Kết quả là, Bách Tước Nhi và người đàn ông của nàng ta ở lại phủ của hắn.

Thu Hàn Nguyệt rộng lượng thu dọn cả Tây Uyển của phủ thành chủ cho bà chị vợ này ở, điều cả một đám nô tì tới đó hầu hạ phục dịch, việc ăn việc mặc cũng đều rất rộng rãi. Mục đích của hắn đương nhiên là khiến bà chị vợ chìm trong hưởng thụ mà quên bén mục đích chuyến đi lần này của mình.

Song, chẳng mấy ngày sau, hắn phát hiện ra, chỉ cần người đàn ông mắt rậm mày to, tướng mạo thật thà chất phác có mặt, thì Bách Tước Nhi không thể thi triển dù là mưu kế hay pháp lực. Vì vậy, hắn không ngớt cảm tạ tạo vật thần kỳ, một hồ ly tinh với pháp thuật và tính tình giảo hoạt lại bị khắc chế bởi một người đàn ông hết sức bình thường, cái này gọi là có sinh tất có khắc, vật này áp chế được vật kia.

Khi vị thành chủ đại nhân đang cảm thán như thế, thì dường như hắn lại quên mất chính bản thân mình, hắn và bảo bối của hắn chẳng phải cũng giống như họ hay sao?

Song, thêm vài ngày nữa trôi qua, hắn bắt đầu thấy tức giận với kẻ tới làm khách trong phủ kia. Người này, không phải là Bách Tước Nhi đang tìm đủ mọi cách để đưa Linh Nhi đi, cũng không phải Ngụy Di Phương đang tìm mọi cơ hội để truyền thụ cho Linh Nhi đạo “dạy chồng”, mà chính là tên đàn ông diện mạo tầm thường đến cái tên cũng tầm thường phát chán – Lý Mãnh.

“Thật không? Có thật là biết đi không? Lý ca ca đã nhìn thấy chưa?” Bách Linh Nhi mở to hai mắt với vẻ tò mò cực độ, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng xuýt xoa kinh ngạc. Người đàn ông trước mặt nàng, đang nhướng cao lông mày để kể về những trải nghiệm của mình.

“Lại còn không thật? Muội không biết lúc ấy nguy hiểm tới thế nào đâu, nhìn thấy bao nhiêu cái cây to đột nhiên di chuyển, ta sợ nghệt cả mặt ra, nấp đằng sau tảng đá lớn không dám cử động… Linh Nhi muội muội, nếu là muội, nhất định muội còn sợ hơn.”

“Ừm đúng đúng, Linh Nhi nhất định sẽ sợ tới ngốc luôn!” Linh Nhi nhai hạt đậu thơm côm cốp, cái đầu nhỏ hất lên hất xuống.

“Cái cây đó đi đúng hai canh giờ, bên ngoài bỗng dưng có tiếng động, thế là nó liền dừng lại. Những người đấy đến để chặt cây, họ tới tìm đi tìm lại, cuối cùng lại chọn đúng cái cây biết đi, cầm rìu lên và chuẩn bị chặt… Linh Nhi muội muội, muội đoán xem chuyện gì đã xảy ra?”

“Không biết, Linh Nhi không biết. Lý ca ca mau kể đi, mau kể đi!”

“Dây leo của cái cây ấy bắt đầu quấn chặt những người kia lại, rồi ra sức siết.”

“Á, vậy phải làm thế nào? Những người đó thật đáng thương… nhưng, họ muốn chặt cây, cái cây cũng rất đáng thương.”

“Ha, Linh Nhi muội muội, muội giỏi thật đấy, ta cũng nghĩ như vậy. Vì thế ta vừa muốn cứu những người đó, lại vừa không muốn cái cây bị chặt. Ta đột nhiên nhớ ra, có một lần cha ta vì muốn một người điên buông tay đứa trẻ hắn đang túm trên tay xuống đã cù vào nách hắn, ta bèn nhặt một cành cây dưới đất lên ngoáy ngoáy chọc cái cây, hê hê, cái cây đó quả nhiên là thả mấy người kia ra.”

“… Thật không? Lý ca ca, huynh thật thông minh quá!”

“Hê hê, cũng bình thường thôi, Linh Nhi muội muội, muội cũng rất thông minh…”

“Lý ca ca thông minh nhất, chuyện Lý ca ca kể cũng vô cùng thú vị, Linh Nhi thích lắm!”

“Thích không? Thích ta sẽ kể cho muội nghe thêm một chuyện nữa…”

Một khắc trôi qua. Thu Hàn Nguyệt nhận ra mình đã đứng ở bậc cửa này một khắc đồng hồ rồi, mà cô nàng ngốc nghếch kia vẫn hoàn toàn không hay biết gì. Còn hiện tại, nàng lại đem tặng ba từ “thông minh nhất” cho một kẻ ngốc nghếch chẳng kém nàng là bao, thật đúng là đồ ngốc mà!

“Ngu ngốc và ngu ngốc, quả nhiên rất hợp nhau.” Giọng nói uể oải vang lên bên tai, Bách Tước Nhi cũng đã đến, thực tế thì, đến được một lúc rồi. Nàng ta đến từ lúc tên đại ngốc nói với nàng tiểu ngốc rằng “Linh Nhi muội muội, muội giỏi thật đấy.”

“Hãy đưa người kia của ngươi đi đi.” Thu Hàn Nguyệt nói.

“… Linh Nhi hả?”

“Người đàn ông của ngươi.”

“Tên ngốc ấy sao có thể là người đàn ông của bổn cô nương…. Ngươi làm gì thế?

Thu Hàn Nguyệt đột nhiên cầm một cánh tay mềm mại trắng muốt hồng hào lên.

“Để người đàn ông của ngươi cút khỏi chỗ Linh Nhi!” Hắn nhoài người về phía trước, gần như đổ ập xuống khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta.

Bách Tước Nhi nhướng cao mày, đôi mắt đẹp nhắm hờ, mặc dù không phối hợp dịch về phía hắn, nhưng cũng chẳng hất tay hắn ra, nàng ta muốn xem tên đại ngốc kia sẽ hản ứng thế nào.

“… Đồ quỷ háo sắc, tránh xa bà xã của ta ra!” Có người lao tới như con bò điên, ôm chặt chiếc eo thon của “bà xã” nhà mình mà chạy xa khỏi chỗ Thu Hàn Nguyệt tầm một trượng.

“Đồ quỷ háo sắc vô sỉ, sói háo sắc, dám bắt nạt bà xã Tước Tước của ta, cẩn thận ta sẽ đốt nhà, giết chết cha ngươi đấy!”

“Đáng ghét!” Bách Linh Nhi cũng “xoạt” một cái lao tới, đôi má đỏ hồng vì tức giận, hai mắt mở tròn to, giọng nói yêu kiều vang lên: “Không cho phép huynh mắng Nguyệt ca ca của muội! Nguyệt ca ca là người tốt, không phải quỷ, cũng không phải sói! Lý ca ca mắng Nguyệt ca ca, huynh thật đáng ghét, Linh Nhi không thích huynh nữa!”

“Ta… ta… nhưng… ai bảo hắn dám chọc ghẹo bà xã Tước Tước của ta chứ?!”

Cái đầu nhỏ nhắn của Linh Nhi quay phắt lại: “Ca ca tại sao lại chọc ghẹo bà xã Tước Tước của người ta?”

Lúc này, Thu Hàn Nguyệt đã hoàn toàn chẳng còn giận hờn gì nữa, bách bệnh tiêu tan, cười tươi tắn, đáp: “Ta không chọc ghẹo bà xã hắn.”

Cái đầu nhỏ của Linh Nhi lại qua sang Lý ca ca. “Ca ca nói không có chọc ghẹo!”

“Hắn nói dối, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy hắn càng lúc càng áp sát bà xã Tước Tước của ta, muốn hôn nàng!”

Đôi mắt to của Linh Nhi bắt đầu ánh nước long lanh: “… Ca ca định hôn người khác?”

“Ta không có, vừa rồi trên mặt bà xã hắn có con bọ, ta định tới gần bắt con bọ cho người ta thôi.”

Đôi mắt long lanh của Linh Nhi đã không còn bóng nước nữa, “Ca ca là muốn bắt bọ cho tam tỷ thôi!”

Lý Mãnh giậm chân gào lên: “Hắn nói dối, rõ ràng ta nhìn thấy không phải như thế, Linh Nhi, muội bị hắn lừa rồi, hắn không phải người tốt!”

“Huynh, huynh, huynh… đáng ghét! Không được mắng ca ca, huynh còn mắng ca ca, Linh Nhi cũng sẽ mắng huynh đấy!”

“Hừ, mắng thì mắng, hắn bắt nạt bà xã của ta mà muội còn nói giúp hắn, người bạn như muội ta cũng không tiếc nữa!”

“Linh Nhi cũng không tiếc!”

“Ta càng không tiếc!”

“Linh Nhi càng càng không tiếc!”

“Ta một trăm một nghìn một vạn lần không tiếc!” Lợi hại chưa, muội không thể có thứ gì nhiều hơn nữa chứ?

“Linh Nhi… Linh Nhi rất rất rất rất rất… nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều lần không tiếc!”

Haizz, tận mắt chứng kiến tiểu nha đầu này vì mình mà cãi nhau với người khác quả nhiên rất cảm động, nhưng cũng không thể để nàng tức giận tới mức này, nếu thật sự tức giận quá, đến cuối cùng người đau lòng chẳng phải là hắn hay sao? Vội vàng kéo khuôn mặt đang đỏ bừng bừng kia vào trong lòng, khẽ vỗ nhè nhẹ: “Được rồi, đừng giận đừng giận, chúng ta không đôi co với hắn, đi chỗ khác chơi nhé, được không?”

“Ừm!” Linh Nhi gật đầu rất mạnh. “Linh Nhi không chơi với huynh ấy nữa!”

“Đi, Nguyệt ca ca đưa nàng đi ăn vặt, đi dạo phố.”

“Ra phố chơi ư?”

“Có thích không?”

“Thích, thích, Linh Nhi thích!” Tiểu nha đầu cứ thế ôm chầm lấy hắn. “Ca ca tốt nhất tốt nhất, Linh Nhi thích nhất thích nhất!”

“Vậy ai thông minh hơn?”

“Hả?”

“Ai là người thông minh nhất trong thiên hạ này?”

“Là Nguyệt ca ca, Nguyệt ca ca là người thông minh nhất nhất thiên hạ này!”

“Ngoan.” Linh Nhi hào phóng thêm vào một từ “nhất” nữa khiến khóe miệng thành chủ đại nhân nhếch lên cười đầy thỏa mãn.

Ấu trĩ. Bách Tước Nhi khịt mũi.

“Bà xã…”

“Ai là người tốt nhất trong thiên hạ này?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play