“Không cần khen em khéo tay!” Hi hi, vì cô đã nghe nhiều rồi!
“Em thật trẻ con!” Trong mắt anh, chỉ có những cô gái mới lớn mới làm những chuyện như vậy.
Từ khi trưởng thành, anh đã thu được rất nhiều quà tặng hàng hiệu, có rượu, đồ vest, thậm chí là cà vạt, nhưng chưa có món nào như thế này cả.
“Không thích thì đừng mang!” Phó Quan Nhã làm bộ muốn lấy lại, thực tế là vì đã đo xong kích cỡ vòng tay, phải lấy lại để làm nút kết.
“Anh không nói là không thích!” Điền Hân Viêm đưa tay giữ lại, không phát hiện ra hành động của mình cũng ‘trẻ con’ không kém.
Cô đẩy tay anh ra, “Chờ một chút, em làm nút kết đã!”
Cô lấy một hạt tròn màu vàng làm nút cài, dùng bật lửa đốt sợi dây cho dính chắt vào.
“Anh thử xem!”
“Em thật khéo tay!” Anh thấy trên tay cô cũng có một cái, nhỏ hơn của anh một chút, rất đẹp. Đeo vòng tay giống cô, cảm giác này....... Anh cũng không ghét.
“Đã bảo không cần khen em mà!” Phó Quan Nhã hất cằm lên, “Em định thuê một cái ‘Ô vuông thú vị’!”
“Ô vuông thú vị?”
“Là một loại cửa hàng trên phố, họ phân thành từng ô nhỏ, một tháng mấy trăm đồng, không cần mình trông coi, chỉ phụ trách đưa hàng, có nhân viên chuyên nghiệp giúp mình bán......” Cô giải thích cái gì gọi là ‘Ô vuông thú vị’.
“Để anh mua cửa hàng cho em là được, cần gì mướn loại ‘ô vuông’ đó, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu?” Với ánh mắt buôn bán chuyên nghiệp của anh, thì như vậy hiệu quả đầu tư quá ít.
“Kiếm được niềm vui và một ít tiền tiêu vặt! Em cũng không muốn phát tài dựa vào đồ thủ công!”
Điền Hân Viêm vốn định lấy tài liệu trên tủ đầu giường xem, nhưng.... .... Từ khi nào tủ đầu giường lại trở nên ‘phong phú’ như vậy?
Trên tủ toàn những con thú được nặn từ đất sét mà anh không cách nào nhớ nổi tên, trong đó, miễn cưỡng có một con báo anh nhớ hình như....... Tên Tam gì gì đó. Cô rất thích nặn những con báo hình thù kỳ lạ.
Tất cả đều màu hồng.
Trước kia trong phòng anh, không thể tìm thấy bất cứ thứ gì có màu hồng, chỉ đơn thuần một màu nâu nâu của gỗ, còn bây giờ....... Có thể nói là rất ‘rực rỡ’. Trừ tượng sét do cô nặn, còn có một xấp truyện tranh, tiểu thuyết, rồi thú nhồi bông lớn nhỏ.
Đều là màu hồng phấn của riêng cô.
Một cái ‘ô vuông’ nho nhỏ đã đủ làm hai gò má cô ửng hồng vì hưng phấn.... ...
“Em còn vẽ bản thiết kế, suy nghĩ nên bày sản phẩm như thế nào, muốn bán những thứ gì....” Phó Quan Nhã nói không ngừng, giống như cô đang ở tại ‘Ô vuông thú vị’ chuẩn bị thi thố tài năng.
Giọng cô rất ngọt, rất nhẹ.
Điền Hân Viêm rút tay về, quyết định không động vào tài liệu nữa, ôm Phó Quan Nhã vào lòng. Cô khẽ kêu một tiếng, cho rằng anh lại muốn làm ‘gì đó’... ..... Nhưng cô đã lầm, anh chỉ xem cô như một cái gối ôm lớn, cọ cọ cô mấy cái, nhắm hai mắt lại.
Trong mắt cô, anh giống như một con mèo lớn, đang cho phép cô sờ lông của nó...... Không, là tóc. Ngay cả làm nũng, cũng có vẻ cao ngạo như vậy!
“Em nói tiếp đi, đừng ngừng, anh đang nghe đây.” Anh thích nghe cô nói về ước mơ của cô, thích nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, nụ cười thật chói mắt.... ....
Kết quả, nói xong câu đó, chỉ ba giây sau, anh đã ngủ say.
Phó Quan Nhã mỉm cười, ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc anh. Mái tóc vốn được chải vuốt cẩn thận, giờ hơi rối tung, lại khiến anh trông trẻ trung hơn nhiều.
Thì ra, khi ngủ, mặt anh rất dễ thương, hi hi!
“Ngủ ngon, anh chàng ngọt ngào!”
Mấy ngày sau, rốt cuộc Điền Hân Viêm không xuất hiện trên kênh tin tức nữa, giới truyền thông là vậy, luôn cập nhật những tin tức nóng hổi. Tất nhiên, sự cố của công ty Điền Hân Viêm không vì vậy mà tự nhiên trở nên tốt lên. Các công nhân nằm viện không thể đột nhiên khỏi như thần thoại mà cần điều trị mấy tháng dài. Bớt được việc đối phó với giới truyền thông, chuyện cần làm còn rất nhiều.
Phó Quan Nhã đi bệnh viên thăm mỗi công nhân bị thương với Điền Hân Viêm. Các công nhân bị thương đã được đưa ra phòng bệnh thường, tập trung vào một tầng, để công ty mướn ba người hộ lý chăm sóc cho thuận tiện. Còn hai người vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, do điều dưỡng chuyên nghiệp phụ trách. Tiền chữa bệnh và tiền lương trong lúc nghỉ bệnh của công nhân, công ty đều chi trả.
Ra khỏi bệnh viện, Điền Hân Viêm phải đi thị sát công trình ở Đài Trung, bên ủy thác là bạn cũ của anh, muốn xây một ngôi nhà năm tầng, cho bốn thế hệ cùng ở. Vì được nhờ cậy nên bản thiết kế, vật trang hoàng đều từ tay Điền Hân Viêm phụ trách.
“Anh thả em xuống đầu đường là được rồi, vừa lúc em muốn mua vài thứ.”
Cô không muốn hại anh phải đi đường vòng, mặt khác, vừa lúc đi dạo về nhà mẹ đẻ thăm cha mẹ cô một lát.
“Để anh chở em về trước.”
“Không cần đâu, em muốn đi dạo một chút!”
Điền Hân Viêm tỏ vẻ không ủng hộ, nhưng thấy Phó Quan Nhã chắp tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng tha thiết, anh lại không nỡ cự tuyệt.
“Anh sẽ ở Đài Trung một ngày. Buổi tối em nhớ đóng cửa, đừng đi chơi quá muộn, phải trở về trước khi trời tối.”
“Dạ, thưa ông Điền!” Cô làm động tác tuân lệnh theo kiểu quân đội.
Điền Hân Viêm chạy xe chậm lại, dừng bên lề.
“Anh nhớ kêu lái xe chạy cẩn thận, đừng vì sợ trễ mà chạy nhanh!” Phó Quan Nhã nói xong, mở cửa xe định xuống, thì bị Điền Hân Viêm ôm chặt, hôn mạnh lên môi cô.
Ngay từ lúc trong phòng bệnh, anh đã muốn hôn cô rồi.......
Cô nói chuyện với người thân của các công nhân, nhẹ nhàng an ủi vợ hoặc cha mẹ của người bị nạn.
Đứa bé vừa khóc vừa ngây thơ hỏi, ‘Cha con bị gãy chân....... Từ nay về sau không thể cưỡi xe đạp với con nữa đúng không?’
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy đứa bé. ‘Bác sĩ nối chân cha con lại rồi, giờ mặc dù bọc lại, có thể còn đau, nhưng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, nghỉ ngơi cho khỏe, một thời gian sau, chân cha con sẽ khôi phục, hơn nữa còn cường tráng hơn trước nhiều!’
Đứa nhỏ nháy mắt mấy cái, không hiểu ý cô cho lắm. Cô mỉm cười, giơ cánh tay làm bộ nặn ra cơ bắp. ‘Giống như nhân vật chính trong phim hoạt hình, sau khi bị thương, chữa khỏi xong sẽ biến thân, trở nên mạnh hơn trước, đánh ngã hết người xấu đó!” Cô dùng cách nói đứa nhỏ có thể nghe hiểu, khiến nó an tâm.
Cô như vậy, chẳng khác gì mặt trời nhỏ....... Khiến anh rất muốn.... ..... Hôn cô.
“Có người nhìn.......” Phó Quan Nhã bị hôn xong, mới nhớ tới còn có lái xe và Dương Sĩ Vĩ đang ngồi ở ghế trước.
“Cứ xem họ là người tàng hình.” Nói xong, anh lại kéo đầu cô xuống, hôn lên, mút đôi môi ngọt ngào của cô.
“Đúng, đúng! Chúng tôi không thấy gì hết!” Dương Sĩ Vĩ nghe vậy phụ họa. Dương Sĩ Vĩ không lên tiếng còn đỡ, vừa lên tiếng, Phó Quan Nhã càng thêm lúng túng, vội đẩy Điền Hân Viêm ra, hốt hoảng xuống xe.
“Tổng giám đốc có đói bụng không ạ? Tới con đường phía trước, anh có muốn mua một hộp cơm để ăn trên đường không?”
Điền Hân Viêm lạnh lùng liếc Dương Sĩ Vĩ một cái. Là người tàng hình còn mở miệng làm gì?
“Đi.” Anh lạnh lùng nói.
Xe chậm rãi đi xa. Lúc này Phó Quan Nhã mới dám quay đầu lại nhìn.
“Thiệt tình, không chịu chú ý trường hợp gì hết.....” Mặc dù oán hận, nhưng mặt cô vẫn rất đỏ.
Làm vậy giống như...... Bọn họ là một đôi vợ chồng rất ân ái...... Lúc trước tỉnh lược quá trình yêu nhau, giờ mới bắt đầu lại từ đầu.
Mặt cô càng ngày càng đỏ, thật lâu vẫn không hết. Cô dùng tay vỗ vỗ lên mặt, mong nó mau lạnh đi, trở về như lúc đầu, rốt cuộc, lỗ tai đỏ bừng thoáng bớt đi, nhưng nụ cười ngọt ngào trên khóe môi, vẫn không biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT