Dưới ánh mặt trời, chỉ nghe tiếng một nam một nữ, vừa nhanh vừa chậm phiêu tán ở trong gió. Bên cạnh, tảng đá to có hoa văn xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống lấp lánh ánh hào quang màu trắng bạc  như đang ở nhếch miệng mỉm cười.

Một lúc lâu sau, nô bộc đứng đầy đại sảnh Tề gia, ai cũng cảm thấy hoảng loạn, mọi người chỉ có thể ngươi nhìn ta, ta coi ngươi, đoán không ra thiếu phu nhân vì sao muốn triệu tập tất cả hạ nhân?

Mà hai vị ngồi vị trí chủ thượng vì nghe tin mà đến, dự định tìm hiểu một chút đến tột cùng đã xãy ra chuyện gì, đến mức khiến cho con dâu phải triệu tập toàn bộ hạ nhân của Tề gia.

Trong lúc vợ chuồng Tề thị nhấp trà chờ người, Mộ Dung Tinh và Tề Nghiên từ phía sau đường vén bức rèm che lên, khóe miệng mỉm cười đi vào đại sảnh.

Vừa thấy hai vị trưởng bối, Mộ Dung Tinh lập tức lôi kéo Tề Nghiên thỉnh an, dường như không một chút bất ngờ nào về sự xuất hiện của họ.

“Tốt, tốt, tốt! Đều ngồi xuống đi!” Hai vợ chồng đau long con trai cùng con dâu nhà mình, vội vàng muốn bọn họ đến bên cạnh ghế dựa ngồi xuống.

Cuối cùng chờ hai người đều ngồi xuống, Tề lão gia đang muốn hỏi nàng vì sao gọi tất cả hạ nhân trong phủ tới, Mộ Dung Tinh lại mở miệng trước ──

“Cha, con dâu là thiếu phu nhân Tề gia chứ ạ?” Nàng ôn nhã cười hỏi.

“Đây là đương nhiên!” Tề lão gia không chút nghĩ ngợi, gật đầu trả lời.

“Con dâu đã là Tề gia thiếu phu nhân, sẽ có quyền xử lý nộ bộc trong phủ chứ ạ?”

“Đương nhiên!” Gật đầu thật mạnh, nhưng lại không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy?

“Cám ơn cha!” Mỉm cười, Mộ Dung Tinh bỗng dưng đứng dậy, đứng trước toàn bộ nô bộc xếp hàng trước mặt chỉ vào Tề Nghiên bên cạnh, giương giọng hỏi: “Ta hỏi các ngươi, đây là ai?”

Hành động của nàng không chỉ làm cho vợ chồng Tề thị và Tề Nghiên đồng thời ngẩn người, cũng làm cho hạ nhân hai mặt nhìn nhau, không hiểu nàng đến tột cùng có dụng ý gì, trong lúc nhất thời, nhưng lại không ai dám trả lời.

“Không biết sao?” Nàng cười đến dịu dàng, đáy mắt lại phát ra tia lạnh lẽo. “Không thể tưởng được nô bộc trong phủ đều không nhận biết đâu là chủ tử, xem ra ta phải đuổi bọn ngươi đi hết rồi mua lại hạ nhân khác thôi.”

Lời này vừa nói ra, chúng nô bộc đều là cả kinh, kích động, không biết là ai hô lên trước “Là thiếu gia”, lập tức mọi người đều tỉnh ngộ, sốt ruột vội vàng hô theo, thoáng chốc, từng tiếng “Là thiếu gia” cứ thế vang lên, một tiếng lại một tiếng to hơn, chỉ sợ hô chậm sẽ bị đuổi khỏi Tề phủ.

“Biết là thiếu gia là tốt rồi.” Cười đến cả người lẫn vật vô hại, ánh mắt sắc bén lại nhất nhất đảo qua khuôn mặt bất an của từng người. “Đã biết là thiếu gia, là chủ tử, cần phải biết mà hầu hạ hầu hạ! Ta không quan tâm các ngươi là ký khế ước bán mình tiến vào, hay là làm thuê, tóm lại hàng tháng Tề gia đều cho các ngươi lương tháng, không phải muốn phí phạm bạc, mà là muốn các ngươi hầu hạ chủ tử cho tốt! Đừng tưởng rằng thiếu gia tính tình đơn thuần chất phác, bình thường không cùng các ngươi so đo liền khinh mạn hắn! Ta rất rõ trong các ngươi có rất nhiều người lén làm như thế. Từ giờ trở đi, các ngươi nhớ rồi chứ, Tề gia chúng ta chứa không nổi hạ nhân so với chủ tử còn cao quý hơn, hiểu chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play