuấn một hồi, rồi đưa ra kết luận. “Ca ca đẹp trai hơn.”
“Thế ư? Vậy sao? Ta đẹp hơn Nguyệt ca ca phải không?” Thu Quan Vân
toét miệng cười tươi hết cỡ, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến tiên dung
ngọc mạo của hắn. “Nếu vậy, tiểu tẩu tử xinh đẹp có muốn suy nghĩ đến
việc thay đổi tình cảm, có muốn được ca ca đẹp trai này ôm không?”
“Không muốn.” Lắc đầu kiên quyết, lời nói dứt khoát.
“Tại sao?” Cái mặt đẹp của Thu Quan Vân xụ xuống.
“Bởi vì ca ca là ca ca.”
“Ca ca đẹp trai cũng là ca ca mà.”
“Ca ca đẹp trai không phải là ca ca, chỉ có ca ca là ca ca.”
“Ca ca đẹp trai sao không thể là ca ca?”
“Chỉ có ca ca mới là ca ca thôi.”
Thu Hàn Nguyệt đưa tay ra kéo khuôn mặt đang tranh cãi đầy nghiêm túc kia vào lòng, nói: “Ngủ đi.”
“Ừm.” Được gối đầu lên vòm ngực có nhịp tim đập nàng ngày nhớ đêm
mong, tiểu nha đầu nhắm mắt, chẳng bao lâu thì chìm vào giấc mộng.
Thu Quan Vân lại nhìn rồi tặc lưỡi, “Nàng ta…”
Thu Hàn Nguyệt dùng mắt ra hiệu, Thu Quan Vân hiểu ý, lẩm bẩm niệm
mấy câu thần chú ru ngủ, khiến tiểu mĩ nhân ai gặp cũng yêu kia càng ngủ say hơn.
“Hàn Nguyệt ca ca, huynh cho tiểu tẩu tử ngủ say tít như thế, có phải muốn làm chuyện gì xấu sau lưng tiểu tẩu tử không? Không phải có ý đồ
gì với bổn mĩ thiếu niên đấy chứ? Ngàn vạn lần đừng, bổn mĩ thiếu niên
không thể chơi trò loạn luân…”
Phớt lờ những lời lảm nhảm vô dụng của Thu Quan Vân, Thu Hàn Nguyệt
vào thẳng vấn đề: “Lai lịch của đạo sĩ kia ngươi có biết không?”
“Ác đạo hình như nhằm vào trang chủ phu nhân của Tỉnh Xuân sơn trang, lại như sợ ‘ném chuột vỡ bình’ sợ làm tổn thương đến thân hình kiều
diễm mảnh mai của tiểu phu nhân ấy. Hàn Nguyệt ca ca tại sao không hỏi
Nguyên trang chủ xem họ đã đắc tội với ai?”
“Bách Diêu đang giúp Nguyên trang chủ, hắn chắc chắn biết tung tích của tên đạo sĩ ấy, hắn không nói, chắc là muốn tự xử lý.”
“Đúng thế, nếu để tên hồ ly ấy xử lý, thì nhà trai như chúng ta thật mất mặt.”
“Ngươi hãy mau điều tra rõ lai lịch của tên đạo sĩ ấy, ta có cảm giác, hắn nhất định sẽ còn xuất hiện.”
“Huynh sợ hắn lại làm tổn thương tiểu tẩu tử?” Thu Quan Vân đảo mắt,
cười hi hi nói. “Đệ có một cách, có thể bảo vệ tiểu tẩu tử không bị xâm
phạm.”
Thu Hàn Nguyệt nhíu mày hồ nghi: “Nói.”
“Nhường tiểu tẩu tử cho bổn ác bá, bổn ác bá đưa tiểu tẩu tử về Vu giới, ai có thể làm hại nàng chứ?”
Những lời vừa rồi, lại bị Thu Hàn Nguyệt coi là những lời vô nghĩa
không thèm chấp, nên chẳng buồn đáp lời. Cúi đầu nhìn, tiểu nha đầu hình như đang nằm mơ thấy gì đó, trên môi nở một nụ cười kiều diễm…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT