Nàng nói xong liền chuyển hướng đại phu nhân:“Nương, không biết ngài vừa lòng chăng?”

“Họa nhi săn sóc nương, nương biết.” Đại phu nhân lạnh lùng nở nụ cười nhìn ba tỳ nữ đang quỳ lạy không ngừng cầu xin tha thứ ngay cả tiếng nói cũng không phát ra được, đối với Thẩm Tích Họa nói.

“Nương đối tốt với Họa nhi, Họa nhi tất nhiên phải cảm tạ nương, nương, hôm nay Vương gia cùng Họa nhi trở về, lúc trước do Vương gia thân thể yếu đuối, cho nên lúc Họa nhi xuất giá nương không có cơ hội nhìn thấy Vương gia, hôm nay Vương gia biết Họa nhi nhớ nương, cho nên liền cùng đi với Họa nhi.” Thẩm Tích Họa mang theo ý cười nhìn đại phu nhân, đáy lòng thì cười lạnh, bà ta ước gì nàng trở thành quả phụ, mà hiện nay nàng không trở thành quả phụ, lại có phu quân anh tuấn như vậy, chỉ sợ là Thẩm Tích Thư hối hận thôi. Bất quá nàng cũng mặc kệ, hiện nay nàng là An vương phi, là ý muốn của hai mẫu tử bà.

Vương gia cùng đến? Chẳng lẽ thân mình Vương gia đã khỏe? Thật sự như người ngoài đồn đãi nói ma ốm Vương gia thập phần sủng ái Thẩm Tích Họa? Hai tròng mắt bà híp lại, trong lòng có một cỗ tức giận muốn phát tác, nhưng lại được bà che giấu, làm bộ như không biết vạn phần kinh ngạc: “Vương gia lúc trước sinh bệnh? Ta vậy mà không biết, ngày ấy ta còn tự hỏi Vương gia vì sao không tới đón dâu. Sớm biết như thế sẽ không cho Họa nhi đi chịu khổ, có thể kéo dài hôn kỳ, chờ bệnh của Vương gia cùng Thư nhi khởi sắc thì đại hôn, đều do nương hồ đồ.”

Đại phu nhân tỏ ra như bản thân bà không biết chuyện này, nếu bà biết An vương gia có thể xuống giường đi lại, còn có thể cùng Thẩm Tích Họa trở về, bà nhất định không đồng ý cho Thẩm Tích Họa gả qua đó, nói như thế nào thì cũng là chính phi, vị trí này phải là của Thư nhi nhà bà.

“Họa nhi không trách nương, kỳ thực ...” Nàng giả bộ thẹn thùng trên mặt xuất hiện đỏ ửng, lập tức chậm rãi nói: “Vương gia đối với Họa nhi tốt lắm.”

Nàng cố ý, đúng, nàng chính là cố ý.

Đại phu nhân nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, cùng với câu nói “Vương gia đối với Họa nhi tốt lắm.” Bà tức giận chỉ muốn ngất xỉu, Thư nhi của bà, đây là của Thư nhi nhà bà. Không được, bà phải đi nhìn xem có phải Vương gia thật sự đến hay không, không thể bị kẻ tiểu nhân này lừa gạt, nếu thật sự Vương gia thân mình đã khỏe cùng nàng đến làm sao có thể để Thẩm Tích Họa đi lại một mình.

“Nương, Họa nhi mang nương đi gặp Vương gia, mới vừa rồi Vương gia còn nói muốn gặp nương đấy.” Thẩm Tích Họa không quan tâm đến vẻ mặt của bà lúc này, vẫn như trước khoát cánh tay của bà dẫn bà đi đến đại sảnh Thẩm phủ.

Thư cư 

“Tiểu thư, Vương phi cùng Vương gia đến phủ chúng ta.”

“Thẩm gia chúng ta khi nào thì có quen biết với Vương phi cùng Vương gia?” Giờ phút này Thẩm Tích Thư đang bận trang điểm, chọn trâm cài trong hộp, nhưng lại cảm thấy không món nào hợp với mắt nàng: “Sao không có cây trâm nào đẹp hết vậy.” Miệng còn than thở.

“Tiểu thư, là ngũ tiểu thư thay tiểu thư gả cho An vương gia.” Uyển nhi nhìn bộ dáng không thèm để ý của tiểu thư nhà mình mà có chút sốt ruột, nàng nhìn thấy ma ốm Tam vương gia trong truyền thuyết quả thực tuấn mỹ như thiên thần hạ phàm, có khuôn mặt làm cho chúng nữ nhân khi nhìn thấy đều phải động tâm, một chút đều nhìn không ra hắn có bệnh tật gì.

“Là tên ma ốm không xuống giường được đó hả?” Thẩm Tích Thư nghe vậy mới nhớ tới, Thẩm Tích Họa thay nàng gả cho tên ma ốm không biết chết khi nào, nhưng nàng nghe đồn không phải ngay cả giường đều xuống không được hay sao? Cha nàng còn dựa vào quan hệ nghe được một đám sườn phi thị thiếp ở An vương gia phủ cho tới bây giờ đều là xử nữ, An vương gia cả ngày đều nằm ở trên giường, chưa bao giờ xuống giường, cho nên đám thị thiếp trong phủ rất khó nhìn thấy mặt y.

“Dạ, Vương gia nhìn qua thì sắc mặt có chút tái nhợt, không có giống bên ngoài đồn đãi nghiêm trọng như vậy.” Uyển nhi nói ra nhận xét của bản thân: “Hơn nữa Vương gia rất dễ nhìn, so với các công tử nô tì đã gặp qua thì đẹp hơn nhiều.” Đây mới là trọng điểm, nàng đã có chút tâm động.

“Làm sao có thể? Chúng ta đi nhìn xem.” Nói xong đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới bản thân còn chưa trang điểm xong: “Uyển nhi, nhanh chút giúp ta trang điểm.” Nàng không chọn trang sức chỉ tùy tiện nhìn một cây trâm nàng thấy đẹp mắt nhất mà cài lên.

“Uyển nhi, quần áo này thế nào?” Thẩm Tích Thư lấy ra vài bộ quần áo đẹp mắt trong ngăn tủ, cầm lên ướm thử.

“Tiểu thư rất xinh đẹp, mặc cái gì cũng đều xinh đẹp.” Uyển nhi nhìn tiểu thư nhà mình mặc cái gì cũng rất đẹp.

“Quên đi hỏi ngươi cũng như không.” Mỗi lần hỏi Uyển nhi đều trả lời giống nhau, hỏi cũng như không hỏi. Chỉ có thể để bản thân tự chọn: “Mặc cái này đi.”

“Uyển nhi, đi.”

Nàng cao ngạo ngẩng đầu, hiện nay ở Thẩm phủ nàng là đích nữ được Thẩm lão gia thương yêu nhất, địa vị tất nhiên tối cao vô cùng. Uyển nhi đi theo bên cạnh nàng: “Uyển nhi, Vương gia ở nơi nào?”

“Ở đại sảnh.” Uyển nhi nói xong Thẩm Tích Thư liền hướng về phía đại sảnh đi đến, nàng vốn là ở tại tiền viện, bởi vậy rất nhanh liền đến đại sảnh.

Thấy một nam tử đang ngồi ở ghế chủ tọa, hắn có một mái tóc đen bóng như vẩy mực, chỉ đơn giản vấn lên một ít sợi tóc, còn lại đều xõa xuống trên vai, trước trấn có vài sợi tóc lay động, đi xuống là một đôi mắt đen thẳm, một đôi mắt câu hồn người, phối hợp cùng với chiếc mũi cao thẳng là một đôi môi mỏng khêu gợi, cùng với ngũ quan xinh xắn quả thực có thể nói là hoàn mỹ.

Cho dù sắc mặt mang theo vẻ tái nhợt, nhưng làm cho người nhìn không cảm thấy khó coi, mà là loại khí chất hấp dẫn.

Quần áo xanh thẳm cùng với áo choàng màu xanh làm cho cả người hắn tỏa ra một loại khí thế quân lâm thiên hạ, do đó làm giảm đi vẻ suy nhược của hắn.

Thẩm Tích Thư khi bước vào đại sảnh liền chú ý tới hắn, nháy mắt đã bị hắn hấp dẫn, trên đời này sao lại có nam tử hoàn mỹ như vậy, y lại từng là phu quân nàng phải gả, nhưng lại bị nàng cầu xin phụ thân đẩy cửa hôn sự này đi.

Đây là ma ốm Vương gia trong lời đồn sao?

“Dạ, nương đến rồi.” Mới vừa đi tới cửa Thẩm Tích Họa nhìn về phía nam tử xuất sắc ngồi ở ghế chủ vị kia, thân mình của hắn trong nửa tháng nay nàng chậm rãi điều trị cũng đã tốt một chút, ít nhất có thể rời giường đi lại, so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều. Không giống như lúc ban đầu nàng mới gặp.

“Á, tỷ tỷ, thân mình đã khỏe rồi sao?” Thẩm Tích Họa đột nhiên nhìn thấy Thẩm Tích Thư đang đứng ở bên phải phía trước nàng sớm đã bị Mặc Thanh Dạ hấp dẫn, trong đôi mắt nàng ta nhìn Mặc Thanh Dạ có yêu say đắm, hối hận, vẻ mặt chờ mong, làm Thẩm Tích Họa không thoải mái, Mặc Thanh Dạ hiện nay là phu quân của nàng, nàng không vui khi có người mơ tưởng hắn.

“Tích nhi”. Tiếng nói hoàn mỹ lại mang theo dịu dàng, chỉ là nhẹ nhàng kêu tên Thẩm Tích Họa, lại làm cho người ta nghe cảm thấy có một sự sủng ái trong đó.

“Dạ, sao thế?” Thanh âm của hắn làm nàng thoải mái rất nhiều, trong thanh âm bao hàm sủng nịch, không giống đại phu nhân là loại làm bộ làm tịch, trải qua nửa tháng ở chung, Thẩm Tích Họa đối với vị phu quân này coi như vừa lòng. Hai người ở chung cũng tương đối vui vẻ.

“Thư ... Họa nhi tham kiến Vương gia.” Thẩm Tích Thư sau khi nghe được thanh âm của Mặc Thanh Dạ, lại nhìn thấy cánh tay của nương nàng bị Thẩm Tích Họa lôi kéo trong mắt liền sinh ra một tia đố kị, nàng thực sự mới là Thẩm Tích Thư.

“Tỷ tỷ, Vương gia đã biết, Vương gia sẽ không trách tỷ, cũng sẽ không trách Thẩm gia.” Thẩm Tích Họa nhìn ánh mắt Thẩm Tích Thư đang nhìn phu quân nàng, trong mắt sinh ra sự tức giận, nàng nhẹ nhàng nhắc nhở Thẩm Tích Thư. Thanh âm nhẹ nhàng của nàng làm cho mọi người ở cả đại sảnh đều biết đến.

Chẳng lẽ Vương gia thật sự sủng ái ngũ tiểu thư này?

Người ở Thẩm phủ đều biết ma ốm Vương gia trước mắt này chính là người lúc trước tam tiểu thư phải gả, nhưng bởi vì tam tiểu thư không muốn trở thành quả phụ cho nên sẽ không nguyện gả qua đó.

Hiện nay Thẩm Tích Họa lại nói cho mọi biết Vương gia thật sự sủng ái ngũ tiểu thư, nếu không chuyện đánh tráo tân nương làm sao có thể không tức giận.

“Ta ... Vương gia ...” Thẩm Tích Thư còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thẩm Tích Họa đánh gãy.

“Tỷ tỷ, Vương gia là muội phu của tỷ, tỷ tỷ cũng không cần đa lễ, nơi này đều là người trong nhà.” Thẩm Tích Họa nói vang lên hai chữ muội phu. Vào trong tai Thẩm Tích Thư, đại phu nhân chính là một loại châm chọc, hiện tại Vương gia là muội phu, không phải là của Thẩm Tích Thư nữa.

Thẩm Tích Thư nhìn Mặc Thanh Dạ tuấn mỹ vô song, cảm giác hối hận cả ruột cũng xanh.

“Tích nhi nói rất đúng, Tích Thư là tam tỷ của Tích nhi, cũng là tam tỷ của bổn vương, không cần đa lễ.” Mặc Thanh Dạ hợp thời nói ra một câu, làm Thẩm Tích Thư cùng đại phu nhân tức muốn hộc máu, đây là ý gì chứ.

Vương gia lại biết chuyện Thẩm Tích Họa thay Thẩm Tích Thư gả qua. Đã thế còn sủng ái nàng như thế. Thẩm Tích Thư nhìn bộ dáng đưa tình của bọn họ, nàng liền giận đến nghiến răng, Vương phi là Thẩm Tích Thư nàng mà không phải là Thẩm Tích Họa. Hết thảy vinh quang cũng đều là của nàng.

“Đến, Tích Họa đến chỗ cha này.” Thẩm lão gia nhìn nữ nhi của ông được sủng ái như thế, trong lòng cũng vui mừng, tuy rằng ông cũng không thích ngũ di nương, là do lúc trước say rượu mới có Thẩm Tích Họa, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Thẩm gia, cho nên liền cưới Tiết Giai Lệ vào cửa làm ngũ di nương.

Thẩm Tích Họa đã lớn như vậy, ông gặp mặt chưa vượt quá mười lần. Trong tai ông Thẩm Tích Họa chỉ là một thứ nữ yếu đuối bị người khi dễ, cho nên cho tới bây giờ ông cũng không quan tâm, bình thường trong nhà có tiệc tùng gì cũng sẽ không cho nàng đi đến tiền viện tham gia.

Nếu không phải lần này gả cho Vương gia, có lẽ ông cũng quên ông còn có nữ nhi này.

Hiện nay cùng Vương gia trở về Thẩm phủ, làm cho ông nhìn thấy đây hoàn toàn không phải là một thứ nữ yếu đuối, ngược lại là loại người làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc.

So với nữ nhi tính cách yếu đuối trong lời đồn hoàn toàn bất đồng.

Lúc này mới làm cho Thẩm lão gia nhìn thẳng vào nữ nhi này, huống hồ hiện nay gả cho Vương gia, lại được Vương gia sủng ái, vậy sinh ý bố trang của ông có thể đánh vào hoàng cung được rồi.

Nghĩ đến đó trong lòng ông rất cao hứng. Ánh mắt nhìn Thẩm Tích Họa cũng càng nhu hòa.

“Vương gia, đoạn thời gian đó Thư nhi bị bệnh, bệnh thuỷ đậu, sợ truyền nhiễm, lại là hoàng hậu nương nương tứ hôn, cho nên ... Nghĩ khi khỏe lại sẽ cùng muội muội đổi trở về.” Thẩm Tích Thư trong đầu phi thường không cam lòng, trong đôi mắt đẹp óng ánh nước mắt trong suốt, không ngừng đảo quanh.

Cánh môi như nước bị nàng khẽ cắn, cực kỳ ủy khuất: “Ngũ muội, muội ...” Nói xong nước mắt liền lăn xuống khuôn mặt trắng noãn tinh xảo.

Là nam nhân nhìn thấy đều sẽ không nhịn được mà đau lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play