Chu Phỉ nhờ vào Thanh Long chúa và sức mạnh dây mây,
nhanh chóng lẩn vào rừng rậm, nàng quét mắt qua, chưa kịp tìm chỗ đặt
chân thì đã bị một cánh tay kéo đi.
“Mặt tiền vương gia” mà Tạ Doãn vừa mới dùng làm bộ làm tịch sớm đã thành một miếng giẻ lau, hắn kéo cánh tay Chu Phỉ, sắc mặt khó coi
hiếm thấy, giống như có thể mắng sa sả bất cứ lúc nào.
Nhưng đáng tiếc, Tạ Doãn chỉ biết nói ba láp ba xàm chứ không
biết mắng người, nhịn hồi lâu mới ngớ ra là không nói được gì, bèn nói
với A Phỉ:
- Một mình cô chống lại Thanh Long chúa? Sao cô không lên trời luôn đi?
Chu Phỉ thầm nhủ: “Nếu không có một chưởng của người ta thì với
chút sức của ngươi, cùng lắm chỉ có thể kéo được một rổ hồng thôi, còn
muốn kéo ta lên à?”
Nhưng bây giờ tâm trạng nàng đang tốt, hiếm khi không thèm chấp nhặt với Tạ Doãn, chỉ chớp chớp mắt rất vô tội với hắn.
Võ học là con đường dài đằng đẵng, trải nghiệm đại sát tứ phương đều chỉ là truyền thuyết, chỉ cần có vô số tích góp nhỏ nhặt của bản
thân, cộng thêm duyên trời run rủi là có thể đạt được những thành tựu
nho nhỏ, mỗi khi tiến về trước thêm nửa bước là giống như bay qua một
tầng núi.
Phá Tuyết Đao đối với Chu Phỉ mà nói chẳng qua là trông bầu vẽ
gáo, ngày nào nằm mơ nàng cũng nhớ đi nhớ lại bài dạy có thể nói là qua
loa của Lý Cẩn Dung, luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, mông lung tựa như
cách một lớp giấy cửa sổ.
Ban nãy khi bị Thanh Long chúa ép vào đường cùng, lớp giấy cửa
sổ kia đột nhiên rách một lỗ nhỏ, cho một mảng ánh nắng xuyên qua, chiếu những tia sáng rực rỡ lên nàng.
Chu Phỉ ở sơn cốc của Mộc Tiểu Kiều đã sờ được ngưỡng cửa của
“Phong”, trong sự bao vây của Bắc Đẩu tình cờ lượm được chữ “Phá”, còn
thức “Sơn” đầu tiên tuy nàng đã học xong từ lâu nhưng mãi đến khi bị cá
nheo to phẫn nộ truy sát phía sau, nàng mới xem như chân chính lĩnh hội.
Không biết người khác học võ luyện công là vì mục đích gì, có
những người có lẽ là muốn “khai tông lập phái”, lại có những người thề
cả đời đuổi theo danh hiệu “đệ nhất thiên hạ”, còn Chu Phỉ, nàng cũng
tranh cường, cũng hiếu thắng, nhưng nàng không hề chấp nhất cho sự tranh cường hiếu thắng của mình, nếu nói ra thì ngược lại có chút giống “Ngũ
Liễu tiên sinh” (1) trong truyền thuyết “mỗi khi lĩnh hội được gì thì
vui vẻ quên ăn”.
(1) Hiệu của Đào Tiềm, vì trước nhà ông trồng năm cây liễu.
Bây giờ da đầu Tạ Doãn vẫn còn tê, lúc chạy, hắn nghĩ Chu Phỉ
tuy tuổi không lớn nhưng gặp chuyện thì vô cùng đáng tin, cũng phân biệt rõ nặng nhẹ nên không quá để tâm đến nàng, ai dè chạy được một nửa,
quay đầu đã lạc mất nàng rồi!
Tạ Doãn vội để người khác lại, quay về tìm thì thấy nàng thực sự nghiêm túc đi “đoạn hậu”. Khi đó ba hồn của hắn bị dọa suýt mất luôn
bảy phách___chiến đấu với Thanh Long chúa, hắn không giúp được gì, nhưng bỏ lại một mình Chu Phỉ, hắn tuyệt đối không làm được, nếu thực không
ổn thì đại khái hắn cũng đành cùng nàng chết ở nơi đây.
Hiện tại, Tạ Doãn thấy nàng không mảy may hối lỗi mà còn cười có chút đắc ý thì quả thực giận đến ngứa răng.
Cảm giác này rất mới mẻ, vì xưa nay đều là hắn làm cho người ta giận đến ngứa răng.
Tạ Doãn không mắng nữ tử được, đánh cũng đánh không lại, nhưng
không thể nhịn nổi, đành cong ngón tay búng lên trán nàng:
- Cười cái giề mà cười!
Chu Phỉ:
- …
Thứ này muốn tạo phản sao?
Tạ Doãn ra tay xong, không đợi nàng nhiều lời liền buông cổ tay
nàng, sải đôi chân dài được trời ưu ái, nhanh chóng xẹt đi giữa núi rừng như con thoi.
Khi tốc độ của hắn được khởi động toàn bộ, Chu Phỉ đuổi theo khá vất vả, phải để hắn hơi dẫn đi mới được.
Chu Phỉ chợt cảm thấy có chút kỳ quái, luyện võ không như những
thứ khác, một người đã học viết chữ muốn học đánh đàn thì phải học lại
từ đầu, viết chữ đẹp hay không không liên quan đến đánh đàn giỏi hay
không_____người có khinh công cao đến một cảnh giới nhất định có lẽ
không giỏi chiến đấu nhưng không thể nào hoàn toàn không biết. Nếu một
người không có kinh nghiệm đấu võ cùng người khác, không có phán đoán
người ta sẽ ra tay thế nào, chỉ đơn thuần dựa vào chạy loạn lung tung né tránh để thoát thân thì dù chạy nhanh như gió cũng khó mà thành thạo
điêu luyện như Tạ Doãn.
Nhưng kỳ lạ là, Tạ Doãn quả thực chỉ biết chạy.
Ở Tạ Doãn có rất nhiều thứ kỳ lạ, dù hỏi thẳng trước mặt hắn
cũng sẽ không nói, nhưng bất kể hắn có cả núi bí mật bao trùm, Chu Phỉ
vẫn vô thức tín nhiệm hắn… không biết có phải nhờ cái mặt hay không.
Tạ Doãn kéo nàng đến một nơi vô cùng bí mật, Chu Phỉ đang thất
thần thì thấy một cái đầu ló ra bên mỏm núi, hô về phía họ:
- Bên này!
Chu Phỉ giật mình, đây là yêu nghiệt phương nào?
Nàng định thần nhìn lại, phát hiện cái đầu đó là của Ngô Sở Sở,
hóa ra ngọn núi này có một đường hầm nhỏ vô cùng bí mật, không biết do
thiên nhiên tạo thành hay do con người đào nên, bên cạnh cỏ dại um tùm,
nếu không biết trước, chắc chắn sẽ bỏ qua.
Đường hầm vô cùng chật hẹp, Chu Phỉ quét mắt qua, nghĩ mà lau mồ hôi thay Hoa chưởng quỹ, cảm giác ông ấy phải dùng sức lấy hơi hóp bụng mới có thể tự nhét mình vào.
Tạ Doãn đẩy Chu Phỉ vào trong, hắn thì cẩn thận nhìn ngó bên ngoài rồi mới đi theo, lại dùng đá lấp kín cửa ra.
Chu Phỉ nói:
- Đừng căng thẳng, con chuột đó bị ta làm thịt rồi.
Tạ Doãn liếc nàng, giọng điệu bất thiện:
- Hảo hán thật trâu___đợi đã, đao cô đâu?
Chu Phỉ không có gì để nói.
Tạ Doãn im lặng chốc lát, quả thực khó mà tưởng tượng, dưới tình huống tay không tấc sắt, nàng làm thế nào để không hoảng không loạn dây dưa với Thanh Long chúa lâu như vậy nhỉ. Hắn thở dài nặng nề, sờ bên
hông lấy ra một thanh kiếm___thiếu gia công tử ra ngoài, quạt và kiếm là trang phục tiêu chuẩn, giống như tiểu thư nhà giàu đeo vòng hoa châu
ngọc vậy, đều là trang sức khá thịnh hành.
Tạ Doãn nói:
- Tuy không phải đao nhưng tạm thời ta không còn thứ khác, cô dùng đỡ trước đi.
Chu Phỉ cầm trong tay ước lượng, không những không cảm kích mà còn hỏi ngược lại:
- Ngươi vẫn mang thứ này bên mình là để thêm can đảm hả?
Tạ Doãn:
- …
Cái vị hễ tới thời khắc mấu chốt là muốn dùng phương pháp “bạo
lực” giải quyết hết thảy này lại rất nhanh nhạy khi sỉ nhục người phe
mình.
- Vừa nãy nếu cô nói câu này nhanh như vậy thì tốt biết mấy?
Tạ Doãn xoa trán, quơ tay nói với Chu Phỉ:
- Trở về ta chắc chắn sẽ làm cho cô một cái hộp đeo đặc biệt, có bảy tám lỗ cắm xếp thành một vòng, lần sau cô ra ngoài, cắm bảy tám
thanh đại đao vào, đeo sau lưng, đi trên đường giống như xòe đuôi vậy,
vừa đẹp vừa tiện lợi, đỡ cho cô không đủ dùng.
Ngô Sở Sở nghe ý khiêu khích trong đó, chỉ sợ hai người họ bấu
véo nhau trong cái nơi chật hẹp này, bèn vội kéo khuỷu tay Chu Phỉ lại,
nói:
- Đừng ồn, mau vào trước đi, bên trong rộng hơn, bọn Kỷ đại hiệp đang chờ.
Trước đây ở 48 trại, không có ai kéo cánh tay Chu Phỉ cả___Lý
Nghiên nếu dám bám dính như vậy thì đã bị gạt ra một bên từ lâu rồi.
Một cánh tay Chu Phỉ bị Ngô Sở Sở ôm, tay còn lại không biết
đong đưa thế nào, bèn vội hóa thân thành một cây gậy to hình người, đi
cùng tay cùng chân bị Ngô Sở Sở kéo vào, nhất thời quên tính sổ với Tạ
Doãn.
Đi vào trong một chút là có thể nhìn ra dấu vết con người ở đây.
Gạch đất hai bên dần bằng phẳng, nhìn kỹ còn có thể thấy vết đao rìu đục đẽo.
Tìm được nơi bí ẩn như vậy, chắc chắn không phải là ăn hên.
Chu Phỉ nhìn quanh, hỏi:
- Phái Hành Sơn?
- Ừ, nghe nói năm xưa quan binh bao vây núi, đám trẻ đã theo con đường này chạy ra ngoài.
Tạ Doãn giải thích:
- Lúc đó vài bằng hữu giang hồ ở gần nghe tin, từng chạy tới
tiếp ứng, Phù Dung thần chưởng cũng nằm trong số đó. Bây giờ cả phái
Hành Sơn đều đã người đi nhà trống, chúng ta không xem như khách không
mời mà đến, có thể tránh vào đây một chút, ta thấy Thanh Long chúa quá
nửa là bị thương không nhẹ, chắc sẽ không ở lại quá lâu.
Trong lúc nói chuyện, Chu Phỉ đã nhìn thấy ánh lửa, sau khi đi
một đoạn trên con đường nhỏ bé chật hẹp, tầm nhìn đột nhiên mở rộng,
tiếng vọng trong vách núi khiến tiếng bước chân càng thêm rõ rệt, cách
một đoạn quanh co mà nàng cũng có thể nghe thấy Kỷ Vân Trầm và Hoa
chưởng quỹ đang tranh luận gì.
Hoa chưởng quỹ nói:
- Trước đây khi chưa gặp, ta tưởng hắn ta chẳng qua chỉ trẻ tuổi xốc nổi, dễ dàng bị người khác xúi giục, về tình có thể thông cảm,
nhưng bây giờ thì xem như ta được mở mang tầm mắt rồi____người như vậy
mà đệ còn che chở?
Kỷ Vân Trầm thấp giọng nói:
- Hoa huynh, dù sao…
- Đừng chê lão ca đây nói chuyện không êm tai.
Hoa chưởng quỹ ngắt lời hắn:
- Nếu Ân đại hiệp còn tại thế, chắc chắn sẽ đích thân thanh lý môn hộ.
Kỷ Vân Trầm không đáp, có lẽ là nghe tiếng bước chân nên giơ đuốc ra đón:
- Chu cô nương, Ngô cô nương, và Đoan…
Kỷ Vân Trầm dừng lại, không biết xưng hô thế nào.
Tạ Doãn khoát tay, mặt không đổi sắc:
- Đoan gì chứ? Đều là lừa họ thôi, Kỷ đại hiệp cứ gọi ta “Tiểu Tạ” là được.
Loại hán tử từ quan ngoại tới như Kỷ Vân Trầm, từ nhỏ trừ luyện
công thì chỉ có ăn cát nên bẩm sinh đã thiếu tâm cơ, bởi vậy năm xưa vừa vào Trung Nguyên liền bị người ta lợi dụng xoay vòng vòng, dù có giả vờ trong đầu có 18 dây đàn cũng theo không kịp loại người chém gió thành
thạo “chín giả một thật” như Tạ Doãn.
Kỷ Vân Trầm do dự chốc lát, hỏi:
- Vậy xin hỏi Tạ công tử, ban nãy cậu nói “Sơn Xuyên kiếm” với Thanh Long chúa lại là chuyện gì?
Chu Phỉ nhân cơ hội này rút cánh tay cứng ngắc của mình ra khỏi
cái ôm của Ngô Sở Sở, thờ ơ nghĩ: “Tám phần là do tên Tạ Doãn này bịa.”
Tạ Doãn nói:
- Xin lỗi, đều là ta bịa cả.
Kỷ Vân Trầm:
- …
Tạ đại lừa bịp cất bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
- Trước kia ta từng nghe một vài lời đồn, không rõ thực hư. Rằng năm xưa Nam đao bị Bắc Đẩu ám hại, một đường vừa đánh vừa lui, mấy lần
ngỡ không thể thoát thân, lúc đó ông đã làm một chuyện rất kỳ lạ___tự
hủy đao của mình. Lời đồn này ta nghĩ mãi mà không hiểu, nếu bị người ta đuổi giết, tưởng rằng không thể thoát thân, huynh sẽ hủy binh khí của
mình sao?
Chân mày Chu Phỉ nhúc nhích.
Tạ Doãn lại nói:
- Sau đó trong dân gian có kẻ tung ra một truyền thuyết vô căn
cứ, nói rằng có một loại tà công, chỉ cần lấy được binh khí mang theo
bên người nhân vật vang danh võ lâm thì có thể có được tuyệt kỹ thành
danh của người đó khi còn sống… Kỷ đại hiệp đừng nhìn ta, ta cũng là
nghe nói thôi, vì nghiên cứu chuyện này mà ta còn cố ý đi học rèn sắt
đúc thép đấy.
Chu Phỉ khẽ thở ra một hơi, xoay mặt qua chỗ khác, nghĩ thầm: “Lại bắt đầu ba láp ba xàm nữa rồi.”
Kỷ Vân Trầm là người thành thật, nghe Tạ Doãn ăn không nói có một hồi lại xem là thật, còn rất nghiêm túc hỏi:
- Sao có chuyện như vậy được? Đây rõ ràng là lời nói vô căn cứ.
Chẳng lẽ Tạ công tử muốn nói với ta rằng, năm xưa Thanh Long chúa tính
kế Ân gia trang là vì tin tưởng lời nói hoang đường này ư?
Tạ Doãn cười nói:
- Chuyện này huynh phải hỏi Ân công tử thôi, rốt cuộc tại sao Thanh Long chúa cứ nhất quyết muốn bắt hắn ta về?
Ân Bái vẫn chưa tỉnh, Hoa chưởng quỹ tát mạnh trên mặt hắn ta
hai cái “chát chát”, đánh cho mắt hắn ta mở ra. Hắn ta mờ mịt mở mắt
nhìn quanh, thấy Tạ Doãn thì sắc mặt thay đổi:
- Ngươi…
Tạ Doãn cười híp mắt khoanh hai tay trước ngực:
- Ân công tử, bây giờ có thể nói tại sao Thanh Long chúa nhất định phải bắt ngươi rồi chứ?
Ân Bái ngậm chặt miệng theo phản xạ.
Tạ Doãn nói:
- Hoa chưởng quỹ nói ngươi nhiều năm trước khi biết được chân
tướng Ân gia trang bị diệt, trong cơn phẫn nộ từng phản bội dưỡng phụ
ngươi, chuyện này ta tin, nhưng ta không tin sau khi nhẫn nhục dưới
trướng Thanh Long chúa bao nhiêu năm như vậy, ngươi sẽ làm ra loại
chuyện ngu ngốc như chạy thật xa tới giết một người đã bị phế võ công từ lâu.
Ân Bái nghe thế, không lên tiếng, chỉ cười lạnh nhìn chằm chằm hắn.
Trước đó, tên tiểu bạch kiểm này thoạt nhìn như một kẻ phế vật
chẳng ra sao, từ trên xuống dưới đều lộ sự nóng nảy khiến người ta ghét, bây giờ nhìn lại, hắn ta vẫn chẳng ra sao, sự nóng nảy và ác độc ngoài
mặt đã gỡ bỏ xuống, biến thành một loại u ám nào đó không nói rõ được,
thậm chí có chút điên cuồng cố chấp.
Chu Phỉ hỏi:
- Cho nên bề ngoài là hắn ta hung hăng dẫn lão Cửu Long đến gây
chuyện nhưng thực tế là hắn ta muốn mượn đao giết người__giết lão Cửu
Long?
Nghĩ kỹ lại, Ân Bái một đường chạy tới đều khiến người ta căm
hận, trước tiên là không hỏi đúng sai phải trái đã ra tay với đám Bạch
Khổng Phương___đương nhiên, Bạch Khổng Phương tương đối nhát, thấy người ta khí thế hùng hổ thì rụt đầu, không thể ở lại đánh một trận___sau khi Chu Phỉ dùng một chiếc đũa hóa giải Tứ Minh Tiên của hắn ta thì hắn ta
chẳng những không tránh nàng mà còn vào khách điếm Tam Xuân, chuyện đầu
tiên làm là gây hấn với nàng, thậm chí sau đó còn đích thân động thủ đẩy Hoa chưởng quỹ, thuận thế bị bắt giữ, vậy mà còn chê chuyện chưa đủ
lớn, không ngừng nói năng lỗ mãng, cho đến khi mâu thuẫn trở nên gay
gắt, Hoa chưởng quỹ ra tay giết lão Cửu Long.
Hắn ta biết cách di dời huyệt đạo nhưng không hề chạy, Thanh
Long chúa tìm đến cửa, bất ngờ gây xích mích với Văn Dục, hắn ta mới
nhân lúc hỗn loạn mà chạy, còn định bắt cóc Ngô Sở Sở để có thể mượn thế lực của Văn Dục… Tuy không thành công nhưng do số trời run rủi đã chạy
theo bọn họ.
Dù sao có Kỷ Vân Trầm ở đây, hắn ta không lo mất mạng, đến bây
giờ, tuy bề ngoài chật vật nhưng Ân Bái đã thành công thoát khỏi Thanh
Long chúa mà nhóm người bọn họ còn chưa biết nên làm sao với hắn ta!
Chu Phỉ nghĩ, phát hiện mình còn mạo hiểm giúp hắn ta giết con
chuột tìm hương đuổi tận không buông kia, cũng xem như bị lợi dụng một
lần, tức thì ánh mắt nàng lộ vẻ hung dữ trừng Ân Bái.
Ân Bái không thừa nhận cũng không phủ nhận, còn nở nụ cười khiến người ta nhìn không thoải mái, nói:
- Đoan vương gia thông minh tuyệt đỉnh, không phải chuyện gì cũng biết cả sao, hà tất hỏi ta?
Tạ Doãn than thở:
- Nếu so sánh với Ân công tử tính toán không một kẽ hở đây thì tại hạ là kẻ ngu ngốc rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT