“Sao không được? Sách nào cũng là sách thôi! Tự em chọn mấy kệ để sắp đi!” Điền Hân Viêm ôm thùng sách đến phòng sách. Phó Quan Nhã ngoan ngoãn theo sau. Cô thấy anh khom lưng muốn lấy truyện đặt lên, vội nói, “Em tự làm được rồi....” Trong thùng có rất nhiều truyện cô không dám cho anh thấy.
A.... Cái bìa cuốn truyện anh đang cầm..... Cô vội vàng giật lại, tự mình sắp.
Quyển truyện trong tay anh tên là ‘Đừng, em không muốn!’, phía trên có một vòng đỏ ‘H’, cô không cho anh cơ hội nhìn đã giật đi. Loại truyện này rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không biết nên bịt bìa sách, bịt tên sách, hay là bịt hai mắt của anh của anh không thấy đây.
“Em tự sắp!” Cô nhắc lại lần nữa, ôm lấy thùng truyện, không cho anh đụng vào. Điền Hân Viêm cũng không kiên trì, dọn mấy món đồ trên kệ đi. “Nhiêu đây tầng này chắc đủ rồi đúng không? Có vài cuốn đã lâu anh không đụng tới rồi, anh sẽ cất nó đi.” Anh nhường một nửa không gian của kệ cho cô. Tiếp theo, anh lại đến nhà kho, bưng thùng quần áo của cô đến tủ quần áo, đẩy đồ vest và áo sơ mi của anh sang bên trái, để chừa chỗ treo đồ của cô lên.
Trong một dàn đen trắng đơn điệu, đột nhiên gia nhập thêm nhiều màu sắc rực rỡ....... Các loại áo thun nhiều màu như cầu vồng, quần dài màu xanh dương, quần lửng màu hồng.
Giống như anh và cô, hai màu sắc không hề liên quan, nhưng đứng cùng một chỗ vẫn không thấy phản cảm.
“Nhà rất rộng, em thấy thiếu gì thì cứ mua, mọi vật trong nhà, em đều có quyền sắp xếp lại, đừng tự cho mình là người ngoài.” Trong mắt anh có chút trách cứ, thấy cô nơm nớp lo sợ đưa toàn bộ đồ của cô vào nhà kho, anh rất không vui.
Phó Quan Nhã thấy Điền Hân Viêm tức giận, ngoan ngoãn không dám mạnh miệng, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã nghe.
“Mấy ngày qua, ngày ba bữa, em đều ăn mấy thứ này?” Anh lại hỏi.
Cô vội vã khoát tay phủ nhận, “Không, không! Em có ăn cơm. Mẹ cho rất nhiều đồ ăn, không tin anh đến tủ lạnh kiểm tra đi.......”
Thỉnh thoảng có lúc ăn nhiều đồ vặt quá, khiến bữa chính ăn không vô, nhưng chuyện này không thể nói thật cho anh biết được.
Anh làm gì mà quản đông quản tây dữ vậy? Cha cô còn không như vậy nữa kìa!
Làm như để chứng thật lời cô, Điền Hân Viêm đi lại tủ lạnh xem xét.
Quả thật có đồ ăn. Trong tủ lạnh vốn rỗng tuếch đã được lấp đầy khoảng tám phần. Nhưng trong đó cũng không thiếu những món dinh dưỡng thấp lại nhiều ca lo ri.
Anh liếc cô một cái, cô cười hì hì, dáng vẻ nịnh nọt.
“Anh muốn ăn không? Em hâm lại cho anh! Hôm qua em nấu củ cải hầm xương.....” Lấy ‘hung khí’ mẹ dùng gõ đầu cô nấu thành một nồi canh lớn.
“Anh ăn trên máy bay rồi.”
“À.” Cô gật đầu.
Phó Quan Nhã bỗng nhớ ra, suýt nữa quên mất phải thể hiện sự cảm ơn thành tâm thành ý đến một người đàn ông chăm chỉ làm việc nuôi gia đình rồi. Nghĩ vậy cô nói,“Anh đi công tác vất vả rồi!”
Anh nhìn cô chằm chằm, không ứng tiếng, hại cô tưởng mình lại nói sai cái gì.
Từ trong mắt anh, cô không thấy vẻ tức giận, nhưng vẫn không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Anh đột nhiên giúp cô vén lại mái tóc rối bời. d đ le~ quy // don Cô giật mình, hơi run một chút. Đến khi phát hiện anh chỉ đơn thuần giúp cô vén tóc, còn cô lại khẩn trương quá mức, cô hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói cám ơn.
Thì ra anh chỉ giúp cô vén tóc thôi, do cô nghĩ nhiều cứ tưởng anh muốn làm gì khác. Phó Quan Nhã thầm trách mình.
“Để tự em.......” Cô cười cười hóa giải lúng túng, vội vã đưa tay vuốt vuốt tóc.
Lấy dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử, thật sự không nên!
Nhưng những ngón tay đang vén tóc cho cô, không những không lấy ra, còn thuận thế thâm nhập càng sâu hơn, lòng bàn tay ấm áp của anh dán sát tai cô, nhẹ nhàng cọ sát.... ....
Trong lòng cô bỗng vang lên một hồi chuông cảnh báo mãnh liệt.
Anh giống như một con báo săn, đã ngắm trúng con mồi, đang nằm trong bụi cỏ chờ thời cơ, dường như chỉ cần thấy con mồi có ý đồ chạy trốn, anh sẽ chồm lên vồ ngay......
Mỗi một ánh mắt, mỗi một hơi thở của anh đều nói như vậy.
Phải tỉnh táo! Ngàn vạn lần không được kích thích anh!
Nháy mắt, vươn lưỡi liếm môi, hay thở gấp gì đó đều không được!
“Ngồi, ngồi máy bay chắc mệt chết rồi. Anh đi tắm rồi ngủ sớm đi, em đi dọn sách của em.....”
Phó Quan Nhã đang nghĩ có nên bổ sung một câu ‘A di đà Phật’ để tiêu trừ tạp niệm của Điền Hân Viêm hay không thì...... Ngọn lửa trong mắt anh không chỉ không bị dập tắt, còn càng ngày càng lớn hơn.
Phải giữ vững tinh thần! Lúc bước đi mông không được uốn éo, tốt nhất là thẳng đơ như rô bốt để anh ta mất hứng luôn.......
Bàn tay sau thắt lưng cô càng ngày càng dính sát, không có ý định thả ra.....
“Em tắm rồi à?” Giọng anh rất thấp, rất nhẹ, lẫn vào hơi thở nóng rực, phất qua tóc mai cô, khiến cô run run.
“..... Tắm rồi.” Mặt cô cứng ngắc, rõ ràng không quen nói xạo.
Và kết quả của đứa trẻ nói xạo là đã bị kéo vào phòng tắm.
Ý đồ của anh hết sức rõ ràng, muốn cô làm uyên ương nghịch nước với anh.
Với người bảo thủ như Phó Quan Nhã việc này chẳng khác gì việc đi lên chỗ chặt đầu! Phó Quan Nhã, tại sao mày lại tự đào hầm chôn sống mình? Sao lại nhắc anh ta đi tắm chứ? Đáng lẽ phải đọc Đại Bi Chú cho anh ta nghe mới đúng!
Trời, cô không hề biết lửa nóng của đàn ông lại dễ dàng bị gợi lên như vậy!
Một tay anh ôm cô, một tay khác thành thạo cởi hết nút áo sơ mi của anh ra.
Cởi hết của anh xong, đến phiên cởi của cô.
Anh hoàn toàn không dùng sức mạnh, chỉ dây dưa, quấn lấy cô, hai tay không ngừng thăm dò khắp người cô.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve cằm và gò má cô, cảm giác nhột nhột, muốn tránh cũng tránh không được, muốn cười lại cảm thấy không đúng khiến cô khó mà chống đỡ.
Trên gương phòng phòng tắm, phản chiếu bóng dáng của hai người, giống như hai sợi dây leo, đang quấn lấy nhau.
Cô nhìn thấy một cách rõ ràng từng cử động của anh, anh đang tán tỉnh, cầu yêu với cô.
Không dùng những lời tâm tình ngọt ngào, mà trong mắt anh, mặc dù tràn đầy nụ cười, lại không đơn thuần chỉ là cười, còn có nhiều hơn...... Bởi vì đã bắt được con mồi, chuẩn bị ăn ngấu nghiến, nên kích động.
Cô thấy trong gương là khuôn mặt đỏ bừng, toát lên vẻ ngon miệng của mình.
“Tắt, tắt đèn......”
Phó Quan Nhã đã quá rõ Điền Hân Viêm muốn làm gì, chỉ có thể sử dụng chiêu cũ, ít nhất vãn hồi một ít quyền chủ động. Lần trước chiêu này có hiệu quả, hi vọng lần này.....
Anh mút một hơi trên gáy cô, tạm thời dừng lại, nói “Phòng tắm hoặc phòng ngủ.” Nói xong, anh bắt đầu kéo khóa quần của cô.
“Sao...... Sao?”
“Phòng tắm hoặc phòng ngủ, em chỉ có thể chọn một nơi tắt đèn.”
Anh lại tiếp tục mút mạnh hơn, cắn xuống cần cổ mềm mịn của cô.
Không phải anh cố tình gây khó khăn cho cô, chỉ đơn giản vì muốn thấy bộ dáng khốn quẫn của cô. d dle,,quy,,d@on
Một chút quẫn bách, một chút xin tha, làm tăng thêm mấy phần quyến rũ trên khuôn mặt cô.
Khổ não thêm chút nữa đi, để anh có thể nhìn thấy vẻ ngượng ngùng dễ thương của cô, mà không phải sự sợ sệt, cố tình tạo khoảng cách với anh.
Anh sẽ không thật sự ép cô, chỉ cần cô làm nũng một chút, hay tỏ vẻ tức giận, anh sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của cô.
Đang lúc Điền Hân Viêm nghĩ vậy thì mặt Phó Quan Nhã như sắp bốc cháy, cô siết chặt nắm tay, một bộ thấy chết không sờn.... ... “Phòng, phòng ngủ!” Nói xong, cô cắn chặt răng, nhắm mắt ‘chờ chết’.
Uy hiếp của anh, cô tưởng thật!
Cô vô cùng nghiêm túc suy nghĩ thiệt hơn giữa phòng tắm vào phòng ngủ. Về phòng ngủ, tuyệt đối không chỉ là đắp chăn nói chuyện phiếm một cách thuần khiết bởi vì mắt anh đỏ rực, hừng hực lửa nóng như vậy. Nếu trong phòng ngủ sáng đèn, cô sẽ không còn chỗ nào để giấu mình, trong phòng tắm, ít nhất còn có nước, có bọt xà phòng, miễng cưỡng che được một ít.... ...
Điền Hân Viêm bật cười.
Anh vốn định nói cho cô biết, anh chỉ chọc cô thôi, thật sự không muốn buộc cô chọn, nhưng nếu cô đã đưa ra lựa chọn, hơn nữa còn là lựa chọn sau khi đã hạ quyết tâm, cớ sao anh lại không tuân theo. Vì vậy anh thuận thế diễn tiếp.
“Ác độc, háo sắc, độc tài!”
Anh đọc được nỗi oán niệm tràn ra từ cái miệng đang lầm bầm của cô.
Điền Hân Viêm xoay mặt Phó Quan Nhã lại, hôn lên đôi môi đang mấp máy của cô.
Sau khi tắm xong anh sẽ tha cho cô?
Tắm, không đủ để thỏa mãn sự đói khát của một người đàn ông đã nhịn đói gần sáu ngày!
Lần tắm này, cực kỳ lâu, cực kỳ tốn nước. Cả người cô cơ hồ bị hơi nóng của nước, hơi nóng từ người anh nướng chín.... .....
Cả người cô bị thăm dò triệt để, sau đó được anh tắm rửa sạch sẽ, bọc trong khăn tắm, ôm về phòng ngủ.