Tiền Hàng đẩy con ma men bám lấy mình không buông ra, đều tại tên khốn Phương Chưng chuốc rượu Nguyễn Văn Hách, một ly tiếp một ly rồi thành như vậy luôn.
“Tiểu Văn Văn, anh là đường lang nè, tới tìm anh đi.”
Phương Chưng vươn tay muốn ôm Nguyễn Văn Hách, Tiền Hàng che cho cậu trừng Phương Chưng, hắn cũng có uống hai ngụm, cơ mà phải lái xe, nên khống chế được.
Ôn Thủy nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian không còn sớm nữa, là lúc phải dẹp đường về phủ. Y gọi phục vụ đến tính tiền, mấy người Tiền Hàng từ trong phòng bao đi ra.
“Tôi thuận đường đưa Hướng Cát Trình với Hoắc Nghiên về, Phương Chưng cậu đưa họ về.” Ôn Thủy rời khỏi quầy thu ngân thương lượng với Phương Chưng, Phương Chưng không nói hai lời đã đồng ý, có quỷ mới muốn tiễn Hoắc Nghiên.
Hoắc Nghiên không muốn lên xe của Ôn Thủy, hắn muốn đi cùng với Phương Chưng hơn, thuận tiện tàn phá hắn. Ôn Thủy gọi Hoắc Nghiên lên xe, Hoắc Nghiên chỉ Phương Chưng ý cảnh cáo rồi đi qua. Phương Chưng thở phào, lái xe đưa Tiền Hàng và Nguyễn Văn Hách trở về. Trên đường về nhà, Tiền Hàng hỏi thăm Phương Chưng chuyện của Ôn Thủy, Phương Chưng chần chừ một hồi mới nói.
“Anh với Ôn Thủy từ nhỏ đã quen biết nhau, có thể nói là mặc cùng cái quần mà lớn lên.” Phương Chưng dừng xe chờ đèn đỏ, kể lại chuyện trước đây.
Tiểu Ôn Thủy lúc năm tuổi thập phần hoạt bát dính người, gặp được người trong nhà sẽ nhào qua ôm ôm. Ôn gia lúc đó chỉ có một đứa con cưng này thôi, cưng chiều như bảo bối vậy.
“Ma ma, món mẹ thích ăn nhất nè.” Ôn Thủy mang bánh kem mà bố mua về dâng cho mẹ, cũng theo thói quen nhào vào trong lòng mẹ.
Mẹ Ôn bỗng đẩy Ôn Thủy ra, bánh kem cũng rơi xuống đất. Sau đó bố Ôn đi qua chỉ trông thấy bánh kem dưới đất, hỏi một câu bánh kem sao lại rơi, mẹ Ôn lại nói là Ôn Thủy nghịch ngợm không cầm chắc.
“Đứa nhỏ này cũng thật là, lần sau cũng không thể quậy phá thế nữa, mẹ con cũng không ăn được.” Bố Ôn gọi người tới thu dọn bánh kem, Ôn Thủy ngây ngốc cũng không biết phản bác.
Mẹ Ôn nói mang Ôn Thủy đi ngủ, kéo cậu trở về phòng ngủ, nhưng vừa tiến vào đã đẩy Ôn Thủy ngã ra đất rồi khóa cửa lại.
“Tao đã nói bao nhiêu lần, đừng có tới ôm tao, tởm lắm.” Mẹ Ôn chùi chùi chỗ bị Ôn Thủy ôm lấy, chùi được mấy cái trông thấy Ôn Thủy đứng dậy, bèn kéo cậu qua hung hăng nhéo một cái lên cánh tay cậu, Ôn Thủy đau đến la toáng.
“Không cho la có nghe thấy không, nếu mày dám la tao xé nát miệng mày.”
Ôn Thủy mắt rưng rưng không dám hé răng, mẹ Ôn nhéo thêm mấy cái trên người cậu, rồi lại đánh mấy chưởng lên lưng cậu mới hả giận, lệnh cho Ôn Thủy đứng ở cửa không được nhúc nhích, còn bà ta lên giường ngủ. Ôn Thủy không biết mình làm gì sai, ủy khuất đứng khóc ở cửa, mẹ Ôn nghe tiếng khóc lại không chịu nổi, mắng mấy câu lại đánh mấy cái trút giận.
Bố Ôn công việc bận rộn thường xuyên đi sớm về trễ, thế nên mẹ Ôn nhàn rỗi cả ngày ở nhà chăm sóc Ôn Thủy. Ôn Thủy dần dần không thích cười nữa, cũng không thích đến gần người thân nữa, họ cho rằng con nhỏ đã lớn rồi có chủ ý mới không dính người nữa.
Một ngày nọ, bố Ôn khó có được một ngày lễ thanh nhàn, liền mang Ôn Thủy đến hồ bơi chơi. Lúc bố Ôn thay quần áo phát hiện trên cánh tay Ôn Thủy có vết thương, hỏi cậu vết thương này sao mà có, cậu đỏ vành mắt nói là tự mình té. Bé con chạy chạy nhảy nhảy khó tránh khỏi té bị thương, bố Ôn không nghĩ gì khác chỉ bảo cậu cẩn thận hơn. Nhưng sau đó bố Ôn phá hiện thương tích trên người Ôn Thủy chưa từng ngừng, chỉ cần không phải chỗ dễ thấy đều có xuất hiện, việc này khiến người ta hoài nghi, ông bắt đầu chú ý Ôn Thủy, phát hiện chỉ cần nhắc đến trở về phòng ngủ là trong mắt đứa nhỏ sẽ lộ ra sự sợ sệt.
Thế là một ngày nọ, bố Ôn đột nhiên về nhà sớm, cũng ở phòng ngủ bắt được mẹ Ôn đang thi bạo đối với Ôn Thủy, lập tức đánh mẹ Ôn một trận. Sự việc này rất nhanh truyền ra khắp Ôn gia, bọn họ rất tức giận đối với hành vi của mẹ Ôn, Ôn Thủy dù sao cũng là con trai ruột của bà ta, bà ta có lý do gì mà đối đãi với cốt nhục của mình như vậy. Bọn họ sợ loại chuyện này lại phát sinh, cấm mẹ Ôn và Ôn Thủy ở riêng cùng với nhau. Sau khi sự việc qua đi một thời gian, mẹ Ôn không còn đánh Ôn Thủy nữa, Ôn Thủy dần dần lại hoạt bát trở lại, nhưng trông thấy mẹ sẽ không dám đến gần.
“Con trai, mẹ là ma ma, ma ma yêu con nhất.”
Mẹ Ôn vẻ mặt khát vọng bảo Ôn Thủy đi qua, Ôn Thủy ôm lấy chân bố không dám qua.
“Con trai không có gì đâu, ma ma sẽ không đánh con nữa.” Bố Ôn ý bảo Ôn Thủy đi qua, mặc kệ giữa mẹ con hai người có vấn đề gì đều nhất định phải giải quyết, con nhỏ cần có sự yêu thương của mẹ.
Ôn Thủy do dự đi qua, mẹ Ôn sờ đến tay con trai nhẹ nhàng ôm con vào lòng, Ôn Thủy đã rất lâu không được mẹ ôm, vừa hoài niệm vừa ấm áp.
Từ đó về sau Ôn Thủy và mẹ khôi phục quan hệ mẹ con bình thường, nhưng một năm sau khi Ôn gia cho rằng sự việc này đã lắng xuống, bệnh cũ của mẹ Ôn lại tái phát, lúc tắm cho Ôn Thủy cư nhiên đẩy Ôn Thủy nhỏ bé vào trong nước, cũng may bố Ôn ở bên ngoài phòng tắm nghe tiếng động xông vào cứu được cậu.
“Sau đó mẹ Ôn Thủy bị đưa vào bệnh viện trị.” Phương Chưng nhớ lại chuyện cũ không khỏi nhíu mày, “Theo giải thích của bác sĩ, tinh thần bà ta chịu áp lực trong thời gian dài dẫn đến tinh thần phân liệt, mới không cách nào khống chế tâm tình làm ra loại chuyện này.”
“Ôn gia đối xử bà ta không tốt sao?” Tiền Hàng không ngờ trước đây Ôn Thủy gặp phải loại chuyện này, chả trách y chán ghét người khác đụng chạm, còn trở thành cao thủ đai đen nữa.
“Anh khi nhỏ nhớ không rõ lắm, cũng không rõ Ôn gia có phải hà khắc với bà ta hay không. Nhưng anh nghe nói gia cảnh bà ta không tốt, bố Ôn lại thích bà ta, bọn họ làm trái ý nguyện của Ôn gia mà kết hôn…”
Tiền Hàng nghe thế đã hiểu, Ôn gia khi ấy có tiền, lại cưới một cô con dâu không môn đăng hộ đối, ngày thường nhất định không ít lần gây khó dễ. Mẹ Ôn biết nhà mình không có tiền, đối mặt với Ôn gia vẫn một mực tự ti, lại thêm thái độ của Ôn gia, tinh thần bà ta mới có thể xuất hiện vấn đề.
“Nhưng mà chuyện vẫn chưa kết thúc,” Phương Chưng đột nhiên nói, “Năm Ôn Thủy mười tuổi, mẹ cậu ấy từ cửa sổ phòng bệnh nhảy xuống, lúc đó Ôn Thủy đang đi ngang qua dưới lầu, chính là cái nhà lầu trong bệnh viện chú ở đó.”
Tiền Hàng giật mình, Ôn Thủy đến đó là vì nhớ mẹ, nhưng không khéo khi đó có bệnh nhân mắc bệnh nan y tự sát. Một lần nữa chứng kiến có người nhảy lầu, Ôn Thủy tưởng nhầm rằng người nọ là mẹ mình thế nên mới té xỉu.
Phương Chưng ngừng xe dưới nhà Tiền Hàng, “Quan hệ nhà anh với Ôn gia không tệ, họ sợ Ôn Thủy xảy ra chuyện mới đưa đến nhà anh ở một thời gian, có anh ở cùng cậu ấy vui vẻ hơn nhiều, nhờ có anh đây mới trị khỏi cho Ôn Thủy đó, bằng không cậu ta đã sớm mắc chứng trầm cảm rồi.”
“Nhưng tôi thấy tâm lý anh ấy vẫn còn để ý chuyện khi xưa.” Tiền Hàng kéo Nguyễn Văn Hách xuống xe, cậu chàng ở trên xe nghe kể chuyện thiếu chút nữa ngủ luôn.
Phương Chưng cười khổ, “Anh cố hết sức rồi, nhưng mà… hay là mang cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý thì tốt.”
“Muốn tìm bác sĩ tâm lý ở đây có sẵn luôn nè.” Tiền Hàng chỉ mình, anh học chăm sóc sức khỏe, ngoại trừ phương diện về ẩm thực, tâm lý học ít nhiều cũng có học một chút, không nói có bao nhiêu chuyên nghiệp, dù sao cũng mạnh hơn dân nghiệp dư.
Phương Chưng nghe thế thì cười, “Bác sĩ Đường, vậy Ôn Thủy đành nhờ chú rồi.”
“Đừng gọi tôi là bác sĩ Đường.”
Nguyễn Văn Hách đứng ngoài xe một hồi bị gió lạnh thổi tỉnh, thấy bọn anh còn chưa nói chuyện xong thì không vui vẻ, kéo tay Tiền Hàng dựa vào người anh, “Đường lang, ở đây lạnh, tụi mình trở về đi, em muốn ấm lên…”
Tiền Hàng nhất thời đen mặt, che mồm Nguyễn Văn Hách nói tạm biệt với Phương Chưng, kéo con ma men này về. Nguyễn Văn Hách trước khi đi còn huơ tay tạm biệt Phương Chưng, Phương Chưng ngồi ở trong xe thật sự là dở khóc dở cười, Nguyễn Văn Hách sống hạnh phúc thì hắn rất vui, nhưng sự hạnh phúc này không phải do hắn mang đến, ít nhiều cũng khiến hắn đau lòng, cuối cùng vẫn là bị Tiền Hàng nhặt mất tiện nghi.
Lúc này, đi động của Phương Chưng reo lên, hắn nhìn người gọi tới là Hoắc Nghiên, cúp điện thoại tắt máy động tác liền mạch, phải tìm cơ hội cắt đuôi tên biến thái này thôi.
Trở về nhà Tiền Hàng dìu Nguyễn Văn Hách ngồi ngay lên sô pha, Nguyễn Văn Hách mơ mơ hồ hồ bò lên ghế, Tiền Hàng rót cho cậu một ly nước, thấy cậu ngủ mất tiêu thì gọi tỉnh. Nguyễn Văn Hách chậm chạp uống mấy ngụm nước, Tiền Hàng đỡ cậu về phòng ngủ ngủ, nhưng đi được mấy bước cậu lại dừng.
“Em muốn tắm.” Nguyễn Văn Hách mở miệng đã phà ra hơi rượu, hun Tiền Hàng thiếu chút nữa ho khan.
“Trễ vầy rồi mai hẵng tắm.” Với tình trạng bây giờ của Nguyễn Văn Hách muốn tự tắm rửa tuyệt đối là không có khả năng, vậy thì nhiệm vụ giúp cậu tắm rửa chính là anh tới làm rồi.
“Không, em mấy ngày chưa tắm rồi, còn không tắm nữa là kỳ được mười cân đất luôn đó.”
“Đừng nói nữa, nghe là mắc ói.”
Mặc dù Tiền Hàng nói như vậy, nhưng vẫn mang Nguyễn Văn Hách đến phòng tắm tắm. Phòng tắm không lớn, cũng chỉ bảy tám mét vuông, cơ mà nhờ phòng tắm nhỏ, mùa đông tắm cũng không quá lạnh. Tiền Hàng lột sạch Nguyễn Văn Hách ném vào trong bồn tắm, Nguyễn Văn Hách chơi với bọt bong bóng rất ngoan. Tiền Hàng chà lưng cho cậu xong thì đầu óc xấu xa cũng nảy ra, cái tay bọc khăn tắm mò ra trước ngực Nguyễn Văn Hách, cảm giác xù xì của vải ma sát thù du trước ngực, có đau cũng có khoái cảm.
“Ô… đường lang sắc lang đừng có ghẹo em.” Nguyễn Văn Hách nhịn tiếng kêu xuống trừng Tiền Hàng.
Tiền Hàng huýt sáo tay dời xuống, lau qua phần bụng bằng phẳng rồi đến bụng dưới, đụng đến cái cây nào đó thì trực tiếp nắm lấy. Lần này Nguyễn Văn Hách nhịn không nổi nữa, âm thanh mang theo tình dục buột miệng mà ra.
“Tiểu sắc quỷ, cái cây này của em có tinh thần quá ha?” Cái tay còn lại của Tiền Hàng len lén lẻn vào trong nước mò đến khe mông của Nguyễn Văn Hách.
Lưng Nguyễn Văn Hách ưỡn một cái, giơ tay ôm cổ Tiền Hàng, liếm liếm khóe miệng nói: “Chú à cuối cùng chú có thể làm rồi?”
“Ha, tự lấy mình ra thử xem.”
Tiền Hàng dùng lực một cái ôm Nguyễn Văn Hách ra khỏi bồn tắm, cậu nửa quỳ trong bồn, ngón tay Tiền Hàng sờ đến cửa động bên dưới, hơi khẽ dùng sức dò vào bên trong. Có dị vật tiến vào, Nguyễn Văn Hách cảm thấy hơi khó chịu mà động đậy, nhưng lại như nghênh hợp với Tiền Hàng mà hôn lên môi anh. Tiền Hàng cũng biết đây là một tên yêu tinh hút tinh khí người ta, dục vọng bị đè nén mấy ngày nay thoáng cái phun trào, gấp rút khuếch trương cửa vào.
“Tiền Hàng… ô… nhanh chút…”
Nguyễn Văn Hách đung đưa thắt lưng mời gọi, lý trí Tiền Hàng nhất thời bay mất, rút ngón tay ra kéo Nguyễn Văn Hách dậy cho cậu tựa lên tường, nâng một chân của cậu lên, đưa dương vật của mình vào con đường đã được mở rộng kia. Nguyễn Văn Hách thoải mái rên lên một tiếng, vừa cúi đầu đã trông thấy vết thương trên ngực và bụng anh, cùng với mài máu đỏ tươi, mới nhớ tới vết thương của Tiền Hàng còn chưa khỏi hẳn.
“Không làm nữa không làm nữa.”
“Trễ rồi.”
Bây giờ mới bảo ngừng thì đã trễ, Tiền Hàng hôn lên cái miệng còn đang hô ngừng kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT