“Tả câu quyền hữu trực quyền, lên đê!” [câu này của các bệnh nhân xung quanh cổ vũ, nghĩa: trái thì móc tay, phải thì vung thẳng]
“Tản ra hết, bằng không bắt về giam!”
Một bác sĩ la to, các bệnh nhân tản ra không ít, còn lại vài người to gan đứng lại vây xem. Tiền Hàng không quản bệnh nhân vây xem nữa, liều mạng kéo cái người cao to ra, vừa lúc Nguyễn Văn Hách đánh tới chộp lên mặt anh. Nguyễn Văn Hách cũng thật sự nhịn đánh, bị đánh mấy quyền mới bò dậy phản kích, cùng tên kia đánh túi bụi trong căn tin, bác sĩ y tá liều mạng kéo bọn họ ra.
Chủ nhiệm nghe tin chạy tới, sau lưng mang theo mấy y tá, thấy hai bệnh nhân đánh nhau đã bị tách ra, bảo người mang bọn họ đi. Tiền Hàng sờ sờ gương mặt bị cào, thấy Nguyễn Văn Hách cùng bệnh nhân kia đều bị mang đi, chạy qua phân xử với chủ nhiệm.
“Chủ nhiệm, là cái tên cao to kia động thủ trước, Nguyễn Văn Hách là người bị đánh.” Tiền Hàng bụm gương mặt bị cào giải thích.
Chủ nhiệm bảo những người khác mang các bệnh nhân còn ở lại vây xem đi, nghe thấy lời giải thích của Tiền Hàng thì nói: “Dù thế nào cậu ta cũng đã động thủ, trước tiên nhốt một ngày rồi hẵng nói.”
Tiền Hàng còn muốn nói gì đó, chủ nhiệm đã rời khỏi căn tin. Anh hừ một tiếng, gương mặt bị cào nát cũng đau càng thêm khó chịu. Định đi đến phòng tạm giam xem tình trạng của Nguyễn Văn Hách một chút, anh vừa cúi đầu liền thấy quà vặt của Nguyễn Văn Hách nằm trên mặt đất, miệng túi đã rách, thức ăn vặt bên trong rơi ra bị người ta đạp đầy đất. Anh thở dài cúi người nhặt, một người đã nhặt đồ ăn vặt lên trước một bước.
“Phương Chưng, đưa cái đó cho tôi.” Tiền Hàng vươn tay đòi túi đồ ăn.
Phương Chưng ngốc ngốc giao các thứ cho Tiền Hàng, Tiền Hàng vòng qua hắn đi đến phòng tạm giam.
Phòng tạm giam ý nghĩa như tên, là chuẩn bị cho những bệnh nhân có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, nếu như ai đánh lộn trong bệnh viện, bất kể lý do gì cũng đều ném vào nhốt mấy ngày trước.
Rời khỏi căn tin, trước tiên Tiền Hàng đi lấy hòm thuốc, vừa nãy Nguyễn Văn Hách bị đánh mấy cái không nhẹ. Xách hòm thuốc đi đến phòng tạm giam, y tá canh cửa nghe Tiền Hàng nói muốn bôi thuốc cho bệnh nhân thì để anh đi vào. Cửa mở, Tiền Hàng vừa nhìn đã thấy Nguyễn Văn Hách ngồi trong phòng tạm giam nhỏ hẹp. Phòng giam không lớn, chỉ đủ đặt một cái giường đơn, cho nên Nguyễn Văn Hách nhỏ gầy ngồi nơi đó phi thường nổi bật. Tiền Hàng xách hòm thuốc tiến vào, Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu rất ủy khuất mà đỏ hốc mắt.
“Đồ… đồ ăn mẹ mua cho ta không thấy nữa…” Lời Nguyễn Văn Hách vừa nói ra lại nghẹn trong cổ, thút thít dụi dụi mắt.
Tiền Hàng vội vàng đem túi đồ ăn thiếu chút nữa bị người ta đạp nát mang ra, Nguyễn Văn Hách hút mũi đoạt lấy, đặt trong tay cuối cùng cũng không khóc nữa. Tiền Hàng thấy cậu cuối cùng an tâm, đặt hòm thuốc lên giường.
“Mấy tuổi rồi mà còn khóc nhè, cũng không biết sợ bị người khác cười.” Tiền Hàng trêu chọc mở hòm thuốc ra.
“Ở đây không có ai.” Nguyễn Văn Hách khàn giọng đáp.
Tiền Hàng nhướn nhướn mày không nói gì, nhóc điên tâm tình không tốt có thể tha thứ.
“Cậu bị thương rồi, tới đây thoa chút thuốc.” Tiền Hàng chọn ra thuốc cần dùng trong hòm.
Tiền Hàng túm tay Nguyễn Văn Hách qua, bàn tay thoa rượu thuốc trực tiếp ấn lên vết thương, Nguyễn Văn Hách không hề tiết chế kêu thảm lên như giết lợn. Tiền Hàng bảo cậu nhịn xuống, lực đạo trên tay một chút cũng không giảm, rõ ràng chính là muốn báo thù việc Nguyễn Văn Hách dùng anh như người hầu.
“Đường lang chết tiệt, đường lang thối, đường lang không có não, nhà mi nhẹ chút sẽ chết hả!”
Nguyễn Văn Hách liều mạng vung vẫy tay, Tiền Hàng cố định siết chặt không buông. Trong phòng giam ầm ĩ như vậy, y tá bên ngoài nghe thấy động tĩnh, xuyên qua song sắt trên cửa nhìn xem, nhịn cười rời đi.
“Đàng hoàng chút cho tôi, bằng không tôi ăn sạch túi bánh của cậu.” Tiền Hàng biết thứ này rất quan trọng đối với Nguyễn Văn Hách hiện giờ, cho nên lên tiếng uy hiếp.
“Mi ăn, mi ăn đi, ta mới không tin đâu, ta xem ai có bệnh.”
Nguyễn Văn Hách đưa cái túi không đến bên mép Tiền Hàng, Tiền Hàng đã tức đến nói không nên lời, hóa ra Nguyễn Văn Hách bị giam chịu kích thích quá mức bình thường rồi.
“Ăn đi ăn đi, đường lang mi ăn a ~”
Nguyễn Văn Hách hát ca bảo Tiền Hàng ăn, Tiền Hàng gạt cái tay kia ra, dùng lực đẩy một cái đẩy cậu ngã ra giường, thuận thế ngồi lên trên người cậu, vén áo lên trông thấy một khối máu bầm, lấy bình thuốc qua đổ lên tay trực tiếp ấn lên, lực vẫn không nhỏ.
“Áu áu ao! Đường lang mi giết người hả!”
“Cậu cũng không đáng giá, mua thịt heo so với cậu còn lời hơn.” Tiền Hàng tựa như đùa giỡn cù mấy cái trên eo Nguyễn Văn Hách.
Ban đầu Nguyễn Văn Hách còn la au áu, kêu kêu rồi bắt đầu cười to. Tiền Hàng cù phát nghiện, Nguyễn Văn Hách đẩy anh không ra liền ôm bụng cười ầm lên.
“Ai có bệnh? Nói.”
“Mi… Há há há há…”
Tiền Hàng tiếp tục cù, Nguyễn Văn Hách thiếu chút nữa cười lăn lộn trên giường.
“Ai có bệnh, nói.” Tiền Hàng lại hỏi.
“Ha ha ha… Ta…” Nguyễn Văn Hách cười tới đau sốc hông luôn, thở hổn hển đáp.
Lúc này Tiền Hàng mới thu tay lại, đứng dậy cho Nguyễn Văn Hách lấy lại hơi, miễn cho nghẹn chết cậu.
Nguyễn Văn Hách cười đủ thì rên rỉ trên giường, thật vất vả mới thở lại bình thường hét lên: “Ta con mẹ nó mới không có bệnh!”
Tiền Hàng lười tranh luận cùng Nguyễn Văn Hách, bảo cậu cởi quần áo ra để anh thoa thuốc. Nguyễn Văn Hách ngẩng đầu nhìn nhìn Tiền Hàng giả chết, Tiền Hàng bắt đầu xăn tay áo, Nguyễn Văn Hách thấy vậy cởi đồ bệnh nhân ra. Tiền Hàng hừ một tiếng, đây chính là loại người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
“Nguyễn Văn Hách, lần sau còn có chuyện thế này thì đừng đoạt lại, cậu ngay cả phân nửa người ta cũng không bằng thì làm sao mà đánh được.” Tiền Hàng thoa thuốc nói.
“Ta không đoạt lại thì ai đoạt? Đó là đồ mẹ cho, không thể nào cho nó.” Nguyễn Văn Hách xoay đầu trừng Tiền Hàng một cái, phi thường không thích lời của Tiền Hàng.
Tiền Hàng thoa thuốc lên tay, ấn lên chỗ bị thương của Nguyễn Văn Hách, “Tôi đoạt giúp cậu, tôi cao to hơn cậu, dù có bị đánh cũng có thể ráng nhiều hơn vài quyền.”
Thân thể Nguyễn Văn Hách tựa hồ cứng lại, đột nhiên quay đầu nhìn Tiền Hàng, chút khoái trá trong lòng kia đều hiện lên mặt, “Mi nói thật à, mi sẽ giúp ta đoạt lại vật quan trọng của ta?”
“Đúng, mau cảm kích tôi đi.” Tiền Hàng thật sự rất ít khi thấy Nguyễn Văn Hách hưng phấn như vậy, không giống với cái vui sướng khi biết Nguyễn Tương Văn tới thăm, mà là loại cảm giác hưng phấn khi cuối cùng tìm được tri kỷ.”
Nguyễn Văn Hách thật sự cảm kích Tiền Hàng, hai tay giang ra ôm lấy Tiền Hàng, “Cám ơn, Tiền Hàng là người tốt.”
Mặt Tiền Hàng liền biến sắc, đẩy Nguyễn Văn Hách ra, xoay người đi, “Thuốc thoa xong rồi, chủ nhiệm nói phải giam cậu một ngày, cậu ngủ một ngày đi, ngày mai liền ra ngoài.”
Nguyễn Văn Hách vẫn còn bảo trì tư thế ôm, không rõ vì sao Tiền Hàng lại đột nhiên đẩy cậu ra. Tiền Hàng ngay cả thuốc cũng không xách, tức tốc rời khỏi phòng tạm giam, chạy về hướng có nhà vệ sinh gần nhất, lúc Nguyễn Văn Hách vừa mới ôm tới, anh đã kéo cờ.
…
Ba ngày sau, Nguyễn Văn Hách nằm trên bậu cửa nhìn ra bên ngoài, thấy Tiền Hàng đi qua thì lớn giọng gọi anh. Tiền Hàng chỉ trả lời không rảnh, gấp gáp chạy ra xa. Nguyễn Văn Hách cố sức ngóng ra ngoài, ngóng không thấy nữa mới chịu buông tha. Từ khi cậu được thả ra khỏi phòng giam, cậu liền phát hiện Tiền Hàng có ý trốn tránh cậu, nói chuyện với cậu ánh mắt cũng lửng lơ bất định, cũng không chơi với cậu như trước đây, mỗi lần kêu Tiền Hàng ở lại, anh đều kiếm cớ rời đi.
“Đường lang cũng chán ghét mình rồi sao?” Nguyễn Văn Hách buồn hiu nhìn ra ngoài cửa.
Lúc này Tiền Hàng đã trở lại, bên cạnh còn có một tên y tá, hai người vừa đi vừa nói gì đó.
Nguyễn Văn Hách thấy Tiền Hàng nhìn cũng không nhìn mình, hít sâu một hơi la to: “Đường lang, em thích anh, chơi với em đi.”
“Cuộc tỏ tình lớn của thế giới a, mau tới đây các bạn nhỏ thân mến ~” Thằng điên phòng đối diện nghe tiếng la thì đi ra.
“Cái gì cái gì, tao coi coi ~ ý da, sắp có kẹo mừng ăn hả?” Lại có một bệnh nhân chạy tới cửa dòm.
“Tiểu Văn Văn sao em lại tỏ tình với thằng đó, anh cũng thích em mà, em chơi với anh đi hiu hiu hiu…” Phương Chưng ở cách vách trực tiếp khóc luôn.
Y tá đi cùng với Tiền Hàng bị Nguyễn Văn Hách dọa hết hồn, thấy bệnh nhân trong phòng bệnh đều chạy ra cửa xem náo nhiệt thì xua đuổi bọn họ, cũng tuyên bố nếu không đi sẽ giam lại. Vụ giam cầm rất hữu dụng, ngoại trừ Nguyễn Văn Hách, các bệnh nhân khác đều cụp đuôi trở về. Nguyễn Văn Hách mắt đầy nhiệt tình mà nhìn Tiền Hàng, nhìn đến Tiền Hàng có chút phát sợ.
Tiền Hàng than nhẹ, có chút bất đắc dĩ mà nói: “Đừng quậy, tôi đang gấp, chờ tôi xong việc đã.”
“Khi nào thì trở lại, em chờ anh nha ~” Nguyễn Văn Hách vui vẻ, hóa ra Tiền Hàng vẫn sẽ chơi với cậu.
“Đừng nói như kiểu tiểu tức phụ chờ ông xã về nhà vậy.” Tiền Hàng rất xấu hổ, vị ý tá bên cạnh cũng cười nữa.
“Nô gia đã biết ~” Nguyễn Văn Hách làm ra ngữ khí thẹn thùng, ánh mắt cứ như đâm mà quăng mị nhãn về phía Tiền Hàng.
Tiền Hàng giật cái mình, nhanh chóng cùng y tá nọ rời đi, cũng không biết ai dạy tiểu tử này nói như vậy nữa.
Nguyễn Văn Hách thấy Tiền Hàng vẫn còn để ý đáp lại mình tựa hồ yên tâm hơn, nhảy chân sáo chạy về chỗ bàn học viết chữ lên cuốn vở nhỏ, viết viết rồi ngừng bút suy tư nhìn ra song cửa. Nguyễn Văn Hách đang nhìn đến thất thần, Phương Chưng không chút tiếng động chạy êm vào, lúc đi vào còn liếc trộm ra ngoài, Nguyễn Văn Hách đem đồ đạc trên bàn thu vào ngăn kéo.
Phương Chưng cầm một xấp giấy đi vào, đặt từng trang từng trang giấy trong tay lên giường, “Chúng ta tới so tài, không cho xé giấy, chỉ dùng khổ giấy vốn có này để gấp, xem ai gấp được nhiều kiểu hơn, nếu em thắng anh sẽ tặng hết những thứ này cho em.”
“Xía, cũng không đáng nhiêu tiền.” Nguyễn Văn Hách liếc mắt nhìn trang giấy có chữ viết một cái, khịt mũi khinh bỉ.
Phương Chưng thực sự làm y như trộm lé mắt nhìn ra cửa, không phát hiện ai thì tiến qua hạ giọng nói: “Anh nói cho em biết đây là bản đồ kho báu, bên trong có rất nhiều vàng bạc châu báu pháp khí linh thiêng.”
Nguyễn Văn Hách lúc này mới có hứng thú nhìn mấy thứ đó, mở mấy trang giấy ra hưng phấn mà nhìn mấy cái, “Ồ ~ nhiều số quá… Đừng lấy đi mà.”
Nguyễn Văn Hách còn chưa có đọc xong chữ bên trên, Phương Chưng đã đoạt lại tờ giấy cậu đang đọc, “Thiên cơ bất khả lộ nha Tiểu Văn Văn ~ bị mọi người nghe thấy thì biết làm sao?”
“Mọi người?” Trên mặt Nguyễn Văn Hách phủ một tầng tối tăm, con ngươi liếc tứ phía, “Anh là nói… trong phòng này…”
“Có rất nhiều.” Phương Chưng âm u cười nói.
Có điều nụ cười của Phương Chưng không dọa được Nguyễn Văn Hách, cậu hưng phấn cười ha ha một tiếng, “Tiểu Hoa anh nhìn thấy hả, bọn họ ở đâu, trông thế nào?”
Phương Chưng chỉ vào góc tường, “Ở đó có một ông chú.”
Tiếp đó lại chỉ lên nóc nhà, “Bên trên có một nữ quỷ tóc dài nằm, em đứng lên nhảy nhảy một cái là có thể đụng trúng tóc của cô ta.”
“Oa há há, thật vậy sao? Để em thử.”
Nguyễn Văn Hách phóng xuống giường tùy ý nhảy trên đất, còn giương tay lên quào quào muốn đụng tới nữ quỷ, Phương Chưng thấy vậy cũng làm cùng cậu, đóa hoa trắng trên đầu bị rơi xuống còn bị đạp mấy cước.
Nhảy cả nửa ngày cái gì cũng không đụng được, Nguyễn Văn Hách ngừng lại, bĩu môi trừng Phương Chưng, “Tiểu Hoa gạt người, không có cái gì cả.”
“Cô ta là quỷ, chúng ta là người, sao có thể đụng tới cô ta được.” Phương Chưng nhặt hoa trắng lên nói.
“Vậy thôi, tụi mình tới so tài, thắng thua đều thuộc về em!” Nguyễn Văn Hách không vướng mắc nữ quỷ nữa, nằm bên mép giường bắt đầu gấp giấy, “Kho báu là của em, còn phải bắt đường lang đi lấy cho em, lấy về rồi em sẽ chia cho anh ta hai đồng làm phí chạy vặt, há há!”
Phương Chưng ghé vào bên cạnh Nguyễn Văn Hách, khổ sở mà dòm Nguyễn Văn Hách, “Tiểu Văn Văn, đây là kho báu anh cho em, tại sao muốn đường lang đi lấy lại còn chia tiền cho ổng, vậy anh đâu?”
“Đúng ha, anh thì làm sao nhỉ…” Nguyễn Văn Hách ngước nhìn trần nhà nghĩ, sau khi nghĩ ra thì cười nói, “Anh phụ trách trông coi kho báu, nhưng mà kho báu vẫn là của em.”
Phương Chưng bi phẫn réo ầm lên: “Vậy chẳng phải anh là tiểu tình nhân sinh con không nuôi con sao.”
Nguyễn Văn Hách đang xếp giấy ngừng tay lại, đôi mắt vô thần nhìn chăm chăm tờ giấy trong tay một hồi lâu, đột nhiên đưa tay đi bóp cổ Phương Chưng: “Anh nói ai là tình nhân, anh đang nói ai!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT