Sáng sớm ngày hôm sau, trời chưa sáng, Thẩm Tích Họa đã bị người gọi dậy, Đông Mạt cùng Xuân Hương nghe được tiếng nói cũng thức dậy, vì Thẩm Tích Họa chuẩn bị rửa mặt.

Người vương phủ căn bản là không có chuẩn bị quần áo cho nàng, cũng may nàng có chuẩn bị vài bộ.

Nàng lựa chọn một bộ xiêm y cũng không diễm lệ, màu trắng viền vàng, trên áo có thêu vài đóa hoa đào màu đỏ theo phương pháp chữ thập rất đẹp mắt.

Để Đông Mạt búi một kiểu tóc đơn giản, không dùng nhiều trang sức, vô cùng đơn giản, cũng bởi vì sự vô cùng đơn giản này đã đem khí chất của nàng thể hiện ra, nhẹ nhàng như một đóa hoa đào, đôi mắt linh động hơi ướm chút lạnh lùng, làm cho sự uy nghiêm của một Vương phi phát ra.

Thời điểm nàng bước đi ra ngoài, đã có nha hoàn đang đứng chờ ở bên ngoài.

“Thỉnh Vương phi đi theo nô tì.” Nha hoàn luôn đứng cúi đầu ở ngoài cửa. Nói xong câu đó liền đi phía trước dẫn đường.

“Ngươi tên là gì?”

“Khởi bẩm Vương phi, nô tì kêu Tùy Hạ.” Thanh âm của nàng không mang chút hèn mọn, cũng không có khinh thường, chỉ giống như khối băng trả lời câu hỏi của Thẩm Tích Họa.

Nhìn bộ dáng của nàng ta, Thẩm Tích Họa cũng không nói gì nữa, trực tiếp mang theo Đông Mạt cùng Xuân Hương đi theo phía sau.

Bởi vì viện của Thẩm Tích Họa ở bên cạnh viện Trường Thọ của Vương gia.

Trường Thọ viện là do hoàng hậu vì Vương gia đặt tên, hi vọng được may mắn, nhưng ai cũng biết một chút may mắn cũng không có, nhưng vẫn giữ lại tên.

Khi Thẩm Tích Họa đi đến trước cửa viện Trường Thọ, nhìn thấy tên trên bảng tên, nén cười, Trường Thọ viện, ai có biết trường thọ hay không, không có mạng để hưởng phúc, hoàng hậu nương nương lại còn cho hắn nhiều thị thiếp như vậy, còn là một đám có địa vị so với nàng còn cao quý hơn, nàng lại là người có địa vị thấp nhất, cũng chỉ vì ngày sinh tháng đẻ này hợp với An vương gia cho nên được làm Vương phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play