Dương Sĩ Vĩ nhanh chóng chạy ra ngoài, trong phòng làm việc rộng rãi chỉ còn lại Điền Hân Viêm và Phó Quan Nhã.

“Sao em tới công ty mà không gọi điện thoại cho anh trước để anh kêu Sĩ Vĩ xuống đón em?”

Trong vòng một ngày, hai quả bom hẹn giờ đồng thời nổ tung, trước là món cá hộp, sau là Hạ Phồn Mộc, nhưng Phó Quan Nhã cảm thấy..... Điền Hân Viêm cũng không tức giận lắm, thậm chí, có hơi vui vẻ? Mắt anh nói lên điều đó.

“Em đem cơm tới, anh ăn trưa chưa?”

Điền Hân Viêm đã ăn rồi, trong lúc họp, thư ký đã mua cơm cho mọi người, nhưng anh vẫn không ngại ăn lần hai.

“Chưa!”

“Vậy thì tốt quá!” Phó Quan Nhã bày bốn hộp cơm to đùng lên bàn.

“Em nấu rất nhiều món, anh chọn món anh thích đi, những món không thích, để em giải quyết!”

“Sườn hơi mềm..... Lúc mới rán vừa thơm vừa giòn!” Phó Quan Nhã áy náy nói. Miếng sườn heo đã nhũn như con chi chi, mấy món khác cũng không còn nóng nữa.

Chờ ở dưới sảnh lâu quá! Đáng lẽ cô phải sớm lẫn vào đoàn người vào thang máy mới đúng!

“Em bị chặn ở dưới?” Điền Hân Viêm vừa đoán đã trúng.

Mặc dù cô chưa nói, nhưng từ nét mặt vẻ ảo não kia lúc cô thấy món ăn bị nguội, đã khiến anh đoán như vậy.

“Không phải! Là do em tự đợi, cứ tưởng anh sẽ xuống đi ăn trưa.....”

Cô không muốn cô tiếp tân bị liên lụy. Cô cũng từng gặp chuyện như vậy, bị buộc nói xin lỗi, mặc dù cô hoàn toàn làm đúng theo quy định của công ty..... Cô không muốn người khác cũng bị khổ sở như vậy.

Điền Hân Viêm ấn số nội bộ, điện thoại vừa thông anh đã nói, “Giúp cô ấy làm thẻ ra vào.”

Chỉ nghe bấy nhiêu Dương Sĩ Vĩ đã hiểu, “Vâng, em sẽ làm ngay!”

Nói xong, Điền Hân Viêm quay lại ngồi xuống sa lon, “Ăn cơm đi.” Anh biết cô nhất định vẫn chưa ăn trưa.

“Dạ.” Phó Quan Nhã mở hộp cơm ra, cho Điền Hân Viêm tự chọn món.

Anh chọn hộp cơm gà. Ba hộp còn lại nhìn cũng rất hấp dẫn, thì ra vợ anh nấu ăn giỏi như vậy!

“Đừng lo cho anh! Để anh tự gắp, em cũng ăn đi.” Điền Hân Viêm lấy một hộp cơm đưa cho Phó Quan Nhã. d.đ lê @ quý,. đôn$# Cô ngoan ngoãn cầm, rồi gắp đồ ăn từ trong hộp của mình cho anh, trước khi gắp không quên hỏi, “Anh ăn được mực không?” Thấy anh gật đầu cô mới gắp qua.

“Ăn được đậu hủ không?”

Anh lại gật đầu. Đậu hũ bị dời chỗ, chuyển vào hộp của anh.

“Nấm đông cô?”

“Như vậy là đủ rồi, em mau ăn đi!” Anh ngăn cô.

Lần này cô đã chịu an phận, tự ăn hộp cơm của mình.

Nhai hai cái, cô lại nói, “Anh không thích ăn gì, hãy nói với em, em sẽ nhớ!”

“Buổi sáng là lỗi của anh, em không sai gì hết, việc kia đừng nhắc lại nữa.” Điền Hân Viêm không muốn cho cô cơ hội hỏi tới, bèn nói.

Lời cô muốn nói vòng vo trong đầu từ sáng tới giờ, rốt cuộc có cơ hội nói ra, “Buổi sáng..... Thật xin lỗi! Đáng lẽ em nên hỏi trước anh không thích ăn cái gì......”

“Chẳng lẽ thật sự đã từng bị trét cá hộp đầy người rồi đẩy vào trong một đống mèo hoang?” Phó Quan Nhã nói nhỏ. Nếu không sao anh lại có vẻ mặt như vậy?

“Cái gì?” Anh nghe thấy cô nói nhỏ, mặc dù không rõ từng chữ, nhưng thấy ánh mắt của cô rất lạ.

“Không, không có gì!” Cô lắc mạnh đầu.

Tiếp đó, hai người đều an tĩnh ăn cơm, không ai nói gì nữa, cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Dương Sĩ Vĩ đi vào phòng, mỉm cười đưa thẻ ra vào cho Phó Quan Nhã, sau đó lại đi ra ngoài.

Không hổ là thư ký của tổng giám đốc, hiệu suất làm việc rất cao, tổng giám đốc vừa ra lệnh chẳng mấy chốc đã làm xong.

Trên thẻ ra vào có hình của Phó Quan Nhã và Điền Hân Viêm, được cắt từ tấm hình Dương Sĩ Vĩ chụp cô dâu chú rể với khách khứa vào ngày cưới. Dù không biết cô là ai, nhưng thấy cô mặc áo cưới đứng bên cạnh tổng giám đốc chắc chắn sẽ không ai dám hỏi cô có đúng là vợ của tổng giám đốc hay không.

Chức danh viết trên thẻ: Vợ tổng giám đốc.

“Sau này đến công ty, em cứ trực tiếp quét thẻ lên lầu, biết đây là lầu mười lăm đúng không?” Điền Hân Viêm nói, trong mắt có ý cười, tuy không sâu, nhưng Phó Quan Nhã thấy rất rõ ràng, “Nếu anh không ở công ty, em cứ vào phòng làm việc của anh đợi, đừng ngơ ngác đứng canh dưới sảnh.”

Phó Quan Nhã, mày đang mừng thầm cái gì? Chỉ là một cái thẻ ra vào không thể dùng đi siêu thị, không thể mua truyện giảm giá, cũng không thể dùng khi đi tàu điện ngầm, mày lại vui vẻ đến mức này, dễ dụ quá đó!

Trong đầu cô có tiếng nói lên án mạnh mẽ. Nhưng hành động này của anh khiến cô thật sự rất vui. Cho dù ‘vợ tổng giám đốc’ đổi thành ‘nhân viên tạp vụ’ cô cũng không quan tâm!

Muốn thấy nụ cười của cô, thật sự không khó! Điền Hân Viêm thầm nghĩ.

Tính tình không kiêu căng, không có tật xấu, không ham chưng diện, giống như con nít, không đòi anh tốn tiền mua sắm.... ...

Không, con nít còn có thể đòi kẹo, đòi đồ chơi, còn cô cái gì cũng không muốn, rất dễ cảm thấy thỏa mãn, ngược lại khiến anh không biết phải cưng chiều cô thế nào.

Tặng hoa? Tặng trang sức? Anh cơ hồ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên của cô.

Ở bên cạnh cô, rất thoải mái. Cô lười biếng, cô sống chậm, từng chút từng chút ảnh hưởng đến anh, thật giống như không có việc gì phải vội vàng, cứ từ từ thoải mái là được, khiến anh cũng muốn sống chậm lại giống như cô, như nằm ì trên sa lon, lãng phí một hai tiếng đồng hồ để xem một tiết mục không hề có tí hữu ích nào trên ti vi.

Em thích làm đồ thủ công vì nó không cần phải suy nghĩ gì nhiều. Cô từng cười nói. Nhưng anh lại cảm thấy, chiến đấu với những thứ nhỏ tính bằng mili mét kia còn khó hơn công việc của anh nhiều.

“Không được để Hạ Phồn Mộc gọi em là ‘Nhã Nhã’ Nữa!” Điền Hân Viêm đột nhiên nói. Nói xong, anh mới phát hiện, thì ra anh rất để ý chuyện này.

Đề tài câu chuyện thay đổi quá đột ngột, từ thẻ ra vào nhảy tới Hạ Phồn Mộc, khiến Phó Quan Nhã ngơ mất mấy giây rồi mới nói, “Là cậu ta tự kêu..... Hạ Phồn Mộc chưa từng hỏi em có thể kêu như vậy hay không?”

“Trước kia cậu ta kêu thế nào, anh mặc kệ, nhưng giờ, anh không thích!” Mùi giấm quá nồng, nhưng Điền Hân Viêm cũng không tự biết.

“Lần sau gặp cậu ta em sẽ bảo cậu ta sửa.” Cô hứa hẹn.

“Anh hi vọng sẽ không phải gặp lại cậu ta......” Điền Hân Viêm thì thầm. Rốt cuộc anh đã phát hiện ra từng câu từng chữ của anh đều tràn đầy vị chua.

Thật sự là Hạ Phồn Mộc đã từng trét cá hộp lên khắp người Điền Hân Viêm rồi đẩy anh vào trong một đống mèo hoang sao? d.đ lle~qquý^ đôn Từ biểu hiện của anh khiến cô dần tin, đã có chuyện như vậy từng xảy ra.

Nhắc tới Hạ Phồn Mộc, Phó Quan Nhã lại nhớ tới lời Hạ Phồn Mộc đã nói.

‘Cậu không biết? Anh ta có một người bạn gái là thanh mai trúc mã, hai người mến nhau đã hơn hai mươi năm, đến nỗi ‘không phải em không cưới’ rồi đó! Những lời này vẫn vang vọng mãi trong đầu cô.

Cô rất muốn dùng giọng điệu hết sức thản nhiên, hỏi anh, nghe nói, anh có một người bạn gái là thanh mai trúc mã? Tại sao anh không cưới cô ấy? Nhưng cô và anh lại không thân đến mức đó, cảm giác vừa hỏi xong, sẽ đổi lấy một câu trả lời lạnh lùng, “Mắc mớ gì tới cô?”

Cô rất tò mò rốt cuộc ‘thanh mai trúc mã’ kia có bộ dáng như thế nào? Có đẹp không? Tình cảm dài hai mươi mấy năm, vì sao không kết hôn? Có quan hệ gì đến việc vội vàng kết hôn với cô không?

Chẳng lẽ vì...... ‘Thanh mai trúc mã’ đã cưới người khác, Điền Hân Viêm tức tối không chịu nổi mới tùy tiện tìm đại một người để kết hôn, muốn hơn thua với người đó?

Cho nên, cô chỉ là người qua đường?

Phó Quan Nhã chìm đắm trong tưởng tượng đáng sợ của mình.

“Lại ngẩn người?” Điền Hân Viêm buồn cười nhìn Phó Quan Nhã, dường như đã thấy riết thành quen tật hay ngẩn người của cô.

“A....... Thanh mai.... .... Không, ớt xanh!”

Sém chút nữa cô đã thốt lên câu hỏi, may mà kịp thời nhịn được, cố gắng sửa thành hai chữ ‘ớt xanh’.

“Ớt xanh?”

“ Anh dám ăn ớt xanh không?”

“Dám.”

“Vậy lần sau sẽ xào thịt bò với ớt xanh cho anh ăn.....”

“Ừ.” Chỉ là một món ăn bình thường, nhưng anh lại có chút mong đợi, vì thế mỉm cười.

Tim Phó Quan Nhã bỗng đập mạnh. Hỏng rồi! Tại sao nghĩ đến thanh mai trúc mã của anh, tim cô lại đau không chỉ một chút thế này?

Chẳng lẽ cô.....

Phó Quan Nhã cự tuyệt việc nghĩ sâu hơn, vùi đầu ăn cơm.

Chẳng mấy chốc bốn hộp cơm đã trống không, Phó Quan Nhã gom hộp cơm đi rửa.

Điền Hân Viêm hỏi “Buổi chiều em có bận gì không? Nếu không, chờ anh về cùng luôn!”

“Chờ anh về cùng?”

“Để tối anh dẫn em ra ngoài ăn, đến quán bar uống chút rượu.” Coi như là...... Lần hẹn hò chính thức đầu tiên?

“Dạ được!” Phó Quan Nhã nhanh chóng trả lời, “Em ở ngay đây chờ anh, không tin anh còn có thể cho em leo cây!”

“Nghe ra, em rất giận việc anh lỡ hẹn lúc trước?”

“Lỡ hẹn một lần thì thôi, anh đã lỡ đến ba lượt! Khiến em không thể không nghi ngờ anh cố ý chơi em!” Phó Quan Nhã vênh mặt nói, “Nể tình anh mời em ăn một bữa đắt, tha thứ cho anh đó!” Cô vỗ vỗ vai anh, một bộ ‘anh em tốt’.

Dù sao, được ăn ngon, lại không phải bỏ tiền, không có lý do gì để giận.

“Anh đang nghĩ sao em tốt tính vậy? Bị cho leo cây hai lần vẫn tiếp tục nhận lời mời?”

“Bởi vì em không tin trên đời lại có người mặt dày như vậy, một lần không đến, hai lần không đến, tuyệt đối sẽ có áy náy trong lòng, em bèn đánh cuộc lần thứ ba anh có tới hay không......”

“Kết quả, anh vẫn không tới.”

“Đúng, anh đã vượt quá tưởng tượng của em!” Cô chỉ vào mặt mình nói. Ý là da mặt anh quá dầy, cô chỉ có thể than thở mình quá xui.

Vẻ mặt nhạo báng của cô khiến anh bật cười.

“Bị người đàn ông vượt quá tưởng tượng của em này cầu hôn em có giật mình không?”

“Anh không có cầu hôn em.” Phó Quan Nhã sửa đúng. “Anh đưa ra ‘yêu cầu kết hôn’ với ba em và việc anh cầu hôn em là hai chuyện khác nhau.”

“Anh thừa nhận, lúc đó anh có hơi kích động.” Điền Hân Viêm nắm lấy tay Phó Quan Nhã, vuốt ve bàn tay cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play