May mắn làm sao ngày hôm sau tuy tuyết vẫn còn rơi nhưng thời tiết đã dịu hơn nhiều,trời không có gió và cũng không lạnh bằng hôm qua.Đám người đi cùng Mạc Tà đều đùa nhau là được Tuyết Nữ phù hộ.Mạc Tà im lặng xem lại đồ đạc một lần nữa rồi cùng bọn họ lên đường,thời tiết khá ổn cho nên trời vừa sập tối bọn họ đã dựng trại để nghỉ chân ngày mai đi tiếp.Mạc Vũ nghe tiếng cọt kẹt nhè nhè dưới chân thầm cảm thấy vui vẻ,thời tiết tốt như vậy thì kinh thành sẽ chẳng còn xa nữa đâu. Hắn cùng mọi người dựng lều,tìm củi về để sưởi ấm rồi cùng nghe mọi người tán dóc,vui vẻ cười đùa nhưng chẳng được lâu vì trời dần lạnh hơn,xui xẻo là gió có vẻ đang lớn dần sợ rằng sẽ có bão tuyết.May mắn là bọn họ đang ở trong vách núi,dựng trại giúp cản gió và ấm hơn nhiều.Dần dần,thứ bọn họ không mong muốn nhất lại đến,tiếng sói hú nhau khi xa khi gần khiến tim bọn họ như ngừng đập,nhưng không ai nói gì mà chỉ lẳng lặng châm thêm củi cho thật sáng.Sói sợ lửa,chỉ cần lửa đỏ cho đến sáng chúng sẽ nản lòng mà bỏ đi còn bọn họ sẽ an toàn.Có lẽ đều nghĩ giống nhau nên họ cảm thấy thoải mái hơn một chút,cùng nhìn ra mảng trời tối đen ngoài kia chờ trời sáng,quả nhiên lũ sói sợ lửa đã lẳng lặng rời đi rồi.Trái tim được thả lỏng,bọn họ cùng nhau phân ra người trực canh cho nhau ngủ thay phiên nhau,thực sự nếu không được ngủ thì rất mất sức,khó mà đi hết ngọn núi trong ngày mai được.Mạc Tà xung phong canh vào giờ Tí,hắn bây giờ vẫn không ngủ được,nửa canh giờ sau,trong cái khung cảnh yên tĩnh ấy lại xuất hiện một loạt tiếng động đều đều đang dần tiến về phía họ.Hắn vội châm thêm củi rồi tức tốc gọi mọi người dậy.Một người trong đó hét toáng lên " Gấu!Đó là tiếng chân gấu!"
Mạc Tà hít sâu một hơi,tối hôm qua bọn họ chất củi hơi nhiều nên củi dự trữ còn lại khá ít mà gấu lại khác biệt hơn sói nhiều.Chúng nó to lớn và khỏe kinh người,chỉ e tám người bọn họ sẽ là bữa sáng bổ dưỡng cho gấu mất!
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn,Mạc Tà cảm thấy trái tim không ở trong lòng ngực nữa ,nó dường như còn không đập.Một vài kẻ tâm lý không tốt đã khóc rống lên kêu cha gọi mẹ,một vài kẻ sắc mặt đã tái xanh như tàu lá và dưới chân vẫn còn ngai ngái mùi nước tiểu ấm nóng...
Con gấu trăng to lớn mồm nhễu nước iếng liên tục,ánh mắt thèm khát nhìn chòng chọc vào bọn họ.Nó đang chờ con mồi của nó,còn bọn họ đang chờ cái gì đây? Chờ...chết chăng?! Dần dần,củi cạn dần,cạn dần,con gấu đã rục rịch chuẩn bị.Mùi hôi thối nồng nặc theo từng bước chân của nó lấp đầy khe núi.Chỉ một tiếng "chạy" của ai đó,không ai bảo ai mọi người đều chạy điên cuồng,con gấu vui vẻ túm được chân một gã thư sinh đập vào vách tường.Máu...văng tung túa khắp mọi nơi...
Nhưng con gấu vẫn không có biểu hiện muốn dừng lại,nó lê thân hình to béo nhưng nhanh nhẹn của bản thân chụp thêm được hai người nữa,một người bị xé làm đôi,một người bị rứt mất đầu.Mạc Tà không dám nhìn thêm,hắn chạy điên cuồng theo mọi người,không thèm để ý bất cứ cái gì nửa...Trời tối đen như mực,nhánh cây đập vào mắt hắn đau muốn nổ đom đóm.Hắn không thấy lạnh vì tiếng thét đầy đau đớn của những người kia cứ quanh quẩn bên tai hắn.Hóa ra hắn hèn nhát đến vậy,bỏ người khác chỉ để cứu mình.Dù sao bọn họ cũng là bạn đồng hành của ngươi,dù sao phụ mẫu họ cũng đang chờ họ về,vừa chạy,vừa nghĩ hắn vừa bật khóc.Nhưng hắn muốn sống!Chạy đến khi trời tảng sáng,mắt hắn hoa lên và người run cầm cập hắn mới chịu chạy chậm lại,mắt không ngừng tìm kiếm một ánh lửa le lói nào đó.Nhưng không...không có gì cả! Hắn kiệt sức ngã xuống tuyết,trước khi lịm đi lại thấy có một ánh lửa le lói từ xa...hắn cười lẩm bẩm "ở đây thì có ai chứ! Đồ ngốc!" lại bi thương nghĩ hóa ra cuối cùng mình lại táng mạng ở đây.Bá phụ,bá mẫu...con bất hiếu!
***
Hơi ấm và mùi thức ăn lan tỏa trong không khí khiến Mạc Tà tỉnh giấc.Trước mặt hắn xuất hiện một cô gái... à không! Là một tiên nữ!
Mạc Tà nhìn không chớp mắt,hắn sợ nếu chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt kia nàng sẽ như làn khói mà biến mất mất. Dưới ánh đèn vàng vàng ấm áp,một nữ nhân đẹp như họa khiến hắn líu cả lưỡi.Làn da trắng nõn như mỡ đông,thân hình yểu điệu mềm mại, nếu gầy một chút thì sẽ là quá gầy,mập thêm một chút sẽ là quá béo.Hắn không hình dung hết được vẻ đẹp của nàng,bao nhiêu năm đọc sách hắn vậy mà không tìm được từ nào có thể xứng mà miêu tả với nàng.Nghiêng nước nghiêng thành thì quá tầm thường,hoạt sắc sinh hương thì lại như từ dành cho đám nữ nhân dung hoa tục phấn,đẹp tựa mộng ảo lại có vẻ không thực mà diễm lệ thoát tục thì lại nghe quá mức phong trần... Hắn cứ tự cãi nhau trong đầu,không để ý rằng tiên nữ của hắn đã tới gần nhìn hắn đang đờ người mà khẽ mỉm cười,nụ cười kia...vạn hoa thất sắc!
" Công tử,chàng uống chuat cháo cho ấm người!" Giọng nói ấy đã đọa hắn vào chân tình tuyệt lộ mất rồi!
Cứ như vậy,hắn cứ ở đó mà mê luyến vẻ đẹp của nàng.Ở cạnh nàng hắn không suy nghĩ được gì cả,cứ ngẩn ngơ như bị câu hồn.Liên tục trong vòng nửa tháng,hắn đọc sách,nàng dệt vải,không xa lạ nhưng cũng không gần gũi nhưng như thế lại khiến hắn có cảm giác ấm áp có hương vị của gia đình,chỉ nghĩ thê thôi cũng đủ khiến hắn lửng lơ hạnh phúc.Lắm lúc hắn tự nhủ hay chỉ như vậy thôi cũng đã ổn rồi?vừa xa vừa gần như vậy cũng là ổn rồi? Hắn không dám đến gần hơn với nàng,hắn sợ hắn không xứng,trong mắt hắn nàng như là thần thánh lại có cảm giác – thiêng liêng,bất khả xâm phạm...
Nàng nói nàng tên là Tuyết Liên.Hắn cảm thấy cái tên này quả nhiên hợp với nàng.
\Nàng nói với hắn rằng bản thân không mẹ không cha,bị cường hào ác bá muốn cướp hôn nên sợ hãi chạy trốn lên núi ẩn cư. Nàng nói nàng đi bán đồ đổi gạo thì gặp hắn bất tỉnh nên cứu về,hắn lại nói hắn vô tình đi lạc nên bị dã thú truy đuổi.Nửa tháng sau khi mà thương thế trên người hắn khỏe hơn,Tiểu Liên nói xa nói gần muốn tiễn khách.Lúc này hắn mới thực sự sợ hãi,nếu hắn rời đi hắn sợ rằng đây chỉ là một giấc một hoang đường,sợ sẽ không còn được gặp lại nàng mất.
Vì vậy hắn quyết định mặt dày thổ lộ cùng nàng.Mạc Tà kể hết đầu đuôi câu chuyện,kể cả sự ái mộ mà hắn dành cho nàng.Dưới ánh nến,Mạc Tà hơi run rẩy,sau khi kể lại mọi chuyện,hắn nói tiếp " Tiểu Liên,ta với muội là thực lòng thực dạ.Ta...ta hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi muội.Chỉ cần thi trạng nguyên xong,ta lập tức đem lễ đến cầu hôn muội.Chỉ cần muội không chê..."
"Huynh thật lòng thương muội sao?" Tuyết Liên mỉm cười tao nhã,khuôn mặt hơi ửng hồng lên khiến Mạc Tà kích động,đầu óc lại nảy sinh ra vài điều đen tối,hắn tự phỉ nhổ bản thân thô tục,ngước đôi mắt hướng đến nàng chờ đợi.
"Ta gốc gác không rõ ràng huynh khoong chê sao?"
"Ta chỉ cầu muội không chê ta.ta chỉ mong đời này kiếp này có muội cùng bầu bạn mà thôi.Có như vậy,ta chết cũng cam lòng!"
" Có chết cũng cm lòng sao?" Tuyết Liên cười nghi ngờ khiến lòng hắn nóng lên,muốn vì nàng mà cam nguyện hết mọi việc.Hắn nóng lòng đến mức hai tay xoắn cả vào nhau,trái tim nảy lên liên hồi.
" Vậy thì được,huynh hãy nhớ lời hứa của mình" Mạc Tà cong môi cười hạnh phúc bước đến ôm lấy nàng,thân hình mềm mại không xương nghã vào lòng hắn.Ánh mắt ấy,bờ môi ấy...tất cả đều khiến hắn sa đọa! Nhưng hắn không dám,hắn sợ sẽ làm nàng kinh hãi.Ngay lúc đang phân vân,nàng khẽ cười hôn lên môi hắn khiến hắn không muốn chịu đựng thêm nữa,với tay tắt ngọn đèn rồi hạ màn che xuống,trong màn là một cảnh xuân quang kiều diễm,uyên ương tiếc đêm tàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT