Theo như đã bàn bạc, cứ mỗi tuần chủ nhật và buổi trưa rãnh rổi không học trái buổi, thì lớp tôi sẽ đến nhà Lan để tập dợt chuẩn bị cho buổi
văn nghệ chào mừng ngày Nhà giáo Việt Nam sắp tới đây. Dù đã hứa đi hứa
lại rất nhiều lần với Hoàng Mai rồi nhưng trên đường đi em cứ nhắc tới
nhắc lui cái điệp khúc về Lan mãi:
-Anh phải tập cho đàng hoàng nghe chưa!
-Biết rồi, khổ lắm! Nãy giờ cả chục lần rồi chứ ít!
-Thì người ta lo…
-Yên tâm đi mà, không có chuyện gì xảy ra đâu!
-Ai chứ, anh thì em không tin nổi!
-Ẹc, sao lại nói thế!
-Anh còn nhớ cái lần anh vào thư viện cứu Ngọc Phương không hả?
-Ơ, lần đó…
-Chẳng phải anh đã nói dối em là đang ở nhà Toàn sao?
-Ẹc, nhắc mới nhớ, em chơi chiêu quá đáng!
-Nếu không hỏi thế thì anh làm sao mà khai ra chứ!
Không lâu sau chúng tôi cũng đến trước cổng nhà Lan, phải nói là lâu
lắm rồi tôi mới được ghé lại đây, nơi mà trước đó tôi đã có những kỉ
niệm đáng nhớ nhất cuộc đời mình. Còn nhớ lần đầu tiên đến đây tôi đã
phát rùng mình bởi chiều cao của chiếc cổng, có lẽ phải cao hơn gấp đôi
tôi đấy, giờ đây khi đứng trước nó và có Hoàng Mai bên cạnh, tôi không
cảm thấy sợ nữa, mà thay vào đó là cảm giác nhớ nhung tột cùng…
-Kíng…koong…Phong tới rồi đây…. – Tôi nhấn chuông không quên gọi vào chiếc máy liên lạc.
-Ra ngay…. – Nàng gọi đáp.
Thế nhưng chưa kịp hí hửng vì không còn giật mình bởi tiếng chuông
nữa thì tôi lại giật mình bởi một mối đe dọa khác còn lớn hơn nhiều:
-Rành quá hen, tới đây nhiều rồi chứ gì! – Mai đứng sau lưng tôi nghe lạnh ngắt.
-Ực, thì lúc trước dạy võ thôi, chứ đâu có gì đâu! Nếu em thích học thì anh dạy cho
-Thui, thích được Phong bảo vệ hà? – Em hấp háy mắt.
-Uầy, thế mới khổ! – Tôi lắc đầu.
-Gì vậy, hông muốn bảo về em hở?
-Thì muốn chớ, yếu đuối thế mà!
-Phong nè… – Đột nhiên em nghiêm giọng.
-Sao, có…hựm… – Chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì em đã ôm chằm lấy tôi.
-Chào, ơ…. – Lan từ trong nhà bước ra nhìn thấy liền đứng chết trân.
-Ủa, Lanna…! Hi, hai tụi mình lúc nào cũng vui đùa vậy hết đó! Bạn không ngại chứ? – Mai nheo mắt.
-Không đâu, mình tôn trọng quyền riêng tư của người khác mà, nhưng đây là cổng nhà mình đấy!
-Thì sao?
-Có lẽ máy quay đã quay lại được hết cảnh đó rồi, mình tung lên lớp chắc là hot lắm!
-Thôi được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa mời hai bạn vào nhà! – Lan vẫn bình thản tiếp đón.
Thiệt là, mới sáng vào đã có chuyện xảy ra rồi, khổ thân tôi quá, cứ
mỗi lần Hoàng Mai gặp Lan là thế nào cũng có cãi vả, mà nơi tập dợt là ở nhà Lan, cơ hội gặp mặt nhau càng cao, càng xảy ra nhiều chuyện rắc
rối, uầy…
Thế nhưng, tôi còn chưa than thân trách phận xong thì lại phải há hốc mồm mà đứng chết trân trước thềm nhà Lan. 1…2…3…4, 40 chục đứa học sinh chẳn, tất cả đều là học sinh lớp tôi giờ đây đang ngồi chậc nít ở thềm
nhà Lan và thậm chí là lóc chóc một vài đứa trong nhà!
Đệt…, cái quái gì đang diễn ra thế này? Mọi thường kêu đi làm việc gì nặng một chút là mấy đứa lại đùng đẩy với nhau ngay, vậy mà giờ có mặt
đông đủ chẳng thiếu một ai, tôi có đang nhìn nhầm không vậy?
-Chuyện lạ, chuyện lạ Việt Nam! – Tôi thản thốt.
-Lạ gì? – Một nhỏ thắc mắc.
-Thì hôm nay, đông đủ thế?
-Đâu chỉ phải hôm nay, lúc nào tụi nay cũng siêng như thế mà.
-Siêng hả, vậy quét lớp nguyên tuần sau nhá! – Nhỏ Thu lớp phó lao động đá xoáy.
-Ê, hề…! Đâu được, việc nào phải ra việc đó chứ! – Nhỏ kia xui tay.
Xì, tôi biết tổng bọn nó đến đây vì lí do gì mà, chẳng qua là hiếu kì nhà của Lan đấy thôi, từ trước đến giờ ai ai trong lớp cũng tò mò về
thân thế của Lan hết, con lai mà, lại mắt xanh nữa nên mới được nhiều
người theo dõi, khi nghe đến diễn tập ở nhà Lan là đứa nào đứa nấy hồ
hởi như ăn tiệc vậy. Cũng có lẽ vì một lí do khác nữa, chắc bọn nó cũng
hiếu kì về ba mẹ của Lan đây, không biết ba mẹ nàng như thế nào mà lại
sinh ra một cô bé kiêu sa như thế, nhìn mê tơi.
Và rồi lúc bọn tôi đang nháo nhào lên mà bàn chuyện tập dợt, thì một
cặp trung niên từ trong nhà Lan đi ra, khỏi phải nói thì ai cũng biết đó là là ba mẹ Lan hết. Tả sơ qua tý nhé, ba Lan thì đúng như dự đoán của
tôi, là người Việt 100 phần công lực, tướng tá cũng cao ráo lắm, chắc
Lan thừa hưởng chiều cao này từ ba mình rồi.
Còn về mẹ Lan, nói sao đây nhỉ, quả thật mang full sắc đẹp của người
ngoại quốc, tóc vàng, mắt xanh nhìn hai mẹ con cứ hao hao nhau, dám mà
Lan tóc vàng nữa thì chẳng khác nhau là bao.
Thấy bọn tôi đã tụ tập đông đủ ngoài sân, ba nàng niềm nở:
-Mấy con đến đây tập văn nghệ đó hả?
-Dạ đúng ạ, xin làm phiền nhà bác mấy ngày tới đây! – Lam Ngọc kính cẩn.
-Không sao, cứ thoải mái! – Mẹ Lan cười xòa, vẫn là một giọng lơ lớ còn nặng hơn của Lan.
-Vậy cảm ơn hai bác ạ!
-Không có gì, mấy đứa cứ tập đi, hai bác lên lầu cho thoải mái nhé?
-Dạ, hai bác thông thả!
Sau khi ba mẹ của Lan đã đi lên lầu, cả đám con gái lớp tôi bắt đầu
xúm lại bàn tán xôn xao còn hơn cả họp chợ, có câu 4 thằng con trai họp
lại thành một cái sòng bạc còn 4 nhỏ con gái họp lại thành một cái chợ
quả không sai, lần này 36 nhỏ con gái thì thành cái siêu thị luôn rồi.
Và cứ thế mấy nhỏ cứ lao nhao cả lên, nếu không có nhỏ Lam Ngọc can thiệp thì chắc có lẽ nói tới chiều còn chưa hết:
-Này, mấy người tới đây diễn tập hay nhiều chuyện!
-Hi, bà Ngọc làm hết cả hồn! – Một nhỏ cười giả lả.
Sau phần bàn tán về gia đình Lan thì lại đến phần bàn tán về một vấn
đề khác, đó là nội dung của tiết mục lớp tôi sẽ biểu diễn. Trước đó lớp
tôi cũng đã định ra tiết mục biểu diễn rồi, đó là hát song ca bài “đám
cưới trên đường quê” do tôi và Lan đảm nhận. Nhưng thú thật nếu như hát
song ca với Lan thì ngại phải biết, Hoàng Mai lúc nào cũng đăm đăm nhìn
tôi thì làm sao mà hát được chứ, chưa kể là trước cả ngàn khán giả mà
chỉ có hai tụi tôi thì làm sao mà hát đây, thế nên:
-Này, đổi kịch bản lại đi, hát song ca thì hơi kì kì. – Tôi gãi đầu cắn răng.
-Gì kỳ mạy, nhìn mặt mày phởn thế mà! – Cô hồn Toàn lại chơi đểu.
-À, Lam Ngọc ơi, có cần mộc nhân hông nè! – Tôi tức tối gọi với.
-Chậc, có gì đâu, diễn gì cứ diễn đê! – Toàn phởn cười cầu tài lui bước.
-Vậy ý ông muốn sao Phong? – Lam Ngọc thắc mắc.
-À, tui muốn thêm một nhóm minh họa nữa, như thế mới sinh động!
-Ý Phong muốn là dựng thành nhạc cảnh luôn phải hông? – Lan khoái chí.
-Hử, nhạc cảnh là sao?
-Có nghĩa là tụi mình sẽ diễn cảnh ứng với nền nhạc luôn, vừa hát vừa diễn.
-Nghe cũng hay đấy nhễ, vậy ngoài hai nhân vật chính ra thì còn cần những ai nữa?
-Theo mình thì nếu là đám cười sẽ cần cô dâu, chú rễ, đàn trai, đàn gái…- Lan để ngón tay lên cằm suy nghĩ.
-À, hiểu ý của bạn rồi, sẽ có một cặp cô dâu chú rễ ra diễn cùng với
quan viên hai họ, rồi hai bạn sẽ hát nền theo phải không? – Ngọc Phương
cươi tươi.
-Là thế đấy mấy bạn thấy sao?
-Ờ, được đó, như thế sẽ sinh động hơn – Cả đám nhốn nháo lên.
Thế là đã qua phần bàn luận về nội dung tiết mục văn nghệ, giờ là đến phần chọn diễn viên đóng vai cô dâu, chú rễ và cả quan viên hai họ nữa, phần này tếu đừng hỏi:
-Giờ ai đóng chú rễ đây quý vị? – Toàn phởn hóng hớt.
-Thì mày chứ ai, cao ráo bảnh toản thế mà! – Tôi được dịp bơm đểu lại.
-Phải đó, Toàn đóng hợp nhất rồi! – Ngọc Phương hùa vào.
-Ê ê, làm gì lôi tui vào dzậy! – Toàn phởn hốt hoảng.
-Phải đấy, ông đóng là hợp nhất rồi, có ý kiến gì không? – Lam Ngọc nhìn Toàn hăm he.
-Ực, thì…đóng…T_T
Thế là xong phần tìm chú rể, bây giờ là đến phần cô dâu, hề hề, cái
này thì khỏi cần tìm mấy bác ợ, vì vừa biết chú rễ là ai thì có người tự nguyện đóng vai cô dâu luôn:
-Mình đóng vai cô dâu cho! – Kiều ẹo xung phong giơ tay.
-Bạn muốn đóng vai cô dâu à? – Lam Ngọc nhíu mày.
-Ừa, cô dâu mình đóng hợp nhất luôn đó!
-Không, đừng mà….T_T – Toàn phởn trăn trối.
-Chấp nhận số phận đi ku, con trai mà nhát thế mày! – Tôi thỏa mãn vì đã hạ nhục được Toàn phởn.
-Phải đó, hề hề, kiểu ẹo cũng đẹp mà mạy! – Khanh khờ hùa theo.
-Đẹp đẹp cái bếp… – Nó nuốt thương đau chấp nhận.
Khà, thế là xong phần cô dâu chú rễ, bây giờ đến chọn người đóng đàn
trai đàn gái. Theo như dự định thì sẽ có 4 thằng đóng đàn trai và 4 nhỏ
đóng đàn gái.
Phải nói là bên đàn gái tuyển toàn là mỹ nhân thôi, Lam Ngọc này,
Ngọc Phương này còn có cả con Thu lớp phó lao động nữa, ban đầu là chọn
Nhi lùn rồi, nhưng vì chiều cao không có phép nên phải chọn nhỏ khác
thay vào.
Nhưng bên đàn trai thì gặp rắc rối thực sự đấy, bởi lẽ:
-Ẹc, có mình tui sao đóng đàn trai – Khanh khờ nhăn mặt
-Hé hé, vậy thôi khỏi dựng nhạc cảnh cũng được, hai người hát song ca là ấm rồi! – Toàn phởn bàn lùi tránh chuyện diễn cặp với nhỏ Kiều.
-Hừm, chuyện này…. – Hoàng Mai trầm ngâm.
-Hủy đê, thiếu người mà!
-À, có rồi… – Tôi búng tay nghe cái chóc.
-Sao cách giề?
-Để tao kêu thêm tụi thằng Huy nữa, trường bọn nó đâu có tổ chức văn nghệ!
-Phải ha, ý hay đó, gọi thử đi Phong! – Hoàng Mai tươi cười.
Thế là tôi móc điện thoại ra đàm phán với tụi thằng Huy, nói là đám
phán bởi vì mấy cái thằng này lười vô đối, đi đá banh thì còn siêng chứ
mấy vụ kia có trời sập cũng chẳng đá động vào:
-Hế lô, lâu quá mới gọi tao mậy?
-Ờ, dạo này hơi bận việc, cơ mà mày rảnh không?
-Đang rảnh đây, đi đá banh hay gì?
-Tiết mục văn nghệ lớp tao thiếu người, mày với thằng Bình, thằng Tú giúp tao một tay
-Hông rảnh mày ơi, bận việc rồi!
-Mồ tổ mày, vừa nãy mới bảo rảnh!
-Diễn văn nghệ tao làm biếng lắm, với lại tụi tao có biết khỉ gì đâu?
-Thì cứ nghe theo tụi tao, giúp nha mậy?
-Bất khả kháng mày à!
-Uầy, thế thì thôi, tao còn tính giới thiệu cho tụi bây mấy em mướt lắm, để thằng khác vậy.
-Ấy, ấy…! Phong vừa nói gì nè!
-Gì như thằng gay thế mày!
-Mấy em lớp mày mướt như nhỏ ghệ mày hôm bữa hông?
-Hơn luôn, nhìn mê tơi!
-OK, nói địa chỉ tụi tao qua liền!
Khà, thế là kết thúc màn chèo kéo khách không gì tuyệt vời hơn, mấy
tụi này chỉ có nước sử dụng mỹ nhân kế mới dụ được thôi, cơ mà thấy tội
lỗi thật, không biết nó có thu lợi được gì không, Lanna thì tụi nó không thể xâm phạm được rồi, Lam Ngọc thì càng không, Ngọc Phương đừng hòng,
họa chăng có nhỏ Thu lớp phó lao động, cơ mà còn khuya tụi nó mới đèo
bồng tới, chung quy là chẳng có cơ hội nào, thế nhưng cứ lo việc trước
mắt đi đã…
-Được lắm thằng cờ hó…! – Toàn phởn trừng mắt tru tréo.
Ngồi chơi ăn bánh, uống nước trà khoảng 20 phút sau tụi thằng Huy
cũng lỉnh kỉnh trước cổng nhà Lan, thiệt là chẳng thể nào tả được cái
điệu bộ của tụi nó khi nhìn thấy nàng ra mở cổng, chỉ 3 từ thôi “đơ toàn tập”. Theo chân Lan bước vào nhà mà tụi nó cứ khúm núm, trầm trồ như
gặp được tiên nữ không bằng. Chưa hết đâu, khi tụi nó vào nhà thì mới
hốt hoảng thật sự, ngó nghiên ngó dọc toàn là con gái, thằng Bình suýt
chút nữa thì chết đứng nếu thằng Huy không kéo đi chỗ khác.
-Ê, lớp của tụi bây đó hả? – Thằng Huy cặp cổ tôi và thằng Toàn ra ngoài bàn chuyện.
-Ờ, lớp tao đó, đã hen mày? – Toàn phởn nhướng mày.
-Sướng thế, 3 thằng con trai mà đến 37 đứa con gái, điệu này tụi bây có xấu thì cũng thành hàng hiếm rồi.
-Thôi đi ba, bị áp đảo muốn nghẹt thở luôn chứ sướng! – Tôi bểu môi.
-Gì, 37 đứa con gái mà không sướng á?
-Ẹc, cứ mỗi lần tổ tụi tao về chót là cứ y như rằng chỉ có tao, thằng
Toàn với thằng Khanh quét lớp, còn mấy nhỏ kia thì chỉ việc ngồi mát ăn
bát vàng thôi, tụi tao mà kháng cự thì xác định…
-Cơ mà vẫn sướng mày ạ, tao để ý con nhỏ cao cao đó rồi!- Thằng Huy vừa mơ tưởng vừa liếc nhìn nhỏ Ngọc.
-Èo, mày mà đụng vào nhỏ đó…úm…ùm… – Giữa chừng thằng Toàn bịt mõm tôi lại lôi ra chỗ khác.
-Đừng có nói với tụi nó làm gì!
-Sao không nói, tụi thằng Huy mà đụng vào nhỏ Ngọc chẳng khác nào chọc giận hổ!
-Cứ kệ, để tụi nó nếm trái đắng cái đã, thế mới khôn được mày hiểu không?
-Biết rồi, lằng nhằng quá!
-Ê, tụi bây nói gì đó! – Huy đô hóng hớt.
-Hề, hông có gì!
-Này, mấy ông nói gì đó! – Lam Ngọc nhíu mày.
-Ớ, ờ…! Hông có gì đâu ấy ơi! – Huy đô lắp bắp trước Lam Ngọc.
-Vô duyên, ai là ấy của ông!
-Ờ thì….
-Mấy ông vào nhanh đi, mọi người đang đợi đấy!
-Ờ, ok!
Tội nghiệp thằng ku, nói ra câu nào liền bị nhỏ Ngọc dập ngay câu đó, thậm chỉ còn bơ luôn không thèm để ý tới. Quả đúng như tôi tưởng tượng, Lam Ngọc là nhỏ cứng cựa nhất tôi từng thấy, ngay cả thằng Toàn còn
ngán huống chi là tụi thằng Huy tép riu này. Theo 12 cung hoàng đạo thì
nhỏ Ngọc thuộc ma kết, mà ma kết lại là những người có vẻ ngoài cứng
rắn, bí mật rất thích hợp làm lãnh đạo, thằng nào mà muốn chinh phục cô
gái thuộc cung ma kết thì tốn nhiều sinh lực lắm. Nhưng dẫu sao tôi cũng chờ xem thằng Huy sẽ có chiêu trò gì đây.
Trở lại với buổi tập dợt, theo như đã phân công thì lớp tôi sẽ tập
cho nhà trai, nhà gái trước vì tụi thằng Huy chỉ có rảnh vào chủ nhật
nên tranh thủ phải tập trước cho tụi nó.
Kịch bản như thế này, khi nhạc vừa nổi lên thì cô dâu chú rể từ trong khán đài bước ra tâm tình với nhau, theo sau đó là đàn trai đàn gái
lỉnh kỉnh mâm cỗ rồi mới đền tôi và Lan bước ra hát, quá tuyệt phải
không?
Do buổi đầu tập dợt không có chuẩn bị trước nên chúng tôi đành phải
mượn mấy cái mâm inox nhà Lan để làm mâm cổ, khi nào diễn thiệt thì thuê hẳn mâm đám cưới luôn, trang phục diễn cũng vậy, cứ mặc đồ bình thường
trước, mai mốt sẽ mướn đồ sau.
Cơ mà cái đám con trai tụi tôi lúc đó nghịch ngợm vô cùng, mới được
Lan phát cho 4 cái mâm inox để cầm thì mấy tụi nó đã giỡn hớt, đập vào
đầu nhau nghe boong boong rồi:
-Hế hế, đầu mày rỗng tếch như cái chuông ấy Huy! – Toàn phởn chơi đểu.
-Beng…eng…còn đầu mày toàn sắt như cái kẻng ấy! – Huy đô chơi lại.
-Boong….oong…đầu đại ka đúng như cái chuông thật! – Thằng Bình chơi hùa theo, gõ cái mâm vào đầu thằng Huy.
-Beng…eng…mày dám đánh đại ka mày hả?
-Đâu có, thằng Tú nó xúi em đó, này thì xúi…boong… – Thằng Bình gõ chuyền cái mâm vào đâu thằng Tú.
-Ê thằng cờ hó, tao xúi mày hồi nào, boong…! – Nó tức tối đập lại.
-Cũng tại thằng Khanh hết nè…boong…! – Toàn phởn lại lôi Khanh khờ vào cuộc.
-Bà mày, tao gõ mày hồi nào…boong…
Cả đám cứ thế boong, beng um cả một góc nhà, đến nổi ba mẹ của Lan
phải lên tiếng nhắc nhở thì bọn nó mới yên lặng được. Cơ mà sau cuộc hỗn chiến mâm chảo vừa rồi thì mấy cái mâm nhà Lan cũng chẳng còn lành lặng nữa, cái nào cái nấy đều bị móp phần giữa hết, nhìn cứ y như cái chiên
vậy:
-Mấy ông hay he, đồ của người ta mà phá phách vậy đó! – Lam Ngọc gằn giọng khó chịu.
-Ớ, xin lẫu! – 4 thằng xếp re.
-Thôi không sao, mấy cái mâm đó nhà mình ít dùng lắm! – Lan vẫn điềm nhiên tươi cười.
Kì kèo mãi cũng đến lúc tập, người ta thường nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ý nói có thế nào đi nữa thì không thể nào thay đổi tính
cách một sớm một chiều được, nhất là tụi thằng Huy, tính hám gái của bọn nó đã ngấm vào máu luôn rồi, lúc nào cũng ngắm được, bắng chứng là lúc
tập đoạn bước đi từ trong khán đài ra thì chẳng biết địa đến mức nào mà
thằng Huy nó vấp chân vào nhau, ngã nhào vào mình thằng Khanh, thằng
Bình và thằng Tú cũng lỡ đà mà ngã theo đại ka nó luôn, mâm chảo thì
văng tứ tung lên trời rồi rơi xuống đất nghe loảng choảng như mưa đá um
cả nhà, mấy nhỏ con gái thấy biến liền la oái oái lên mà chạy toán loạn, tất cả tạo thành một cảnh tượng thật là hùng vĩ mà…
-Ớ, bới người ta…giết người…! – Khanh khờ hét toáng khi bị đám thằng Huy ngã đè lên
Còn đám ngồi ngoài tụi tôi phải nói là cười lăn lộn ra cả sàn nhà, nước mắt nước mũi cứ giàn giụa ra, đau cả bụng.
-Tao thấy tụi bây diễn hài kịch được hơn đó, há há! – Toàn phởn trêu đểu.
-Bạn của anh vui quá ha? – Hoàng Mai nhìn tôi cười khì làm tôi quê thấy tía.
Dù gì bọn nó cũng là do một tay tôi PR lên mà, tụi nó ra như thế thôi tôi cũng xấu mặt lắm chứ:
-Bọn mày làm quái gì thế? – Tôi gằn giọng.
-Thì tao ngắm chút thôi, ai ngờ… – Huy đô gãi đầu, mặt thảm đến phát tội.
-Được rối! Mấy bố tập cho đàng hoàng tý, lớp con còn diễn nữa! – Tôi thở dài trách móc tụi nó.
-Rồi rồi, diễn trước gái sau vậy, hề hề!
Mấy thằng quỷ đó nói thế thôi chứ tụi nó dễ gì bỏ cuộc, nhất là thằng Huy cứ mỗi lần nghỉ giải lao là nó lại mon men sang ngồi gần nhỏ Lam
Ngọc để tán ong tán bướm. Tội nghiệp thằng nhỏ, ngồi gần chị hai 10A4 mà không biết sống chết là gì, cũng may là nhỏ Ngọc biết ý nó là bạn tôi
nên không động thủ, chỉ cho thằng Huy bị cứng họng mấy lần thôi, chẳng
hạn như:
-Ấy ơi, ấy tên gì đấy, nhà ở đâu?
-Bạn tới để tập dợt hay để điều tra hộ tịch vậy?
-Ớ…??!!
Hay là:
-Ấy ơi, hay là để tớ đưa ấy về nhà nhé?
-Mình không phải con nít, không cần người khác đưa về!
-Éc…??!!
Tệ hơn nữa là:
-Tập xong ấy có rảnh không, đi uống nước với tớ nhé?
-Ơ, nước ở đây cả đống không uống, đòi đi đâu? Lanna ơi, cho mình thùng nước…!
-…………. – Ngậm ngùi.
Và củ chuối nhất là:
-Ấy ơi, mấy giờ rồi?
-Ô, điện thoại của cậu đẹp nhỉ? Màn hình rõ nét không?
-Ừ, mới mua đấy, màn hình cực nét luôn.
-Thế sao không xem giờ lại hỏi mình?
-Sặc máu….!
Ấy thế mà nó chưa chịu bỏ cuộc, lại bảo với tôi rằng gái càng chảnh
nó càng khoái và vạch ra kế hoạch cuối cùng bách chiến bách thắng “anh
hùng cứu mỹ nhân”, kế hoạch là thế này:
Lúc gần kết thúc buổi tập, thằng Bình bà thắng Tú sẽ xin về trước
nhưng thực ra là đi giả trang thành đám côn đồ chặn đường nhỏ Ngọc, lúc
ấy thằng Huy sẽ trổ tài võ nghệ của mình mà cứu giúp mỹ nhân.
Nghĩ là làm, ngay khi vừa kết thúc buổi tập, thằng Huy lại lẽo đẽo theo sau nhỏ Ngọc như mọi khi và tiếp đó:
-Ê, nhỏ kia! Đứng lại bọn tao biểu. – Tụi thằng Bình, Tú quát tháo
-Bọn bây dám…
Tuy nhiên Thằng Huy chưa kịp nói hết câu thì đã thấy hai thằng bạn của nó đã nằm bẹp dưới đất chỉ sau vài cú đá của nhỏ Ngọc.
-Bạn quen hai người này sao? – Nhỏ Ngọc nhoẻn miệng cười.
-Ớ, không! Mình đâu có đi quen với đám lưu manh làm gì! – Thằng Huy lắp bắp, mặt mày đã trắng bệch.
Kể từ lúc đó, nó không còn dám bén mảng đến chỗ nhỏ Ngọc nữa, tiến độ tập dượt cũng vì thế mà được rút ngắn. Cơ mà thấy nhỏ Ngọc thế tôi cũng muốn một lần được tỉ thí lắm, định bụng lúc nào rảnh rỗi sẽ làm thử một trận, vậy mà mãi đến đầu lớp 11 mới có dịp, lại chẳng phải dịp tốt lành gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT