Thời gian cực nhanh, đảo mắt đã đến ngày hai mươi tám tháng ba.
Buổi tối trước ngày thành thân Thẩm Tích Thư được đưa đến chỗ khác, mà Thẩm Tích Họa lại dọn vào phòng của nàng ta, sáng sớm trời còn chưa sáng, Thẩm Tích Họa đã bị kéo đứng dậy, trong mơ màng bị người tùy ý đùa nghịch, vừa tô trét phấn son, vừa chải đầu.
Trang điểm vẻn vẹn hai canh giờ mới xong. Đầu đội khăn voan ngồi đợi kiệu hoa rước tân nương.
Đại phu nhân khóc rất thương tâm, thật giống như là bảo bối Thư nhi của bà gả đi.
Làm cho người ta nhìn rõ ràng.
Nói về Thẩm lão gia, Thẩm Tích Họa từ lúc xuyên không đến đây, chưa bao giờ gặp qua ông ta, thậm chí hôm nay là ngày nữ nhi xuất giá ông ta cũng không đến liếc mắt một cái, bất quá nàng cũng không hề đẻ ý, dù sao cũng không phải cha ruột của nàng. Nàng không cần, chỉ cảm thấy vì chủ nhân của thân thể này bi ai mà thôi.
Thời điểm kiệu hoa tiến vào Thẩm phủ, tân nương được người dìu lên kiệu.
“Nữ nhi của ta, nhớ về nhà thăm mẫu thân cùng phụ thân.” Đại phu nhân vừa khóc vừa nói, không giống như kiểu khóc gả nữ nhi, ngược lại giống như khóc tang.
Nhưng người bên ngoài nhìn đều hiểu rõ, vừa gả đi, lại trở thành quả phụ, ai nấy đều biết ma ốm Tam vương gia sống không được lâu nữa, tối hôm qua bệnh cũ còn tái phát, thiếu chút nữa là không trụ được. Cũng may còn giữ lại chút hơi thở.
Hoàng hậu nương nương lo lắng, chỉ còn chờ đứa con dâu này gả qua có thể vì con thứ ba bọn họ xung hỉ, có thể làm cho thân mình hồi phục khỏe mạnh.
Ngũ di nương Thẩm phủ, do không có địa vị nên không thể tiến vào cửa chính nữ nhi xuất giá, chỉ có thể trốn ở một bên vụng trộm nhìn nữ nhi của bà gả cho ma ốm Vương gia kia, bà khó chịu, không cầm được nước mắt, nhưng bà trời sinh nhát gan, căn bản là không dám đi ngăn cản. Chỉ có thể trơ mắt nhìn kiệu hoa khiêng nữ nhi đi xa.
Bà vẫn không muốn rời đi, chỉ là trốn ở một bên mà nhìn theo cỗ kiệu.
Bà đứng đó rất lâu, mới cô đơn cất bước đi về viện của nữ nhi.
Nhìn căn phòng còn lưu lại hơi thở của nữ nhi mà chảy lệ.
Nhìn vật nhớ người.
Nữ nhi từ nhỏ đã không thể ở bên người bà lớn lên.
Đơn giản là do tính cách bà yếu đuối, mà nữ nhi kế thừa tính cách của bà cho nên thường xuyên bị người khi dễ, không biết đến phủ Vương gia có phải bị khinh khi nữa hay không, nghĩ đến đó nước mắt lại rơi xuống.
Thời điểm nha hoàn Tiểu Thúy tìm được bà thì bà đã khóc bất tỉnh ở trên giường Thẩm Tích Họa.
An vương phủ
Một mảnh yên tĩnh.
Đế hậu cũng không đến, đơn giản là An vương gia thân mình không tốt, kể cả bái đường cũng không được.
Thời điểm cỗ kiệu Thẩm Tích Họa tiến vào cửa An vương phủ, thế nhưng cửa vẫn đóng chặt. Không giống như là đang làm việc vui.
Đông Mạt đứng bên cạnh phẫn hận nghĩ, tiểu thư nhà nàng gả cho An vương gia đã không tệ, An vương gia này sao còn đóng cửa không cho tiến vào, làm như thế muốn cho tiểu thư nhà nàng bị người khác chê cười sao?
Xuân Hương đối với Thẩm Tích Họa cũng có chút cảm tình, dù sao lúc ở Họa cư Thẩm Tích Họa đối đãi với nàng như thế nào, nàng cũng hiểu được mà cảm kích, lúc này cũng vì Thẩm Tích Họa bất bình, nhưng các nàng chỉ là hai cái nha hoàn, có nói gì cũng vô dụng.
Thẩm Tích Họa ngồi trong kiệu hoa lại không nói gì, nàng ước gì sau khi vào cửa, tên Vương gia kia lập tức chết đi, toàn bộ tài sản đều là của nàng, mà nàng cũng là Vương phi được cưới hỏi đàng hoàng, nếu muốn đối xử tệ với nàng cũng không có cơ hội đâu.
“Thỉnh An vương gia mở cửa, tiểu thư Thẩm phủ đã tới cửa.” Bà mối vỗ cửa, hô.
Qua hồi lâu mới có người tới mở cửa.
“Thì ra là tiểu thư Thẩm phủ đến? Vương gia thân mình không tốt, lại mới nôn, thật sự là chậm trễ. Thỉnh Thẩm tiểu thư ra khỏi kiệu.” Chỉ vì chú rể nằm ở trên giường bệnh, cho nên rất nhiều nghi thức đều lược bớt đi, trực tiếp bước qua chậu than, tiến nhập đại sảnh.
“Cạc cạc cạc cạc.”
Vừa mới tiến vào đại sảnh chợt nghe thấy một trận âm thanh kỳ quái. Thẩm Tích Họa hơi nhíu mày, tiếng kêu của vịt, đáng chết, bảo nàng cùng con vịt bái đường?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT