Từ sau khi Mạnh Hạ xuất viện thì biểu hiện của Quý Lương Mạc rất không bình thường, chỉ cần Mạnh Hạ vào WC, Quý Lương Mạc lập tức đi theo, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của Mạnh Hạ cứ bình tĩnh đứng ở trước cửa buồng vệ sinh, vì vậy từ lúc xuất viện tới giờ Mạnh Hạ chưa một lần được đi WC cho thoải mái.
"Quý Lương Mạc! Chúng ta ra ngoài một chút đi." Mạnh Hạ ngồi đối diện với giường của Quý Lương Mạc nói.
Đổi lấy chính là một cái nhìn thoáng qua của Quý Lương Mạc, sau đó nằm xoay lưng lại.
". . ." Nhưng khi Mạnh Hạ xuống giường, ngay lập tức Quý Lương Mạc đi theo, Mạnh Hạ chịu không nổi đóng cửa lại nhốt Quý Lương Mạc ở bên ngoài.
Triệu Hiểu đứng một bên cố gắng nén cười, cuối cùng chịu không nổi nữa vỗ vỗ vai Mạnh Hạ : "Hiện tại Quý Lương Mạc chính là phụ huynh của cậu."
"Cậu mới là phụ huynh, cả nhà cậu là phụ huynh!" Mạnh Hạ trừng mắt liếc Triệu Hiểu.
Quý Lương Mạc nói hắn muốn chịu trách nhiệm với Mạnh Hạ, Triệu Hiểu ngay lập tức lấy cớ Mạnh Hạ bị thương cử động bất tiện, cho nên đóng gói đồ đạc của Mạnh Hạ đưa đến trước cửa nhà Quý Lương Mạc.
Mạnh Hạ ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, ánh mắt vẫn dè chừng nhìn về hướng phòng ngủ, Triệu Hiểu vui vẻ : "Nhìn cậu như vậy giống như vợ của hắn ấy, hai người không phải thật sự có gì đấy chứ?"
". . ." Mạnh Hạ thu hồi tầm mắt không thèm để ý tới Triệu Hiểu mà nhìn về phía Lạc Minh Văn : "Tôi đã luôn muốn hỏi anh, anh ấy sao lại trở thành như thế vậy?"
Lạc Minh Văn cũng không vội trả lời, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, sau khi trên màn hình hiện lên hai chữ Turn off mới ngẩng đầu rời mắt khỏi màn hình : "Hồi còn bé cậu ấy bị bảo mẫu ngược đãi, chú dì thường ở nước ngoài, Quý Lương Mạc vì việc học tập cần phải có hoàn cảnh ổn định cho nên vẫn ở trong nước, cho nên mới mời bảo mẫu, nhưng người kia thường hay đánh đập, còn dùng thuốc lá làm bỏng cậu ấy, tôi nhớ rõ, lần đó đi tìm cậu ấy, thấy bảo mẫu kia luống cuống dấu diếm cái gì đó, tôi cảm thấy bất an, vào phòng tìm hồi lâu cuối cùng mới thấy cậu ta ở trong tủ quần áo, dáng vẻ của cậu ấy. . . khiến người khác cảm thấy bức bối, toàn thân chẳng có chỗ nào lành lặng, cuộn mình trong tủ quần áo run lẩy bẩy."
Lạc Minh Văn nói xong rút ra một điếu thuốc, vân vê trong tay một hồi lại bỏ trở lại : "Khoảng thời gian đó chỉ cần vừa nhìn thấy lửa thì cậu ấy sẽ ngay lập tức trốn vào tủ quần áo, sau đó chú và dì đưa cậu ấy ra nước ngoài, tình trạng của Quý Lương Mạc mới từ từ có cải thiện, chỉ là cậu ấy sợ tiếp xúc với người khác, vì vậy việc giao tiếp cũng trở nên khó khăn."
"Cho nên anh ấy mới dựa vào sách vở mà nói chuyện với người khác?" Mạnh Hạ nhíu mày vẻ mặt khổ sở : "Có điều thái độ của anh ấy đối với tôi hiện nay quan hệ gì tới chuyện đó?"
Lạc Minh Văn gật gật đầu : "Ai bảo cậu lúc ở bệnh viện nói sau này khẳng định sẽ bị ám ảnh, cho nên cậu ấy cảm thấy cậu chắc chắn là gặp phải tình cảnh giống như mình, cậu muốn được quan tâm, tôi cảm thấy được, hẳn Quý Lương Mạc xem cậu là vợ, đừng thấy tên đó hiện tại quan tâm cậu hết lòng hết dạ như vậy, nói thật trước giờ tôi chưa thấy hắn đối đãi với ai tốt đến mức này đâu."
Triệu Hiểu nở nụ cười : "Vậy là tốt rồi, cuối cùng thằng ngốc vừa bị tổn thương cũng đã có thể tìm được người đàn ông thực sự hiểu và quý trọng mình."
"Triệu Hiểu. . ." Mạnh Hạ liếc xéo Triệu Hiểu một cái : "Cậu cho đây là chuyện dụ dỗ trẻ con đấy hả?"
"Tiểu Hạ, Quý Lương Mạc và Lý Nhiên, hai người khác nhau một trời một vực, nếu cậu không biết nắm chắc thì người hối hận sẽ là chính mình đó." Triệu Hiểu nói : "Vậy cậu cứ tiếp tục kéo dài thời gian cùng Quý Lương Mạc đi, tớ và Lạc Minh Văn về trước."
"Ừ, đi đi."
Lạc Minh Văn cùng Triệu Hiểu đi rồi, Mạnh Hạ thở dài, nhìn thoáng qua phòng ngủ, nhận mệnh đi vào bếp làm chút đồ ăn, sau khi cậu bưng tất cả món ăn để lên bàn, mới đến phòng của Quý Lương Mạc, thấy Quý Lương Mạc đang ngồi trước bàn lục lọi sách vở, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Mạnh Hạ lại bước đến đưa tay vuốt ve khuôn mặt kia, sau đó bắt đầu nhào nặn, nghĩ muốn nhào nặn ra biểu cảm này nọ vân vân, kết quả ngay lúc cậu đang hăng say với khuôn mặt của Quý Lương Mạc, thì Quý Lương Mạc mở miệng : "Tôi có thể cười cho em xem."
Quý Lương Mạc bắt lấy bàn tay Mạnh Hạ đang rụt lại, dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay của Mạnh Hạ, cậu cũng không nói gì, thôi thì cứ mặc kệ hắn đi. Tiếp đó chợt nghe Quý Lương Mạc nói : "Sau này tôi sẽ ở bên cạnh em, nhất định không để em gặp chuyện xui xẻo nữa."
"Đây cũng là trong sách dạy anh nói hả?"
"Không! Sách nói phải để gạo nấu thành cơm."
". . ." Mạnh Hạ cười xấu hổ : "Ah, vậy. . . Ăn cơm thôi, có làm món cá om cà."
"Ừ, tôi sẽ ăn hết." Quý Lương Mạc nói.
Mạnh Hạ cảm thấy mình không thể khống chế nhịp tim được nữa, tiếng tim đập như sắp dìm chết mình, một Quý Lương Mạc như vậy. . . Mạnh Hạ nghiêng người về phía trước hôn lên môi Quý Lương Mạc, hắn ngây ngẩn cả người, lúc Mạnh Hạ định kết thúc nụ hôn, Quý Lương Mạc lại vòng tay siết lấy eo cậu, khiến nụ hôn của hai người thêm sâu.
Mạnh Hạ đỏ mặt che miệng mình lại, Quý Lương Mạc lại rất ung dung bước xuống giường, sau đó nắm tay Mạnh Hạ : "Đây là phép lịch sự, em hôn tôi, tôi hôn trả lễ."
". . ." Hôn theo phép lịch sự mà đưa đầu lưỡi vào sao? Trong sách có dạy vậy sao?
"Tôi đói bụng rồi."
". . . Àh, ăn cơm thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT