Tố Tố đã đoán trước được nếu Chung Bình đến ở đây, cô nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền phức. Quả nhiên, Chung Bình mỗi ngày về nhà điều đầu tiên làm là chui vào trong phòng của bà.

“Bà, cháu về rồi.” Chung Bình vừa đi vào trong, liền nhìn thấy Tố Tố đang bóp vai cho bà, “Sao vậy? Vai bà bị đau ư?”

Bà cụ gật gật đầu, “Có chút, nhưng nhờ Tố Tố xoa bóp bây giờ đã thoải mái hơn rồi.” Bà cụ cười tủm tỉm nháy mắt nhìn anh. Chung Bình hiểu ý ồ một tiếng, “Thật sao? Cháu cũng muốn, hôm nay phải phẫu thuật cho ba người liền, thật là mệt chết đi được.” Chung Bình nói xong cũng ngồi xuống bên cạnh bà.

Tố Tố cắn môi, thật muốn dùng tay đập vào đầu anh một cái, anh loạn lung tung cái gì.

Bà cụ nghe vậy, thì vỗ vỗ nhẹ tay cô, “Tố Tố, ta đỡ rồi, cháu cũng làm cho Bình Bình đi.” Tố Tố đành phải vâng một tiểng, hai tay bé nhỏ liền chuyển qua vai anh, tay dùng thêm lực, ra sức ấn xuống, “A, nhẹ chút, nhẹ chút.” Chung Bình nghiêng đầu liếc cô. Bà cụ ở bên cạnh thấy vấy kì quái hỏi, ‘Không đau mà, vừa rồi Tố Tố làm cho ta rất thoải mái.”

Tố Tố đành phải giảm bớt lực, giả vờ giả vịt mát xa cho anh, Chung Bình lại kêu, “Này lại nhẹ quá, như gãi ngứa vậy. Mạnh một chút đi.”

Tố Tố bực mình, cái người này…..Có phải là được voi đòi tiên không! Nhưng vì bà cụ vẫn còn ở bên cạnh, nên cô không dám phát hỏa với anh, đành phải tăng lực thêm một chút.

Chung Bình khẽ cười ngồi hưởng thụ, lại còn chỉ huy, mạnh một chút, nhẹ một chút, làm cho Tố Tố ngồi đằng sau tức giận đầy cả một bụng mà không có chỗ nào phát tác. Trong khi đó bà cụ lại không biết gì cả, chỉ nhìn Tố Tố dịu dàng mát xa cho Bình Bình, vẻ mặt vô cùng rạng rỡ, ai bảo hai người này ở cùng một chỗ nhìn đẹp đôi đến như vậy chứ. Bà cụ ở bên cạnh vừa nhìn vừa vụng trộm cười.

Tay cô đã bắt đầu cảm thấy đau đau, “Đã được chưa?”

“Ấn một chút, còn một chút nữa.” Chung Bình từ từ nhắm hai mắt lại, Tố Tố nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của anh, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên đến đỉnh đầu, ngón tay hơi dịch xuống sang bên vùng eo, véo một cái, “A.” Chung Bình liền sợ hãi tỉnh lại luôn.

“Đã được chưa?” Tố Tố nháy mắt cười.

Chung Bình nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của cô, rất nhanh cười, được rồi, được rồi.

Bà cụ nghiêng đầu hỏi, “Tố Tố, gần đây cháu cũng chưa được luyện võ phải không?”

Tố Tố sửng sốt, mãi mới nhớ ra là võ mà bà cụ đang bảo chính là Judo. “Đúng ạ, gần đây không có thời gian.”

“Bình Bình, nếu không cháu đem phòng chứa đồ kia dọn dẹp lại một chút, sửa thành một cái phòng tập đi.” Bà cụ nghĩ nếu để Tố Tố cùng Bình Bình ở nhà luyện tập, nhất định sẽ có càng nhiều cơ hội thân mật tiếp xúc hơn, chủ ý này quả không tồi.

Chung Bình sợ run một chút, không hiểu được ý của bà, bà liền huých tay anh, “Cháu không phải nói muốn Tố Tố dạy cho mình sao, ở nhà tiện hơn chứ.” Chung Bình nhìn thấy bà nháy mắt, trong lòng như bừng tỉnh đại ngộ, bà ơi, bà thật sự quá tuyệt vời rồi.

Tố Tố liên tục lắc đầu, “Vậy phiền lắm.”

“Không phiền, bà cũng lâu lắm không tập tành gì, phải hoạt đông gân cốt một chút chứ, đúng không bà?” Chung Bình nháy mắt nhìn bà, tỏ vẻ cám ơn.

“Đúng vậy, đừng nhìn ta bây giờ ốm yếu, năm đó cũng không ai đấu lại ta. Cháu phải dạy thật tốt cho nó, đừng khách khí.” Bà cụ còn thành thật nói như vậy, làm cho Tố Tố chỉ biết á khẩu nhìn hai bà cháu nhà nọ, không nói nên lời nữa.

Kết quả là, tối đó, Chung Bình liền nói với mẹ Chung việc dọn dẹp lại căn phòng kia, mẹ anh đương nhiên không có ý kiến. Ba anh nghe xong cũng không nói gì, nhưng Tố Tố rõ ràng cảm thấy ông không đồng ý.

Ăn xong cơm tối, Tố Tố đưa cụ bà tản bộ trong sân, sau đó liền đi vào phòng. Bà hôm nay có một chút mệt, cho nên đi nghỉ từ rất sớm. Tố Tố cũng muốn trở về phòng tắm rửa một chút.

Nhưng cô vừa mới bước vào, thì đã có người gõ cửa. Tố Tố không biết làm gì chỉ biết chôn chân nhìn cánh cửa phòng, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, “Tố Tố, tôi có thể vào được không?”

Tố Tố rất muốn nói, “Không thể.” Nhưng đây lại là nhà của anh, cô làm sao có thể sập cửa trước mặt anh được. Tố Tố đi qua, mở cửa nhưng lại chắn ở bên cạnh, “Làm gì vậy?”

“Đã ngủ chưa?” Chung Bình liếc mắt nhìn vào bên trong, ý tứ rõ ràng là muốn đi vào.

Nhưng tất nhiên Tố Tố không tránh ra, “Vẫn chưa.” Anh có gì muốn nói thì nên nói luôn, để anh vào phòng thì thật không tiện, nếu để ba anh nhìn thấy chắc chắn sẽ không vui.

“Có muốn ra ngoài không? Chung Bình tựa vào bên cửa, thấp giọng hỏi.

Tố Tố lắc đầu, “Không muốn.” Đã chín giờ hơn rồi, còn đi chỗ nào nữa?

“Em mỗi ngày đều chăm sóc cho bà, chắc là rất buồn rồi, để tôi đưa em ra ngoài hít thở một chút?” Chung Bình không có ý định buông tha cô.

Tố Tố trừng anh, “Anh đi thì cứ đi đi, tôi không muốn.” Nói dứt lời đã muốn khép cửa lại.

Chung Bình nhanh tay chắn được, đẩy cửa phòng cô ra, “Đi thôi, tôi có việc cần nhờ em giúp.”

Tố Tố quay đầu lại hỏi, “Chuyện gì?” Anh muốn làm gì mà phải thần thần bí bí như vậy chứ.

“Đi ra ngoài rồi nói, trong nhà không tiện.” Chung Bình dùng sức đẩy, đem cửa mở lớn một chút, tay nhanh chóng kéo lấy cô ra ngoài.

Tay cô khẽ nhấc, véo cho anh một cái ở bên thắt lưng, Chung Bình bị véo đau liền buông tay, “Đừng có động tay động chân.” Cô nói xong liền quay người lại phía sau, Chung Bình rất sợ cô sẽ lại vào phòng, liền chạy nhanh đến đứng chắn trước cửa phòng cô, “Vậy coi như tôi nhờ em vậy.”

Tố Tố khẽ cười, cô chỉ muốn đóng cửa mà thôi, anh việc gì phải kích động như vậy, “Tôi chỉ muốn đóng cửa.”

Chung Bình thấy cô đã có vẻ xuôi xuôi, trong lòng liền vui mừng, lại muốn đưa tay nắm tay cô. Vậy mà Tố Tố đã nhanh chóng quay lưng lại, xoay người đi trước.

Ba Chung vừa nhìn thấy hai người một trước một sau đi ra ngoài, liền trầm giọng hỏi, “Đi đâu?”

Chung Bình chủ động mở miệng, “Con cùng Tố Tố ra ngoài một chút, sẽ nhanh về thôi.” Nói xong không đợi ông đồng ý, đã ôm lấy Tố Tố nhanh chóng rời khỏi.

Mẹ Chung nhìn thấy hai người vội vội vàng vàng, thì khẽ cười, “Nhất định là đi hẹn hò rồi, kệ bọn chúng đi.”

Ông buồn bực, nhưng không hề hé răng. Ngày mai chính là thứ sáu, chỉ mong Chung Bình không quên là được.



Vừa lên xe, Tố Tố đã hỏi Chung Bình muốn đi đâu?

Chung Bình im lặng một chút, sau đó mới nói, “Tố Tố, em……..có để ý việc người khác nhìn thấy vết thương của mình không?”

Tố Tố sợ run vài giây, sau đó liền lắc đầu, “Tôi quen rồi.” Thật ra đối với người ngoài thì không tốt lắm, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo trên mặt cô, đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Nhưng mỗi lần cô soi gương và nhìn chúng, thì cô đều mỉm cười, cái này cũng đâu có gì đáng sợ, nếu những vết thương này xuất hiện lại có thể làm cho bọn trẻ sống sót, thì ngược lại cô lại thấy những vết sẹo này chính là huy hiệu cô được ông trời ban cho. Cho nên cô cũng không cảm thấy chán ghét chúng. Thậm chí, ngay cả vết sẹo lồi trên cổ, cô cũng dần quen rồi.

Chung Bình nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, liền lên tiếng hỏi, “Tôi muốn em đi gặp bạn tôi, em sẽ không để ý chứ?”

Trái tim cô bỗng chốc đập mạnh và loạn nhịp, đi gặp bạn của anh? “Vì sao?”

Chung Bình nhìn thấy cô kinh ngạc, thì nhẹ nhàng nở nụ cười, “Làm nhân chứng cho tôi, vì việc gì mà gần đây tôi bận đến thế.” Vệ Đông và Hàn Xa không tin anh sẽ về nhà chăm bà, hai người gọi điện đều mắng anh đang ăn mảnh không nghĩ đến anh em. Hơn nữa con trai của Mạch Dịch Nam cùng Lộ Hiểu Vụ vừa mới sinh, đứa nhỏ cũng sắp tròn một tháng rồi, vì vậy bọn họ quyết định hẹn nhau một lần, cùng thảo luận xem nên tặng quà gì cho bọn họ.

Tố Tố cúi đầu ngượng ngùng, bạn bè của anh cô đều không quen, nếu mà đi chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao. “Gọi điện thoại là được mà.”

“Tố Tố, bọn họ đều muốn gặp em. Chuyện dũng cảm của em, tôi cũng kể cho bọn họ rồi.” Chung Bình đau lòng nhìn cô.

“Chuyện đó có gì đâu.” Mặt cô càng đỏ hơn.

Chung Bình từ ghế sau lấy ra một chiếc mũ, “Nếu em cảm thấy không tiện, thì đội mũ đi.” Tố Tố nhìn ánh mắt thành khẩn của anh, mọi bất an trong lòng tự dưng biến mất.

Sau đó Chung Bình khởi động xe, chậm rãi rời khỏi ga ra.



Chung Bình kéo tay Tố Tố đang đội mũ lưỡi trai vào một phòng ăn của một nhà hàng, rồi tiến đến một gian phòng có rèm kéo và một lô ghế. Chung Bình liền xốc rèm lên, kéo cô vào trong,

Ở trên ghế, lúc này đã có hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau, độ tuổi đều xấp xỉ Chung Bình. Hai người họ đang nói chuyện, sau khi nhìn thấy Tiêu Tố Tâm ở đằng sau Chung Bình, thì đều im lặng, sau đó mới giật mình kêu lên, “Ôi, cuối cùng cũng đến rồi.”

Chung Bình nắm chặt tay của Tố Tố, kéo cô ngồi xuống ngay bên cạnh anh. Hai người kia cùng nhìn chằm chằm vào cô nhưng không có nói ra tiếng. Chung Bình ho nhẹ một cái, “Tiêu Tố Tâm. Vệ Đông, Hàn Xa.” Anh đơn giản giới thiệu bọn họ với nhau

Tố Tố mỉm cười gật nhẹ dầu, “Xin chào.” Hai người kia cũng cười cười, “Xin chào.” Chung Bình trừng mắt liếc hai người kia một cái, đừng có nhìn chằm chằm như thế, sau đó dịu giọng hỏi Tố Tố, “Em uống gì?”

Tố Tố giả bộ như không thấy trả lời, “Tùy đi.” Vệ Đông và Hàn Xa khẽ liếc nhìn nhau, kia hẳn là người phụ nữ hung dữ ấy đi?

Chung Bình khẽ nháy mắt, với tay gọi người, “Phục vụ.” Anh gọi cho Tố Tố và anh hai ly trà chanh, anh vẫn còn nhớ rõ lần trước cô chọn nó để uống.

“Mạnh Tưởng hôm nào tròn một tuổi?” Chung Bình chớp mắt nhìn hai người kia.

Vệ Đông thu hồi ánh mắt tò mò của mình, “Ba tuần nữa.”

Chung Bình nhẹ giọng giải thích với Tố Tố, “A Nam cùng Lộ Lộ em đã gặp qua rồi, không biết còn có ấn tượng gì không, lúc ở bệnh viện tôi đụng phải em ấy.”

Tố Tố hồi tưởng lại, lúc đó là một tuần sau khi cô trộm tiền của anh, cô đến bệnh viện để thăm chị Như, không ngờ ở trên hành lang lại đụng phải Chung Bình, khi đó ở bên cạnh anh có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, kia chắc là A Nam cùng Lộ Lộ. Không thể tưởng được nháy mắt một cái, con của họ đã ra đời rồi. Vậy thì cô và Chung Bình cũng đã quen nhau được mười tháng, thời gian quả thực trôi đi rất nhanh.

Hàn Xa nhìn Chung Bình đang dịu dàng nói chuyện, trong lòng cũng đã hiểu, thật không ngờ, người giữ được trái tim của Chung Bình lại là một cô gái diện mạo tầm thường thế này, hơn nữa………Trên mặt còn ẩn hiện một vài vết thương.

“Tặng cái gì thì tốt?” Vệ Đông cũng hiểu được ý từ của Hàn Xa, mở miệng hỏi.

Chung Bình xoay mặt lại hỏi cô, “Tố Tố, em chắc chắn quen thuộc hơn, trẻ sơ sinh thì nên tặng gì?” Cô ở với nhiều trẻ con như vậy, chắc là vẫn hiểu biết hơn ba người đàn ông bọn anh đi.

Tố Tố còn thật sự nghĩ nghĩ rồi mở miệng, “Trẻ con lớn nhanh, nếu tặng quần áo thì sẽ rất nhanh không mặc được nữa. Không bằng tặng sữa bột đi, có biết hiệu sữa mà bọn trẻ hay dùng không?”

Ba người nghe xong đều ngây ra, tặng sữa bột? Người khác đều nghĩ đến tặng đồ vật, cô thật là một người suy nghĩ thực tế, trực tiếp tặng đồ ăn. Ba người họ không hẹn mà cùng nở nụ cười, làm cho Tố Tố có chút ngượng ngùng.

Chung Bình khẽ nắm tay cô, “Tặng sữa bột cũng không tồi. Dù sao bọn họ cũng phải mua, chúng ta mua cho họ mấy hộp đi. A Xa, cậu đi hỏi thăm xem bọn trẻ hay uống loại nào?”

Vệ Đông và Hàn Xa ngồi đối diện cười, Tiêu Tố Tâm này cũng thật giản dị, ý tưởng này không tồi, thôi thì cứ theo vậy mà làm đi.

Tố Tố cúi đầu, cái mũ che khuất vẻ mặt đỏ ửng của cô, cô nói nhỏ với Chung Bình, “Không thì các anh cứ nghĩ tiếp đi, chắc sẽ tìm được cái tốt hơn.

Chung Bình khẽ dán vào bên tai cô, khẽ nói, “Cứ nghe theo em đi.” Thanh âm trầm thấp đầy từ tính đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, giống như là trực tiếp gõ vào tai cô vậy, làm cho tim cô không nhịn được mà đập mạnh. Tố Tố rụt cổ lại, liền dịch sang bên cạnh.

Hai người kia nhìn thấy bọn họ, đều nở nụ cười, Chung Bình đối với Tiêu Tố Tâm không chỉ chăm sóc mà còn rất quan tâm.

Mọi người tiếp tục trò chuyện mấy việc gần đây, Tố Tố không nói nhiều lắm, ngẫu nhiên khi nào có ai hỏi đến, cô mới trả lời. Chung Bình nhìn thấy ánh mắt của Vệ Đông và Hàn Xa đang nhìn anh và cô, trong lòng cũng hiểu, bọn họ chắc đang cảm thấy Tố Tố rất khác với những người phụ nữ trước đây của anh. Đơn giản, thuần túy, không có gì giấu diếm. Thậm chí đến cuối cùng, lúc Tố Tố chủ động cởi mũ xuống. Hai người họ rốt cục cũng nhìn thấy vết thương trên mặt cô, trong mắt đều lóe lên tia kinh ngạc, sau đó rất nhanh chuyển thành bội phục. Cô gái này thực sự rất dũng cảm, rất ít có người nào không ngại ánh mắt của người khác như vậy.

Chung Bình nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, bàn tay trắng nõn, từ từ phát hiện những vẻ đẹp bên trong của cô, chỉ vì nó được giấu rất sâu rất sâu trong lòng cô, nhưng vẫn khiến người khác không thể nào bỏ qua.



Trò chuyện hơn 2 tiếng đồng hồ, rốt cục mọi người mới tạm biệt để về nhà.

Chung Bình chở Tố Tố về, ngồi ở trên xe, anh cười, “Bọn họ rất thích em.” Tố Tố cũng mỉm cười, “Tôi cũng không nghĩ bạn bè anh lại khiêm tốn như vậy.” Cô vẫn nghĩ rằng vật họp theo loài, một công tử lăng nhăng thì bạn bè cũng toàn là người ăn chơi trác táng.

Chung Bình nhìn Tố Tố che miệng ngáp một cái, ánh mắt có chút lờ đờ, liền quan tâm hỏi, “Mệt rồi à?” Tố Tố gật đầu, gần đây đều giống bà cụ ngủ sớm dậy sớm, có khi bà chưa đến sáu giờ đã tỉnh rồi.

Chung Bình dịu dàng nói, “Vậy em cứ ngủ đi, về đến nhà tôi gọi em.” Anh nói còn chưa dứt lời, Tố Tố đã nhắm mắt lại, Chung Bình cười khẽ, xem ra cô thật sự rất mệt.

Rất nhanh đã về đến nhà, Chung Bình lái xe chậm rãi đỗ vào bên trong ga ra, ở trong nhà đã tối đen như mực, cha mẹ đều đã ngủ ròi.

Chung Bình tắt máy, rút chìa khóa xe ra, vừa quay mặt đã thấy Tố Tố đang dựa lưng trên ghế ngồi ngủ rất yên tĩnh, tiếng hít thở chậm rãi đều đặn vang lên. Chung Bình chậm rãi dịch tới gần, dựa vào ánh sáng le lói ở bên trong này, nhìn hình dáng khi ngủ của cô. Má phải trơn mịn như ngọc, ở bên đó có một vết sẹo đã mờ, hàng mi cong dài khẽ rủ xuống, cái mũi xinh xắn khẽ run lên, hô hấp thật bình tĩnh chậm rãi, dịch xuống phía dưới kia là đôi môi đỏ mọng thật đáng yêu, thật mềm mại, Dưới ánh sáng mờ ảo này, đôi môi cô phiếm hồng, khẽ hé mở. Chung Bình ngừng cả hô hấp, trong lòng có khát vọng chậm rãi trào lên, anh thật cẩn thận liếc mắt nhìn cô, cô ngủ thật sự rất an tĩnh, mắt vẫn nhắm chặt. Yết hầu của anh khẽ chuyển động lên xuống, chậm rãi kề sát mặt cô, thật cẩn thận dán vào đôi môi của Tố Tố.

Làn môi mềm mại, kéo theo lòng anh là một trận kích động, nhưng lí trí vẫn còn mách bảo anh làm anh không dám dùng sức, rất sợ nếu động tác quá lớn, sẽ làm bừng tỉnh thiên sứ vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mộng. Anh dán chặt vào đôi môi mềm mại ấm áp của cô, cuối cùng lí trí vẫn không thể thắng nổi khát vọng, đầu lưỡi khẽ vươn ra quét qua đôi môi của cô. Người ở trong lòng khẽ giật mình, môi khẽ động, lại làm cho nụ hôn của hai người sâu thêm. Chung Bình cuống quít lui ra phía sau, nhìn thấy mí mắt cô chỉ giật giật nhưng cũng không tỉnh. Sau đó lại liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của cô lần nữa, lần này anh chỉ có thể hít sâu một hơi, xoay người xuống mở cửa xe.

Nhẹ nhàng đi đến bên kia, mở cửa ra, rồi cẩn thận ôm lấy cô, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Tố Tố ở trong lòng anh khẽ giật giật, sau đó tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ yên. Chung Bình bị sự tiếp xúc thoải mái của cô làm cho vui vẻ, Tố Tố vẫn như trước ngủ thật say.

Anh chậm rãi ôm cô đi vào bên trong phòng, đi rất nhẹ nhàng chậm chạp, thậm chí anh còn cứ muốn ôm cô như vậy đi quanh nhà mình một vòng. Nếu Tố Tố tỉnh lại, làm sao có thể ngoan ngoãn cuộn tròn trong ngực anh như thế này nữa. Chung Bình khẽ nhếch miêng, tay từ từ siết chặt lại, càng đem cô tiến sâu vào trong lòng mình hơn.

Chung Bình đi vào phòng, nhẹ nhàng đem cô đặt lên giường, cởi giày cùng tất ra cho cô, sau đó nhẹ nhàng cởi áo khóac, rồi mới rũ chăn đắp lên người cô. Anh ngồi mãi ở bên giường, dựa vào ánh trăng sáng ngoài kia, lẳng lặng nhìn cô ngủ.

Trong lòng không ngừng tự hỏi,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play