Tin về buổi lễ kết hôn sang trọng chiếm cả một trang báo to.

Bên ngoài khách sạn năm sao, hoa hồng được bố trí thành từng mảng lớn, tạo hình xinh đẹp. Thảm đỏ kéo dài từ ngoài cửa đến tận lầu hai của khách sạn. Trên thảm đỏ rải đầy hoa giấy màu vàng ánh kim, dưới ánh đèn chiếu rọi, chẳng khác gì sao lấp lánh. Lầu hai được thiết kế theo phong cách châu Âu, là nơi chiêu đãi khách quý, người không được mời khó mà lên đó được.

Giới truyền thông đợi cả một buổi chiều bên ngoài khách sạn, khi xe hoa vừa đến, đèn flash bỗng chớp lên không ngừng.

Cô dâu mặc áo cưới được làm thủ công từ Pháp, trắng tinh thanh nhã, được đỡ xuống xe, thản nhiên mỉm cười trước ống kính. Chú rể thì cao ráo đẹp trai. Hai người cứ như hoàng tử và công chúa, khiến rất nhiều người hâm mộ muốn chết......

Cùng lúc đó, Phó Quan Nhã đang ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, nôn ra mật xanh mật vàng.

Trên ti vi, Tô Vô Địch khoát tay cháu gái, cười tươi chói mắt.

Các phóng viên nắm chặt thời cơ, tranh nhau đặt câu hỏi, “Không phải ông Điền vừa kết hôn không lâu sao? Cuộc hôn nhân trước kéo dài chưa tới một năm, vì tính cách không hợp nên mới chia tay?”

“Lần kết hôn trước không mời khách long trọng là vì nhà cô dâu không có tiếng tăm gì, nên ông Điền không muốn công khai phải không?”

“Ông Tô, khi nào lại có tin mừng tiếp vậy?” Ý là vì hai người có con nên mới cưới vội.

“Có phải là có hai việc vui cùng một lúc không?”

Ống kính hướng về phía bụng cô dâu, rõ ràng rất bằng phẳng không có chút dấu hiệu gì của việc mang thai.

Hôm nay tâm tình Tô Vô Địch rất tốt, hào phóng đáp, “Việc trước kia chỉ là một chút sai lầm nho nhỏ, Hân Viêm và Ấu Dung mới chân chính là một đôi trời sinh, hai đứa lớn lên bên nhau từ bé, mấy chục năm tình cảm, không thể chỉ dựa vào một con hồ ly tinh bên ngoài mà có thể phá hư được!”

“Cho nên cô dâu trước là kẻ thứ ba?” Một phóng viên thừa cơ hỏi tiếp.

“Chỉ là một con hồ ly tinh muốn tiền....... Đuổi! Đuổi!” Tô Vô Địch khoát tay, không muốn nói thêm về ‘người qua đường’ kia nữa.

Phó Quan Nhã lảo đảo trở lại phòng khách, trùng hợp nghe được những lời này. Cô không thèm để ý lời Tô Vô Địch. Cái cô để ý là...... Sự trầm mặc của Điền Hân Viêm.

Anh không biện hộ giúp cô dù chỉ nửa chữ, cũng không cố gắng ngăn cản câu hỏi của phóng viên....... Vẻ mặt rất thản nhiên, giống như người phóng viên đang hỏi, không hề liên quan gì tới anh.

“Có lẽ, hoàn toàn không giống như mình nghĩ, anh ta yêu Tô Ấu Dung nên mới ly hôn với.... ... Chỉ có mình luôn tự cho là đúng, tìm lý do thay anh ta, tự xưng là thánh mẫu Maria hiểu nỗi khổ riêng của anh ta.... ....” Gần đây, Phó Quan Nhã càng ngày càng thường nghĩ như vậy.

Lúc đi Cục Dân Chính làm thủ tục ly hôn, từ đầu đến cuối Điền Hân Viêm đều không hề nhìn cô lấy một cái.

Khi cô một mình đi khám thai, một mình đối mặt với những ánh nhìn tò mò và đồng tình của người khác, khi bị chảy máu, hù dọa vô số người, khi nghe mùi bất kỳ món gì cũng buồn nôn không cách nào ăn cơm, khi thấy cha mẹ vì chuyện cô ly hôn mà chịu đựng những lời nhạo báng của mấy người hợp tác, sự chỉ trỏ của hàng xóm, thậm chí, lúc đi đến công ty của Điền Hân Viêm lấy ‘tiền chu cấp’ từ Dương Sĩ Vĩ...... Cô cũng đều nghĩ như vậy.

“Chỉ là hồ ly tinh muốn tiền.... ...” Cô thì thào lặp lại lời Tô Vô Địch.

Những từ này không hề xa lạ.

Nửa tháng trước, lúc tới công ty Điền Hân Viêm lấy chi phiếu, cô cũng đã nghe.

Lúc đó, Dương Sĩ Vĩ và Điền Hân Viêm đi ra ngoài, bị khách hàng mời ở lại uống cà phê, không kịp về, cô ở trong phòng họp, lẳng lặng ngồi chờ.

Mấy nhân viên đi qua, bàn tán xôn xao: “Đó chẳng phải là vợ trước của tổng giám đốc sao? Tới công ty làm gì vậy?”

“Thì tới lấy tiền chứ làm gì!”

“Lúc nào cũng nói khi ly hôn phụ nữ là bên chịu thiệt nhất, cần phải có tiền chu cấp, chẳng phải là vì để có thể bòn rút được bao nhiêu thì bòn sao?”

“Cô ta kiếm được cũng khá đó, kết hôn chưa tới một năm đã được cho phòng cho tiền.......” Tiếng cười cợt càng ngày càng xa.

Thời gian cô chờ đợi, càng ngày càng dài.

Lâu đến mức cô cho rằng đây là một thủ đoạn gây khó dễ.... ... Một thủ đoạn để không phải đưa tiền chu cấp nữa.

Nếu vậy, cô có nên biết điều một chút, mau biến đi?

Cô đã từng nghĩ tới vấn đề tự tôn.

Phó Quan Nhã, mày còn ngồi đây làm gì? Bị nói như vậy rồi còn gì?

Cô cũng đã nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề kinh tế.

Phó Quan Nhã, tình trạng của mày bây giờ....... Tìm được việc làm sao? Người ta vừa nghe thấy mày mang thai, ai dám mướn? d. đ.@ lê !~quý đôn Chỉ nghĩ tới vài tháng sau, phải cho mày nghỉ sanh, giữ chức, không làm mà có lương, ai chịu? Mày lại hoàn toàn không dám nói với cha mẹ, sợ bọn họ phản đối mày sinh đứa nhỏ......

Tự tôn rất quan trọng, nhưng mày phải tính toán cho thật kỹ....... Mày chỉ có chút tiền gửi trong ngân hàng, sống lay lắt vài năm không thành vấn đề, nhưng sau đó thì sao? d. đ., lê: quý?" đôn Bản thân mày không sao, nhưng đứa bé trong bụng có thể dựa vào tự tôn của mày mà lớn lên khỏe mạnh sao?

Cho nên cô đã ở lại, tiếp tục chờ, vì vậy nghe được càng nhiều lời bàn tán hơn, lần này là phòng thư ký......

“Mấy cô có nhận được bánh cưới không?”

“Từ tổng giám đốc à? Có! Một hộp không hề rẻ nhé, rất ngon!”

“Dĩ nhiên là không rẻ rồi, vợ tổng giám đốc là ai chứ? Muốn mua, tất nhiên phải chọn loại tốt nhất! Chỉ giúp họ nghĩ danh sách khách mời không thôi đã mất hơn cả một tuần đó.......”

“Sau khi cưới, vợ chồng tổng giám đốc sẽ đi nghỉ tuần trăng mật một tháng, hâm mộ quá đi!”

“Sau này cô kết hôn cũng có thể đi mà!”

“Tiền đâu ra?”

“Dù có dự tính cũng chưa chắc sẽ đi. Lần đầu kết hôn, chẳng phải tổng giám đốc cũng không đi sao? Ngay ngày hôm sau đã đi làm đấy thôi!”

“Không đúng, không phải tới công ty làm mà là bay sang Nhật công tác!”

“Đúng đúng, tổng giám đốc đi công tác, sau đó tới công ty đi làm bình thường.”

