Đinh Như thấy Chung Bình có vẻ tức giận, liền run rẩy liếc về phía anh, “Cô ấy…..cô ấy là hiểu lầm thôi.”

Chung Bình thấy cô run rẩy, cũng biết là mình đã dọa tới cô, nên đành cố gắng hít sâu kìm nén lại lửa giận trong lòng mình, đưa tay mời Đinh Như ngồi, sau đó chính mình cũng ngồi xuống rồi mới trầm giọng hỏi, “Hiểu lầm việc gì?”

Đinh Như nghe vậy mới bình tĩnh nói ra ngọn nguồn của câu chuyện. Hóa ra, em gái Tiêu Tố Tâm của Đinh Như đã nghĩ lầm Chung Bình đối với cô bội tình bạc nghĩa, nên đã quyết định muốn dạy dỗ anh một phen. Nhìn thấy mặt anh bắt đầu đen dần, hàng lông mày càng ngày càng chau lại, Đinh Như ngượng ngùng vội vàng nói tiếp, “Thực xin lỗi, bác sĩ Chung, tôi không nghĩ rằng Tố Tố lại sẽ đến tìm anh gây ra phiền phức như vậy.”

“Cô họ Đinh, cô ta lại họ Tiêu, hai người?” anh bình tĩnh hỏi.

“Tố Tố là em gái kết nghĩa của tôi. Chúng tôi nương tựa lẫn nhau mà sống, cho nên cô ấy rất quan tâm tới tôi.” Đinh Như hạ mắt xuống xin lỗi.

“Cô đã nói với cô ta cái gì vậy?” Chung Bình cố nén giận, giữa anh và Đinh Như làm gì có cái gì, thế mà Tiêu Tố Tâm đã tìm tới cửa trách móc anh, bây giờ dù mọi việc đã sáng tỏ thì cũng đã bị cô ta đánh cho một trận rồi, càng nghĩ càng bực mà!

“Tôi…..” Mặt Đinh Như ửng đỏ, do dự ngẩng đầu, “Tôi chỉ nói là, là hy vọng phụ nữ bên người bác sĩ sẽ ít đi một chút….” Thanh âm càng về sau càng nhỏ, cuối cùng im bặt.

Chung Bình chán nản, cười lạnh, “Cho nên, cô ta liền giúp cô thực hiện được nguyện vọng, thực sự đã làm cho phụ nữ bên cạnh tôi biến mất hết.” Nhớ tới Tiêu Tố Tâm vài lần đều ác độc ra tay rất đúng thời điểm khi anh và người phụ nữ khác đang hẹn hò, cô ta chắc phải tốn rất nhiều công sức.

“Tôi đã dạy dỗ lại cô ấy rồi.” Đinh Như vội vàng giải thích, sau đó từ trong túi lấy ra chứng minh thư, tiền mặt,..”À, đây là chứng minh thư của anh.”

Chung Bình nhìn thấy chứng minh thư của mình lại ngùn ngụt lửa giận, sắc mặt hết tím lại đen, anh đã đi làm lại rồi thì cô ta mới trả lại cho anh. Chung Bình bực mình giựt lấy chứng minh thư, “Thẻ tín dụng đâu?”

“Bác sĩ Chung, tôi chỉ tìm được mấy thứ này thôi.” Đinh Như sợ hãi trả lời, nếu không phải cô ở trong phòng của Tố Tố tìm được chứng minh thư của anh, thì cô cũng không biết Tố Tố đã đi tìm Chung Bình. Kết quả là, cô phải tra hỏi Tố Tố mất một lúc, thì cô ấy mới nói rằng mình đã làm hỏng thẻ tín dụng của anh, hơn nữa cũng đã dạy dỗ anh một trận rồi.

“Đinh tiểu thư, em gái của cô đã quét thẻ tín dụng của tôi rất nhiều lần.” Chung Bình nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng phun ra, làm hỏng cái rắm, chắc chắn cô ta đã tiêu hết sạch rồi mới vứt đi.

A? Định Như trong lòng có chút chấn động, Tố Tố đâu có nói là đã dùng tiền của Chung Bình đâu! “Bao nhiêu?” Quét thẻ nhiều lần là sao, Đinh Như thật sự không hiểu rõ. Mà gần đây quả thực Tố Tố có rất là nhiều tiền.

“Năm vạn.” Chung Bình liếc nhìn Đinh Như, hoài nghi cô có phải là đang giả bộ hay không.

Ách…….Ách……Năm vạn! Mồ hôi lạnh ào ạt tuôn ra, Tiêu Tố Tâm, em lại dám to gan như vậy, không những đi lừa người mà còn lừa cả tiền nữa! Đinh Như run rẩy bám vào mép bàn, “Bác sĩ Chung, tôi,…. Đi về hỏi em gái trước, nếu thật sự là cô ấy cầm, tôi sẽ bắt cô ấy đem trả. Thật sự là rất xin lỗi, tôi thay cô ấy xin lỗi anh, cô ấy còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, hy vọng anh đừng để bụng.”

Hừ, Chung Bình hừ lạnh một tiếng, bản tính của cô ta rõ ràng là như thế, không hiểu chuyện cái gì chứ. Chẳng qua dù gì nhìn thấy Đinh Như thành khẩn như vậy, anh chỉ còn cách đè nén tức giận, “Được, chỉ cần cô ta đem tiền trả lại, về sau không đến làm phiền tôi nữa, thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này.” Loại người phiền phức này vẫn là nên tránh xa một chút.

Đinh Như rất nhanh chóng liền rời đi.

Chung Bình cầm chứng minh thư trong tay, nhớ lại bộ dạng ngang ngược của cô, trong lòng lại bị lửa giận cuồn cuộn thiêu đốt. Tiêu Tố Tâm, ra tay thật hiểm độc! Phải nên gọi là Tiêu Nhẫn Tâm mới đúng!

Anh nghĩ chuyện này rốt cuộc cũng coi như đã xong, nên cũng không để bụng nữa nhưng mà người trong nhà lại bắt đầu tạo áp lực cho anh

Ở nhà, lời của bà luôn luôn đúng, cho nên mọi người liền sắp xếp cho anh một buổi coi mắt, nghe nói đối phương là cô giáo dạy thể dục, năm nay vừa mới 25 tuổi. Chung Bình bị bà nội quấy rầy, uy hiếp, rốt cục vẫn phải đồng ý đi gặp đối phương.



Tại một nhà hàng Tây nào đó

Chung Bình tươi cười nhìn mỹ nữ đang ngồi đối diện, nhẹ nhàng cắt thịt bò. Không thể tưởng tượng nổi, cô giáo dạy thể dục này hóa ra lại xinh đẹp động lòng người như vậy, vừa đủ ngại ngùng vừa đủ quyến rũ, khiến trong lòng anh vui mừng khôn xiết.

“Lí tiểu thư đã làm việc mấy năm rồi?” Chung Bình đem ly nước hoa quả đưa cho cô, nhã nhặn hỏi.

“Hai năm.” Khuôn mặt đẹp tựa hoa đào, xấu hổ nhận lấy chiếc ly trong tay anh. Cô không nghĩ tới lần này đối tượng lại đẹp trai, dịu dàng và tỉ mỉ đến vậy.

“Có phải bọn nhỏ rất khó dạy không?” Giáo viên thể dục? Chung Bình lơ đãng đưa ánh mắt nhìn về phía bộ ngực lớn cùng vòng eo nhỏ nhắn kia, cô bình thường mặc quần áo thể thao, nhất định cũng rất mê người, ừ, học trò của cô thật có phúc, khiến cho anh thật muốn bé lại mà làm học trò của cô.

“Đúng vậy.” Cô mỉm cười.

“Dù sao, học trò của Lí tiểu thư nhất định rất nghe lời, nhất là nam sinh.” Chung Bình nhếch miệng cười, cầm ly nên uống một ngụm nước.

“Sao lại nói vậy?” Cô gái nhíu mi lại, dường như không tin.

“Bởi vì có một cô giáo xinh đẹp như vậy, bọn chúng nhất định sẽ rất thích thú mỗi khi có tiết thể dục.” Chung Bình tà ý cười một cái, ánh mắt thẳng tắp bắn đến cô gái kia, chăm chú nhìn gương mặt cô, cô gái này thật ra nhìn rất được.

Lí tiểu thư đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu xuống, bây giờ học trò quả thật có chút nghịch ngợm, cư nhiên còn có người bí mật gửi thư tình cho cô. Lại bị Chung Bình nhìn chằm chằm như vậy, khiến cho cô cảm thấy tim đập loạn, hô hấp có chút không thông, ánh mắt của người đàn ông này khiến cho cô cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Chung Bình nhìn cô gái vì lời nói đùa của mình mà xấu hổ, càng nhìn càng xinh đẹp, cười khẽ một tiếng, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng, “Thật ngại quá, xin lỗi, tôi có việc một chút.” Anh tao nhã đứng dậy, quyết định đi toilet, nhân tiện để cho cô gái này một chút không gian bình ổn lại, trêu đùa không chỉ có tiến mà còn phải biết lùi, càng cố sẽ càng làm cho đối phương căng thẳng, đùa cũng phải vừa đủ mới khiến cho họ nảy sinh thích thú.

Cô gái liền mỉm cười, gật nhẹ đầu. Chung Bình liền đi về hướng có toilet.

Lưu luyến nhìn theo bóng dáng Chung Bình biến mất ở lối rẽ của đại sảnh cô mới thôi nhìn theo. Cô bối rối liền uống một chút nước hoa quả, nhẹ nhàng vỗ về trái tim đang nhảy loạn nhịp của mình, người đàn ông này thật sự đẹp trai quá đi mất, chỉ lần đầu tiên gặp thôi mà cô đã bị anh mê hoặc mất rồi.

Đang lúc cô xấu hổ trầm tư thì bỗng có một nữ sinh đi tới bên mình, giọng điệu khiếp đảm nhìn cô, “Chị này”

Cô ngước mắt lên nhìn cô gái đang đứng ở bên cạnh bàn, ánh mắt không nhịn được mà nhìn xuống bụng của cô gái ấy, có chút to ra, cô ấy…… là phụ nữ có thai?

“Có chuyện gì vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi, không biết người phụ nữ này cần cô giúp đỡ gì chăng? Vì sao mà nhìn bộ dáng của cô ấy như sắp khóc vậy.

Tiêu Tố Tâm từ trong ví rút ra một phong thư, run rẩy nói, “Chị gái, tôi……Tôi không dám trả cho anh ấy, chị giúp tôi trả được không? Phiền chị giúp tôi nhắn với anh Chung là tôi xin lỗi, tôi không thể nghe theo anh ấy mà đem bỏ đứa con này. Bởi vì, bởi vì, tôi thật sự không nỡ.” Tiêu Tố Tâm vừa nức nở vừa thấp giọng nói, “Cô bảo anh ấy cứ yên tâm, tôi cùng đứa bé sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy đâu, cầu mong cô giúp tôi đem chỗ tiền này trả lại cho anh ấy. Tôi…..thực sự không hề hối hận khi quen biết anh ấy.” Tiêu Tố Tâm ném chiếc phong thư lại, loạng choạng chạy biến mất.

Lí tiểu thư ngây ra như phỗng, trừng mắt nhìn về phía cô gái kia biến mất, cô ấy….Cô ấy là bạn gái trước của Chung Bình? Chung Bình hóa ra lại đối với bạn gái đang mang thai của mình bội tình bạc nghĩa như vậy!! Vẻ mặt chậm rãi lạnh như băng, cái tên đàn ông dối trá này!

Chung Bình nhìn cái lưng thẳng của cô gái kia, liền cười thầm trong lòng, xem ra lần này không cần lo lắng nghe bà nội lải nhải nữa, cô gái này xem ra cũng có thể qua lại một thời gian. Anh chậm rãi trở về chỗ ngồi của mình.

Chung Bình mỉm cười ngồi xuống, nhìn thấy cô đang chăm chú nhìn ly nước, liền hỏi, “Như thế nào rồi? Còn muốn thêm cái gì nữa không?”

Cô gái lạnh lùng nhìn anh, chậm rãi đưa phong thư đến trước mặt anh, “Tôi thật không ngờ, anh ngay cả đến bạn gái mình đang mang thai cũng có thể nhẫn tâm bỏ rơi! Thật đê tiện!” Nói xong, liền đứng phắt dậy, cầm ví xoay người bước đi.

“Lí tiểu thư, Lí tiểu thư.” Chung Bình ngây người, nhanh chóng tóm lấy tay của cô, “Là sao? Cô nói cái gì vậy?”

“Hừ, bạn gái của anh đến trả lại tiền, cô ấy nói thật xin lỗi không thể nghe theo anh vứt bỏ đi đứa bé trong bụng! Bởi vì cô ấy nghĩ như vậy thật quá nhẫn tâm!” Cô tức giận lùi về đằng sau, hung hăng khinh bỉ liếc nhìn anh, sau đó dùng sức hất tay của anh ra mà bỏ đi.

Chung Bình căm tức nhìn bóng dáng bỏ đi của cô gái kia, trong lòng lại ngùn ngụt lửa giận đến điên cuồng, bạn gái trước mang thai, mẹ kiếp! Tiêu Tố Tâm!!!!

Chung Bình quay lại cầm phong thư ở trên mặt bàn lên, dùng sức xé phần đầu, lấy ra vật gì đó, tiền ở đâu ra, bên trong tất cả đều là giấy bỏ đi, một mặt trên đó còn rõ ràng viết, “Muốn lấy lại tiền, tự đến tìm tôi đi!” Phía dưới viết thêm một cái địa chỉ, là một phòng tập Judo nào đó. Được, tôi nhất định sẽ đến tìm cô, phi, sau đó lột da cô!

Cứ như vậy, chuyến coi mắt này của Chung Bình đã bị Tiêu Tố T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play