Nguyễn Văn Hách nắm tóc mình la khàn cả cổ họng, Tiền Hàng lập tức hiểu rõ Nguyễn Văn Hách đã phát bệnh. Nguyễn Văn Hách la xong vừa ngẩng đầu trông thấy vách tường, trong mắt nhất thời tràn đầy tuyệt vọng xông tới. Tiền Hàng vốn muốn đi gọi người, kịp thời phát hiện ngăn lại trước người Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách tức thời bổ vào lòng anh, đâm anh thối lui mấy bước.

“Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách, cậu bình tĩnh chút!” Tiền Hàng lớn tiếng thức tỉnh, “Không ai rời bỏ cậu cả, bọn họ cùng cậu ở những nơi khác nhau thôi, cậu ngoan ngoãn đừng hồ nháo sớm muộn gì cũng có thể gặp lại họ, họ đâu thích Nguyễn Văn Hách ồn ào!”

“Không, không đúng!” Nguyễn Văn Hách đẩy Tiền Hàng ra, tình tự bạo phát không chút yên ổn, “Bọn họ đi hết rồi, chán ghét ta, không muốn gặp lại ta… Không có ai thích ta, không có ai… bởi vì ta là con hoang, cho nên họ nhốt ta ở đây để ta tự sinh tự diệt… Họ sẽ không bao giờ đến thăm ta nữa, không bao giờ…”

Nguyễn Văn Hách nhìn tường rồi lại xông qua, Tiền Hàng một phen kéo cậu lại, dưới tình thế cấp bách nâng cằm cậu lên chặn miệng cậu lại, không muốn nghe những lời tự bạo tự khí* này của cậu. Nguyễn Văn Hách trợn tròn hai mắt ngây người, phản ứng lại thì dùng lực đẩy, đẩy đẩy mấy cái đẩy Tiền Hàng ra, Tiền Hàng không ngờ sức lực Nguyễn Văn Hách cũng không nhỏ. [tự bạo tự khí: tự giận mình, tự nghĩ mình thấp kém không bằng ai, không ai cần]

“Đường lang mi chiếm tiện nghi ta!” Nguyễn Văn Hách bị Tiền Hàng làm như vậy tựa hồ đã bình tĩnh lại, mặt mày đỏ như quả táo vậy.

Tiền Hàng không biết giải thích thế nào, anh không biết làm sao để an ủi Nguyễn Văn Hách mới làm như vậy, đến khi hiểu rõ mình đang làm cái gì thì cũng rất kinh ngạc.

“Không phải cậu nói ch… cậu từng được hôn? Vừa nãy không phải Phương Chưng cũng hôn cậu sao, sợ gì, cũng không mất miếng thịt nào.” Tiền Hàng nhất thời suýt lanh mồm nói ra cha mẹ, sợ lần nữa kích động Nguyễn Văn Hách mới nén hai chữ nọ trở lại.

“Chưa có hôn môi…” Nguyễn Văn Hách bưng gương mặt đỏ bừng yếu ớt trả lời, bỗng nhiên lại ngước mắt liếc trộm Tiền Hàng một cái, dường như thẹn thùng quá lại di dời tầm mắt, “Cái kia… Đường lang, mi từng hôn qua chưa?”

“Mới vừa nãy không phải sao.” Tiền Hàng tâm tình siêu tốt mà nhìn Nguyễn Văn Hách, Nguyễn Văn Hách lại quay đầu không dám nhìn anh. Nhưng mà chờ chút, Nguyễn Văn Hách nói chưa hôn môi qua, cậu cũng chưa hôn môi mặt bạn gái cũ?

“Vừa nãy không tính, trước đây có hay không?”

Bị Nguyễn Văn Hách hỏi một câu như vậy, Tiền Hàng quả thật là nghiêm túc hồi tưởng lại. Dù hồi đi học có không ít em gái gửi thư tình cho anh, nhưng mà mục tiêu của anh là học tập, cho nên số bạn gái chân chính mà nói chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng không bao lâu đều chia tay, bởi vì các cô nói anh quá lãnh đạm không thú vị.

“Trước đây à… rất nhiều, người chờ tôi cưới đều đạp nát ngưỡng cửa nhà tôi đó.” Tiền Hàng thổi phồng lên.

Nguyễn Văn Hách biểu tình nhợt nhạt, “Vậy sao… Ngay cả cái dạng này của đường lang cũng có người muốn, không phải mù mắt thì chính là lão yêu quái.”

“Cái gì gọi là cái dạng này của tôi, cậu có biết nói chuyện hay không.” Tiền Hàng nổi giận mà phản bác, anh không lớn lên tiểu sinh trắng sữa như Nguyễn Văn Hách, việc này cũng gây mất mặt.

Nguyễn Văn Hách không có tinh thần gì ngồi trở lại trên giường, cầm lấy cái gối mà Tiền Hàng mua cho cậu ôm vào lòng. Tiền Hàng nhìn thấy không đúng lắm, đang nghĩ nên khuyên cậu như thế nào, y tá Tiểu Cao đẩy cửa tiến vào. Tiểu Cao phát hiện Nguyễn Văn Hách không có hoạt bát như mấy ngày trước, ánh mắt thăm hỏi nhìn về phía Tiền Hàng. Tiền Hàng nhỏ giọng giải thích mấy câu, cũng bảo Tiểu Cao đi đổi thuốc an thần, hy vọng Nguyễn Văn Hách uống xong có thể triệt để bình tĩnh trở lại ngủ một giấc thật ngon.

Tiểu Cao xoay người ra ngoài, không bao lâu thì mang thuốc mới trở lại, lắc lư túi thuốc trong tay với Nguyễn Văn Hách như là trêu chọc con nít. Nguyễn Văn Hách nhìn cũng không nhìn Tiểu Cao một cái, xoay người ngồi qua bên kia giường. Tiểu Cao ngoảnh đầu nhìn Tiền Hàng, Tiền Hàng nhận lấy thuốc ý bảo Tiểu Cao ra ngoài, Tiểu Cao lại nhìn nhìn Nguyễn Văn Hách mới rời đi. Tiền Hàng cầm ly nước của Nguyễn Văn Hách, đứng trước mặt cậu.

“Ta không muốn ngủ, sẽ nằm ác mộng.” Nguyễn Văn Hách đại khái ý thức được cái gì vành mắt đỏ lên, “Ngoại trừ một gian phòng bốn phía vuông vức, ai cũng không có…”

Tiền Hàng nâng tay lau nước mắt nơi khóe mắt Nguyễn Văn Hách, lại có chút đau lòng, “Đó là trước đây, lần này cậu sẽ mơ thấy tôi. Tôi có thể giúp cậu xếp máy bay giấy, còn có thể giúp cậu giặt chăn mền, còn có cái quần lót thối ình ịch của cậu nữa.”

“Của mi mới thối.”

Nguyễn Văn Hách đạp Tiền Hàng một cước, dùng lực không nhỏ mém chút nữa đạp ngã Tiền Hàng. Tiền Hàng không nói hai lời ngốn thuốc cùng nước, bóp lấy cằm Nguyễn Văn Hách hôn lên, dùng đầu lưỡi cạy miệng cậu ra, dẫn nước và thuốc vào, đầu lưỡi vô ý chạm đến thuốc rất đắng. Lúc Nguyễn Văn Hách được thả ra ho mãnh liệt, Tiền Hàng đẩy cậu lên giường một cái, cầm lấy chăn đắp lên cho cậu.

“Khụ khụ khụ… Đường lang miệng thối.”

“Lên giường ngủ cho tôi, bằng không tôi lại hôn cậu hun thối cậu một ngày.”

Nguyễn Văn Hách làm cái mặt quỷ, “Hung ác cho ai coi hả.”

Tiền Hàng chu mỏ làm ra cái động tác muốn hôn, Nguyễn Văn Hách la làng trối chết bò lên giường, Tiền Hàng thuận tay vỗ một phát lên mông Nguyễn Văn Hách.

“Đường lang là sắc quỷ.” Nguyễn Văn Hách bụm mông la.

“Không ngủ tôi liền dê cậu.” Tiền Hàng đắp chăn cho Nguyễn Văn Hách.

“Ba hoa.” Nguyễn Văn Hách ngoan ngoãn nằm xuống, thấy Tiền Hàng xoay người muốn đi thì kêu anh một tiếng, “Đường lang bốn mắt mi không ở lại sao?”

Tiền Hàng đứng lại, hiện giờ có người bồi Nguyễn Văn Hách ngủ chắc là tốt hơn, chí ít chờ cậu ngủ rồi hẵng đi.

“Không đi, tôi trông cậu, bằng không làm sao cậu mơ thấy tôi.” Tiền Hàng ngồi vào ghế.

“Nếu mi gạt ta sẽ bị xui xẻo.” Nguyễn Văn Hách tựa hồ yên tâm nhắm mắt lại ngủ.

Tiền Hàng không có việc gì làm bắt đầu chơi điện thoại, thấy cậu trở người nằm ngủ như chữ tài (才), anh liền chụp hình lại, tư thế ngủ của gia hỏa này thật đúng là không kiêng nể gì.

“… Đường lang, mi còn chưa đi sao…” Nguyễn Văn Hách nghe thấy tiếng chụp hình hỏi, giọng nói cũng mơ mơ màng màng.

“Không đi, hứa với cậu rồi.”

Nguyễn Văn Hách nằm trên giường dường như cười lên, Tiền Hàng thuận tay nhấn nút chụp, bởi vì nụ cười của Nguyễn Văn Hách rất tinh khiết cũng rất thuần túy, chính là nụ cười an tâm cao hứng. Tiền Hàng lại chờ trong phòng bệnh mấy phút, xác định Nguyễn Văn Hách thật sự ngủ rồi mới nhẹ nhàng rời đi, từ phòng bệnh đi ra vừa vặn gặp Tiểu Cao ngày thường mang thuốc cho Nguyễn Văn Hách. Tiền Hàng gọi Tiểu Cao lại, dặn dò gã canh kỹ Nguyễn Văn Hách, sau đó trở về phòng làm việc thay quần áo, thừa dịp chưa đến trưa về nhà.

Nguyễn Văn Hách uống mấy viên thuốc này vào ngủ một giấc đến nhá nhem, trời tối rồi cậu mới xoa mắt ngồi dậy, liếc nhìn trong phòng tựa hồ thiếu mất cái gì. Cậu xuống giường chạy đến cửa nhìn ra ngoài, cửa sổ quá nhỏ trông ra không xa, lúc này Tiểu Cao đi tới.

“Ê ê ê!” Nguyễn Văn Hách gọi gã lại, “Có gặp đường lang bốn mắt không?”

“Đường lang qua mùa rồi, chết rồi.” Tiểu Cao lãnh đạm trả lời.

“Chú mới chết, phi.” Nguyễn Văn Hách phi Tiểu Cao một hơi, “Đường lang bốn mắt mặc áo trắng giống chú, đại thúc rất dữ.”

Tiểu Cao lúc này mới hiểu được Nguyễn Văn Hách đang nói ai, thật đúng là như Tiền Hàng nói nhóc điên này sẽ tìm anh, “Anh ta đi vệ sinh rồi.”

“À.” Nguyễn Văn Hách hỏi xong trở lại, vì đói nên đi căn tin ăn cơm.

Tiểu Hoa đến sớm một bước thấy Nguyễn Văn Hách mua cơm xong thì gọi cậu qua, Nguyễn Văn Hách chạy qua ngồi bên cạnh hắn, có điều ánh mắt nhìn ngó bốn phía có vẻ đang tìm cái gì. Phương Chưng hỏi cậu đang tìm gì, cậu cũng không trả lời cắm đầu ăn cơm.

Ăn cơm chiều xong, Nguyễn Văn Hách trở về phòng bệnh, ngồi trước bàn lấy ra hộp giấy viết chữ, viết một hồi thì xoay đầu nhìn căn phòng, luôn cảm thấy trống trải thiếu đi gì đó, cậu buông bút xuống chạy đến cửa nhìn ra ngoài.

Nguyễn Văn Hách đẩy cửa, không biết đã bị khóa lại khi nào, “Ê, có ai không?”

“Tiểu Văn Văn?” Tiểu Hoa ở cách vách nghe tiếng trả lời.

Sau song cửa đối diện xuất hiện một người, “Kêu cái gì, dọa bé ngoan của tao chạy mất rồi kìa.”

Nguyễn Văn Hách không để ý bọn họ, liều mạng nhìn ra ngoài.

“Tiểu Văn Văn em sao vậy, cùng lắm thì anh dạy em thêu tranh chữ thập nha.”

Nguyễn Văn Hách vẫn không để ý, nghe từ xa truyền đến tiếng bước chân, vươn tay ra kêu người nọ, “Ê ê, trông thấy đường lang đâu không?”

Bác sĩ trực ban đi đến trước cửa phòng Nguyễn Văn Hách, “Hôm nay trời tối rồi, ngày mai lại đi bắt đường lang.”

“Anh ta bảo trông chừng ta sẽ không đi đâu mà.” Nguyễn Văn Hách nắm song sắt trên cửa sổ nói.

“Bây giờ đi ngủ đi, sáng mai mở mắt ra là có thể gặp.” Bác sĩ đã gặp loại bệnh nhân này nhiều, thấy bệnh nhân những phòng khác cũng đứng sau cửa dòm, nhắc nhở bọn họ đi ngủ, sau đó gã kiểm tra cửa các phòng đã khóa chưa rồi rời đi.

Nguyễn Văn Hách cũng không chú ý đến bác sĩ đi khi nào, đứng yên ở cửa thật lâu, bởi vì đường lang gạt cậu.

“Tiểu Văn Văn, em đừng khóc.” Tiểu Hoa ở cách vách còn chưa đi, nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào khuyên nhủ Nguyễn Văn Hách.

“Anh mới khóc, Hoa nước mũi!” Nguyễn Văn Hách mắng xong thì trở lại phòng.

Tiểu Hoa không trông tới cách vách được cứ cho rằng Nguyễn Văn Hách còn đó, gọi hai tiếng không thấy có người trả lời thì ngậm miệng, có điều tiếng nức nở nghẹn ngào kia vẫn còn tiếp tục.

“Ai, ai á… Khuya lắc khuya lơ giả quỷ hả!” Tiểu Hoa lúc này mới phát giác tiếng khóc không truyền ra từ trong phòng Nguyễn Văn Hách, mà là từ cách vách kia của hắn.

“Mày là quỷ!” Cách vách kia của Tiểu Hoa truyền đến một giọng ông chú, “Con trai tao chết rồi hu hu hu…”

“Ông lấy đâu ra con trai, tháng trước không phải bị Nhị Lang thần thu lại Thiên Khuyển rồi sao.” Tiểu Hoa buồn bực rống qua cách vách.

“Con trai tao mới nhận.” Đại thúc cách vách bi thương mà nhìn hai con kiến nằm dưới đất, “Tao không cẩn thận đạp chết con trai tao rồi oa a a a!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play