“So ra, người thứ hai rất được cưng chiều, rõ ràng tổng giám đốc rất bận còn phải cố gắng sắp xếp hành trình chuẩn bị đi châu Âu với vợ. Người thứ nhất thật là thảm bại!”

“Người thứ hai cực kỳ xinh đẹp, hai người trông rất xứng đôi! Trong công ty vốn có mấy con hồ ly tinh trẻ muốn dụ dỗ tổng giám đốc, sau khi thấy mặt vợ tổng giám đốc xong thì an phận rồi!”

Phó Quan Nhã xông ra ngoài, chạy thẳng tới nhà vệ sinh, bởi vì cô buồn nôn.

Dày dày cô quặn đau, khiến cơn buồn nôn càng tăng thêm.

Mình sai rồi sao? Lý do anh ta ly hôn, không hề cao cả, ướt át như mình nghĩ?

Mình sai rồi sao.... ... Là do mình tự nghĩ ra tất cả? Ngồi ngây ngốc giúp người khác thành chuyện tốt?

Khi thấy cảnh đám cưới của Điền Hân Viêm trên ti vi, Phó Quan Nhã không ngừng mắng mình ngu ngốc.

Trong phòng tiệc, đèn đuốc sáng trưng, khách mời ăn bận sang trọng, giới truyền thông tỉ mỉ giới thiệu các món ăn, thậm chí còn đoán bộ trang sức trên người cô dâu trị giá bao nhiêu.

“Phó Quan Nhã, tắt ti vi đi.... ....” Cô tự nói với mình, “Việc bây giờ mày nên làm là đi phòng bếp, pha một ly sữa nóng, rồi ống sạch nó......”

Phó Quan Nhã một mình đi khám thai, một mình ăn cơm, một mình đi dạo, một mình đi mua đồ dùng trẻ con, một mình bố trí nôi cho con, một mình ghi chép nhật ký trưởng thành của con, lấy hình siêu âm dán vào cuốn sổ, viết lại những lời bác sĩ dặn, và những biến hóa trên người mình một cách tỉ mỉ, một mình vuốt ve bụng, nói chuyện trắng đêm với con.

Chính cô đã lựa chọn ‘một mình’.

Cô có thể về nhà, tránh dưới sự che chở của cha mẹ, để họ chăm sóc cô, nhưng cô sợ....... Sợ họ sẽ thuyết phục cô bỏ đứa bé. Sợ nghe cha tự trách, nói ông đã nhìn lầm người. Sợ mẹ cô lại cãi vả với cha. Sợ chị gái lại dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Cha tự chọn người cũng có tốt gì đâu, rốt cuộc cũng ly hôn đó thôi? Nói gì mà, cứ tin cha, tuyết đối không sai! Điền Hân Viêm không giống Lý Phong! À, thật ra cũng có khác đó, người Lý Phong chọn, càng chọn càng xấu, còn Điền Hân Viêm lại càng chọn càng đẹp!”

Vậy nên cô mới lừa gạt cha mẹ, nói mình đã tìm được việc làm, đang ở nhà mới..... Công việc rất bận, không thể thường về nhà...... Cô sống rất tốt, ly hôn chẳng phải việc to tát gì......

Chỉ toàn là những lời nói dối.

Hôm nay, khám thai xong, Phó Quan Nhã đi siêu thị mua trái cây tươi, trên đường thấy tiệm trà sữa, nhịn không nổi bèn lén mua một ly. Cô biết phụ nữ có thai nên kỵ uống cái này, nhưng hôm nay, cô bỗng rất muốn uống....... Cô đảm bảo chỉ một lần này thôi!

Phó Quan Nhã về nhà, vô tình gặp Dương Sĩ Vĩ ở sảnh quản lý..... Có lẽ, chẳng phải là ‘vô tình’. Dương Sĩ Vĩ tiến lên xách đồ giúp cô, nói “Tháng này, chưa thấy cô tới lấy chi phiếu.”

“... .....” Phó Quan Nhã im lặng hồi lâu rồi mới nói, “Tôi đang suy nghĩ, có nên tiếp lấy hay không?” Vấn này này thật sự làm khó cô đã lâu.

“Là vì ngày đó tôi về muộn quá, khiến cô đợi lâu sao? Thật sự là do khách hàng giữ lại......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play