Bỗng chốc không khí đông cứng, khu vực ngoài phòng nghỉ như hoàn toàn bị cách ly với buổi tiệc trong phòng.
Yên tĩnh cực kì.
Yên tĩnh, đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp và tim đập của mình rất rõ.
Nháy mắt, máu trong người Khang Hi như bị tim hút rút cạn, mặt biến sắc
trắng bệch thảm hại, trong mắt chẳng nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn bàn
tay đang khoác nhau vô cùng thân thiết của Hiểu Hiểu và Vệ Hiểu.
Bỗng có rất nhiều chuyện từ từ trôi qua trước mặt anh, chúng dần trở nên mờ
dần rồi sau đó thành hai màu đen trắng vô sắc, đã từng tin tưởng như
vậy, cũng từng cố chấp như thế…
Đoan Mộc Hiểu Hiểu sẽ là Hoàng hậu của Khang Hi…
Vợ…
Người con gái yêu thương nhất…
Anh luôn xem những chuyện này là đương nhiên, nhưng nhất thời đã hoàn toàn vỡ nát tan thành.
Không phải chưa từng nghĩ cô sẽ yêu người đàn ông khác, nhưng mỗi lần vừa
nghĩ tới thôi, anh chỉ biết cự tuyệt không nghĩ tiếp. Trên con đường
theo đuổi vợ này, anh cũng chưa từng ngừng tự nhủ với mình, chỉ cho phép thành công, không được thất bại.
Nhưng mà, … hôm nay, bây giờ, lúc này!
Đột nhiên anh nhận ra mình rất ngốc, ngốc không tả.
Có âm thanh vỡ nát vang lên trong trái tim anh, linh hồn trống rỗng run rẩy bi thương.
Cô nói phải suy nghĩ, cô từng nói, rõ ràng từng nói thế mà.
Vì thế, anh ngu ngốc chờ đợi…
Anh cũng từng hỏi, có muốn cùng anh tham gia tiệc mừng thọ không, cô từ
chối, vậy mà bây giờ là thế nào? Từ chối anh, lại cùng bước vào cùng gã
đàn ông khác.
Hô hấp bỗng trở nên nặng nề, thở mạnh gấp gáp, đồng thời hung dữ trừng mắt nhìn người con gái trước mắt, di động trong tay gần như đã bị bóp nát,
phát ra tiếng kin kít ngắc ngoải.
Trái tim đập khẽ, lệ… tuôn rơi. (*)
(*) Cụm ‘lệ tuôn rơi’ trích từ trong câu thơ bài Giang Thành Tử của Tô Đông Pha.
Chờ đợi, đúng là danh từ hèn mọn nhất trong đời.
Thời gian vẫn ngừng trôi như cũ, không ai dám nói gì.
Vệ Bảo đứng ở giữa Vệ Hiểu và Khang Hi, không dám động đậy dù một chút, chỉ sợ mình mà động thì trên trời sẽ có một lỗ thủng to.
Kế Hiểu Nam vò đầu bứt tai nhìn chằm chằm vào di động của mình, bây giờ nên gọi 110? 120? Hay là 119?
Cảnh Bất Mị quỳ thẳng xuống đất, hai tay giơ lên trời, bắt đầu cúng bái một cách thành kính — Địa cầu ơi, hãy hủy diệt đi.
Mà hai người Vệ Hiểu và Hiểu Hiểu tạo ra tất cả chuyện này, cũng rất kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc Hiểu Hiểu nhìn thấy Vệ Bảo, trái tim đập bình bịch, cô biết Vệ Bảo là bạn của Khang Hi, thế nhưng lại chẳng hay quan hệ của anh ta
và Vệ Hiểu.
Trước khi tham gia buổi tiệc, cô cho rằng hai người chỉ cùng họ, dù sao họ Vệ cũng chẳng phải dòng họ hiếm có gì, hơn nữa dáng người của cả hai lại
không giống nhau, chưa từng nghĩ bọn họ lại quen biết. Nhưng bây giờ hai người cùng xuất hiện đồng thời trong bữa tiệc, đều mang họ Vệ, chắc
chắn là người thân, chẳng thể nghi ngờ.
Là anh em ruột? Hay anh em họ?
Đột nhiên trong đầu chợt nhớ đến lời mời của Khang Hi khi trước, anh muốn
tham gia một buổi tiệc mừng thọ của trưởng bối, anh và Vệ Bảo là anh em
tốt.
Không trùng hợp như vậy chứ…
Trong lúc cô còn ôm chút may mắn, trông chờ đây không phải cùng một buổi tiệc thì đột nhiên Khang Hi xuất hiện, vừa vặn chạm thẳng mặt nhau khiến cô
không trở tay kịp, đông cứng tại chỗ.
So với cô, Vệ Hiểu lại ngẩn ra không vì những chuyện này, anh và Khang Hi
vốn có quen biết nhau, lần này có thể xem là bạn bè cũ gặp mặt, vừa định cất tiếng gọi thì nhìn thấy bộ dạng Khang Hi trông như hận không thể
giết mình, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Thế này là sao?
Thấy Vệ Bảo vẫn còn nháy mắt ra hiệu với mình, anh càng như lọt vào sương mù.
Lúc Hiểu Hiểu phát hiện hai mắt Khang Hi sung huyết nhìn mình chằm chằm,
một cảm giác tội lỗi lặng lễ dâng lên trong lòng. Nhớ tay mình vẫn còn
đang khoác tay Vệ Bảo, cuống quýt muốn rút ra nhưng vì càng nhanh càng
loạn, cái mắc của đồng hồ đeo tay móc vào khuy áo trên tay áo vest của
Vệ Hiểu.
Cử động đó khiến Vệ Hiểu lấy lại tinh thần, cúi đầu thấy cô đang lôi lôi
kéo kéo liền muốn giúp cô gỡ ra, “Đừng nóng, tôi giúp cho!”
Hiểu Hiểu cúi đầu chỉ một mực muốn mau chóng rút tay ra, vì thế mà hai cái
đầu càng dán lại vào nhau, trong mặt mọi người xung quanh thì đây đúng
là một hành động rất thân mật.
Chẳng nghi ngờ gì nữa, đúng là đổ dầu vào lửa.
Nháy mắt, khuôn mặt Khang Hi từ trắng thành đen, đen như cái chảo đã cháy rụi, đen đến mức không thể nhìn được biểu cảm.
Đột nhiên, bước chân anh khẽ di chuyển, động tĩnh này khiến Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam, Vệ Bảo giật mình đến mức lỗ chân lông cũng tự thu hẹp.
Con người này, không phải định đánh Vệ Hiểu chứ?
Ba người cùng đồng loạt nhìn về sảnh tiệc, cô nàng Cảnh Táp chạy đi đâu
mất rồi? Vừa nãy còn đang ở đó cơ mà, lúc này rồi, vậy mà cảnh sát nhân
dân lại không có ở đây?
Hiểu Hiểu cũng nhận thấy sự thay đổi của Khang Hi, đầu run lên, nhanh chóng tính toán kết quả của trận đánh giữa anh và Vệ Hiểu.
Vệ Hiểu là chủ công trong đội đột kích của đặc công, quanh năm chém giết
trên chiến trường, chỉ toàn đối mặt với những tội phạm rất hung ác, thói quen chế địch trong một chiêu đã ngấm vào tận xương tủy, nếu đánh nhau
thật thì Khang Hi không thể là đối thủ của anh.
Mà, trong tình huống như ở đội đặc công, là một quân đội tồn tại vì muốn tiêu diệt kẻ thù, (vì tiêu diệt kẻ thù mới có thể tồn tại cả đội nên) mỗi khi ra tay sẽ không lưu tình.
Đột nhiên tập kích sẽ có khả năng khiến Vệ Hiểu ra tay độc ác theo phản xạ lắm.
Nghĩ tới chuyện này, đột nhiên đầu cô cảm thấy rất hồ đồ, nỗi lòng rối loạn, bỗng nhiên nắm tay Vệ Hiểu, giọng nói lạnh lùng, “Vệ Hiểu, nhớ kĩ đây,
chút nữa dù có xảy ra chuyện gì, tôi không cho phép anh khiến Khang Hi
bị thương, một sợi tóc cũng không. Nếu không, tôi nhất định sẽ phế tay
anh!”
Nói xong, đến cô cũng phải sửng sốt, cô thế mà lại đe dọa Vệ Hiểu sao?
Vệ Hiểu khựng tay, còn tưởng mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
Ánh mắt trong veo mang đầy vẻ quyết đoán, dứt khoát không chút do dự, cứ
như anh đã làm điều mà cô vừa nói rồi, toàn thân hừng hực một luồng sát
khí.
Đoan Mộc Hiểu Hiểu lạnh lùng, anh đã thấy, Đoan Mộc Hiểu Hiểu lạnh nhạt, anh cũng đã gặp, Một Đoan Mộc Hiểu Hiểu phóng khoáng thản nhiên như gió
càng khắc sâu vào trong ký ức anh hơn, thế nhưng lại chưa từng thấy cô
như vậy.
Mùi thơm trên người cô truyền tới khiến đột nhiên Vệ Hiểu hơi thất thần.
Trong ấn tượng, cô chẳng có hứng thú với bất kì chuyện gì, cũng không
thân thiết với anh, lãnh đạm như nước trong, cũng rất lạnh lùng. Thế
nhưng hôm nay thì khác, như một quả cầu lửa bọc băng.
Thoạt nhìn tưởng là băng, nhưng bên trong lại là lửa khiến người ta run rẩy.
Chợt, trái tim nhói lên một cái, thất thần nhìn bàn tay nhỏ trên tay áo mình, cổ tay trắng trẻo như ngọc, ngón tay nõn nà thon dài, như được khắc
thành, mỗi khi đụng vào đều cảm thấy ấm áp đến ruột gan.
Vệ Hiểu đưa mắt, nhìn Khang Hi, anh đang như một con mãnh thú bị vây khốn
trong lồng sắt, hung dữ tựa như có thể cắn nát bất kì thứ gì tới gần
mình.
Trong trí nhớ, anh chưa từng thấy cậu ấy mất khống chế như thế?
Mất không chế?
Không, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra đối với cậu ấy, ba chữ này vốn trái ngược với cậu ấy.
Đột nhiên anh liền nhận ra gút mắc trong đó.
Nhắm hai mắt, thầm cười khẽ.
Thì ra đã muộn rồi…
“Được!” Vệ Hiểu mở hai mắt, con ngươi khẽ gợn sóng nhìn Hiểu Hiểu, “Có điều, em cũng phải đồng ý với tôi một việc!”
Hiểu Hiểu khẽ giật mình nhìn anh.
“Trước khi kết thúc buổi tiệc mừng thọ ngày hôm nay, em không được phép nói
cho bất kì ai về chuyện giả làm bạn gái của tôi, nhớ kĩ, bất kì ai!”
“Hả?” Yêu cầu này là thế nào?
Trong mắt anh có một nỗi cô đơn không nhìn rõ, giọng điệu nói chuyện thì tỏ
ra nghịch ngợm xảo quyệt, “Đoan Mộc, đàn ông cũng có tính thích đùa mà.”
Cô nhíu mày, không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh.
Vệ Hiểu lại tiếp, “Đoan Mộc, tôi cũng không thích bị đánh đâu!”
Trái tim Hiểu Hiểu bóp chặt, chỉ vì không muốn để anh ta làm Khang Hi bị
thương, chẳng nghĩ ngợi được gì, lập tức buột miệng bằng lòng, “Đồng ý!”
Khuôn mặt Vệ Hiểu không hề có biểu cảm, kéo tay cô, “Vậy thì, xin mời diễn tiếp.”
Nói đoạn, anh ta nắm chặt tay cô, gọi Vệ Bảo, “Ông già đâu rồi? Anh mang bạn gái đi gặp ông ấy.”
Khi nói những lời này, Vệ Hiểu còn cố tình nhìn Khang Hi, như thể Hiểu Hiểu là vật sở hữu của mình.
Vừa nói những lời này ra, Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam như cái đầu gỗ, đóng băng tại chỗ, liếc mắt nhìn qua Khang Hi.
Máu trong người Khang Hi như đông cứng, trái tim như bị cái kềm nhổ đinh giữ chặt, hung dữ nhéo một cái.
Bạn gái?!
Lông mày anh cong lên trên, miệng lại trễ xuống dưới, trong mắt tóe cơn lửa
giận không thể nào ngăn cản, cứ như quả bom đã bị giật ngòi, sẽ nổ bất
cứ lúc nào.
Khung cảnh đang yên lặng là thế bỗng chuyển thành chấn động lòng người.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng ‘mìn’ sắp nổ, nhưng rõ ràng lửa giận đã đốt
mái tóc đen như mực tàu kia, vậy mà đột nhiên anh thu lại vẻ phẫn nộ
trong mắt, miệng thoáng nụ cười nhạt như lưỡi đao. Nụ cười ấy như mũi
đao nhọn, đâm vào đau thấu xương.
“Sao thế? Đặc công mà cũng có bạn gái à, không sợ hại người ta thành quả phụ sao?” Giọng nói của anh như kết băng, không có cảm tình, lời nói lại
càng ác độc.
Vệ Hiểu không ngờ anh sẽ nói như vậy, không chỉ ác miệng mà đáng sợ hơn
cả, con ngươi của Khang Hi còn co lại, như sẽ nhào lên cắn anh ta bất kì lúc nào.
Cảnh Bất Mị rất sợ tình hình sẽ trở nên không thể cứu vãn, vội vàng đứng ra
che trước mặt Khang Hi, cười nói, “Vệ Hiểu, cậu ấy uống say, anh đừng để ý cậu ấy!”
Vệ Bảo cũng vội vàng chạy ra hòa giải, “Anh hai, cha đang ở trong phòng
hội nghị Giang Cảnh ở lầu hai!” Ý bảo muốn anh mau chóng rời đi.
Khang Hi nghe thấy Cảnh Bất Mị bảo mình uống say, chỉ cảm thấy dịch mật đang dâng trào trong miệng.
Nếu anh say thật thì tốt quá, sẽ không phải như bây giờ, oán giận mà đau lòng, như có một mẩu xương to trong cổ họng.
Anh muốn hét lên, muốn đánh người, anh muốn quăng đồ, thậm chí còn muốn
nhặt một con dao phay nào đó… chứ không phải nhìn cô như thế này, nhìn
cô trở thành một người khác.
Hiểu Hiểu nhạy cảm nhận ra, ánh mắt của Cảnh Bất Mị, Kế Hiểu Nam, Vệ Bảo
nhìn cô tràn đầy địch ý, như thể cô đã làm một chuyện tội lỗi không thể
tha thứ trên đời.
Hiểu Hiểu rất muốn giải thích, như bây giờ không phải lúc. Vì cô đã đồng ý
với Vệ Hiểu rằng không được tiết lộ chuyện giả làm bạn gái của mình,
không nói rõ chuyện này thì dù giải thích thế nào cũng uổng công.
Thấy Khang Hi vẫn nhìn mình, cô khẽ nhíu mày, cảm giác tội lỗi trong lòng càng dữ dội, lại tránh ánh mắt đó theo bản năng.
Cô thề, đợi khi buổi tiệc kết thúc, nhất định sẽ giải thích rõ ràng với anh, đến lúc đó anh muốn gì cũng được.
Hành động vô thức dời tầm mắt của cô khiến trái tim Khang Hi không còn kiên
trì được nữa, động vào sẽ nát vụn ngay, dẫu có kiên cường cũng chẳng
chịu nổi cách đối xử của cô. Lúc này trong lòng anh không có chút tia
nắng nào, chỉ là nước mắt không chảy ra ngoài mà thôi.
Cái đuôi tôm màu đen may sát người đã bày ra dáng người hoàn mỹ của anh,
đẹp trai đến mức khiến người khác phải líu lưỡi. Thế nhưng khuôn mặt
Khang Hi như tro tàn, sự lạnh lùng tuấn tú trên khuôn mặt góc cạnh rõ
ràng, thế nhưng lại chẳng thể thấy được vẻ hào hứng phấn khởi của những
ngày qua.
Hoàn toàn tĩnh mịch.
Anh không hề tức giận, không khổ đau, thậm chí cũng đã dẹp đi thái độ lạnh lùng vô tình dành cho Vệ Hiểu.
Khang Hi từ từ xoay người, như một xác chết, bỏ vào phòng nghỉ.
Rầm một tiếng, cửa bị đóng sập.
Tất cả trở về yên lặng.
Chuyển biến bất ngờ này khiến cho Cảnh Bất Mị, Vệ Bảo, Kế Hiểu Nam không dám tin.
Không phải sẽ có chiến tranh thế giới, sẽ long trời lở đất lắm sao?
Thế mà lại yên tĩnh như vậy…
Không phải bọn họ nên vội vàng hô to vạn tuế ba lần ư…
Không, bọn họ quá quen với Khang Hi, anh càng như vậy thì càng cho thấy chuyện rất nghiêm trọng.
Ba người cùng hung dữ trừng mắt nhìn Hiểu Hiểu, như thể cô là kẻ thù giết
cha vậy. Bọn họ vẫn chưa từng quên, lúc Khang Hi biết cô có chồng chưa
cưới đã như thế nào.
Anh khóc như đứa bé bị lạc đường, khóc đến đứt đoạn ruột gan.
Cảnh Bất Mị chỉ tay vào Hiểu Hiểu, ngón tay run run, “Đoan Mộc, tôi thật sự
đã nhìn lầm cô, không ngờ cô lại là loại phụ nữ như vậy! Đúng là mù mắt
chó tôi rồi.”
Kế Hiểu Nam cũng rất tức giận, “Cô nghe đây, nếu Khang Hi xảy ra chuyện gì không hay, dù đánh không lại thì tôi cũng sẽ quấn lấy cô tới chết!”
Hai người nói những lời thật hung dữ xong, bước đi không quay đầu về phía phòng nghỉ, cửa lại được đóng sập nặng nề lần nữa.
Vệ Bảo nhìn anh cả mình, cùng với cô gái vốn tưởng là người phụ nữ của bạn thân mình. Anh không thể hiểu nổi, nếu cô không thích thì sao lại không nói rõ ràng, tại sao lại muốn khiến Khang Hi tưởng rằng mình có cơ hội?
Anh không nói nổi lời hung dữ nào, vì không chừng, sau này cô gái ấy sẽ trở thành chị dâu của anh.
Nghĩ đến đó, anh phun phì phì, chị với chả dâu!
Anh không thừa nhận đâu!
“Anh, tự giải quyết ổn thỏa đi!”
Con đường tình cảm này, thật ra không có ai đúng ai sai cả, vốn chỉ là một
người muốn đánh một người chịu bị đánh mà thôi. Cả hai đều là anh em của anh, anh không thể nào đưa lên cân để so sánh, thế nhưng Vệ Bảo biết,
bây giờ ai cần mình hơn.
Khi anh cũng bỏ đi vào phòng nghỉ, Hiểu Hiểu rất muốn đi cùng, thế nhưng đột nhiên cô lại sực nghĩ tới một việc.
Cô hỏi: “Vệ Hiểu, có phải anh cố ý hay không?”
Cứ luôn cảm thấy anh ta đang nhắm vào Khang Hi.
Con ngươi như thủy tinh đen của Vệ Hiểu lóe ra tia thâm thúy, khẽ động, thở dài nói, “Đoan Mộc, tôi nói rồi, đôi khi đàn ông cũng có tính thích đùa mà.”
Đây không phải độc quyền của phụ nữ, đàn ông cũng vậy.
“Vì sao?”
“Lịch sử lâu này, ghi thù mới thêm vào hận cũ.”
“Hả?” Cô thật sự càng lúc càng không hiểu ý của anh ta.
“Đi thôi, đi gặp ông già trước, làm rõ chuyện cho xong.”
Hiểu Hiểu nhìn vào cánh cửa đóng chặt của phòng nghỉ, trong lòng không muốn
nhưng Vệ Hiểu chẳng để cô từ chối, kéo tay lên lầu hai.
***
Thảm trải sàn trên hành lang lầu hai có màu xanh ngọc làm bằng thủ công,
bước lên như đi trên cát, đèn chùm thủy tinh treo một hàng, lấp lánh như châu báu, soi sáng hành lang vắng vẻ này như ban ngày, cũng càng tô đậm khiến nó trở thành hành lang tiến vào hoàng cung.
Đến trước cánh cửa được chạm trổ theo phong cách thời Victoria, Vệ Hiểu gõ nhẹ lên.
Cửa nhanh chóng được người bên trong mở ra, vừa gặp anh, trên khuôn mặt
hiền hậu của người vừa bước ra mừng đến chảy nước mắt, “Đại… đại thiếu
gia đã về!”
“Chú Ông, đã lâu không gặp chú, sức khỏe thế nào?”
Người đàn ông trung niên được gọi là chú Ông mặc bộ đồ quản gia, lau nước mắt ở khóe mắt, gật đầu liên tục, “Tốt, hết thảy đều tốt, chỉ là cứ không
được nhìn thấy đại thiếu gia, trong lòng khó chịu lắm!”
Vệ Hiểu vừa định nói lời an ủi thì bên trong truyền tiếng ho khan cảnh cáo đầy ý vị.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, tầm mắt vừa vặn đối diện với người nọ.
“Cha!” Anh gọi.
“Hừ!”
Một chữ này thôi mà khí thế như hồng thủy khiến người nghe không khỏi cảm thấy tôn trọng.
Vệ Ung Tụng, cũng chính là cha của Vệ Hiểu và Vệ Bảo, người hiện đang nắm
giữ tập đoàn Vệ thị, cũng chính là một trong những công ty gia đình của
người Hoa thành công nhất thế giới.
Mười lăm tuổi dấn thân vào giới kinh doanh, hai mươi tuổi chính thức gầy
dựng sự nghiệp, sự phấn đấu trong nửa thế kỉ qua có thể lấy từ ‘hơn hẳn’ làm chủ đề, xuất phát hơn hẳn bình thường, cố gắng hơn hẳn đối thủ, sau khi lên tới đỉnh cao lại vượt qua hơn hẳn cái đỉnh ấy.
Tên khác: Siêu nhân Vệ.
Vệ Ung Tụng không chỉ là gầy dựng sự nghiệp giỏi giang, đầu sỏ trong giới
kinh doanh mà trên con đường xây dựng sự nghiệp, đã mua lại rất nhiều
công ty gia đình khác. Có thể nói, con đường dầy dựng sự nghiệp của ông
là một con đường M&A, tức là ngoài xây dựng và phát triển, còn có
thu mua (acquisitions) và sáp nhập (mergers) những công ty tập đoàn khác.
Chuyện thu mua và sáp nhập không phải là chuyện gì quá lương tâm, thế nhưng
phải sát phạt quyết đoán, cũng phải mạnh mẽ nhanh gọn, cũng nhất định
phải nhẫn tâm.
Có câu vô gian bất thành thương, tới bây giờ vẫn luôn chính xác.
Có thời gian bất động sản liên tục xuống giá, Vệ Ung Tụng làm theo câu nói trí tuệ ‘Hãy tham lam khi những người khác sợ hãi’ (*), thu mua một
lượng đất xây dựng và nhà xưởng cũ với giá thấp, để cho thuê.
(*) Câu nói nổi tiếng của Warren Buffett, ý bảo người chơi cổ phiếu phải lí trí. Theo ông khi số đông ‘tham lam’ sẽ đẩy giá cổ phiếu lên quá cao,
vượt qua giá trị thật. Còn khi số đông sợ hãi sẽ đẩy giá cổ phiếu xuống
tạo ra những cổ phiếu có biên độ an tòan, và lợi nhuận trong tương lai
cao.
Qua mấy năm, cơn bão suy thoái lắng lại, nhiều thương gia trở về thì giá
của bất động sản lại được đẩy lên. Ông bán tháo tất cả các bất động sản
mà mình đã thu mua, ngược lại, mua thêm những miếng đất xây dựng có tiềm lực để xây cao ốc cho thuê.
Trong này, mấy chuyện như cưỡng chế phá bỏ ép dời đi, cưỡng chế thu nhà, nhìn riết cũng quen.
Còn với con người chính trực như Vệ Hiểu mà nói, chuyện này chẳng khác gì với việc hại người.
Đây cũng là lý do anh không theo nghiệp buôn bán như gia đình.
Hai cha con gặp mặt mà như người lạ khiến Hiểu Hiểu đứng phía sau không biết phải trả lời thế nào.
Thật ra thì Vệ Ung Tụng có thấy Hiểu Hiểu, nhưng lúc nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên.
Không phải đã nói là sĩ quan huấn luyện đội võ thuật của đội đặc công à, sao có con bé sinh viên nước suông mì sợi lọt vào đây?
Ông nháy mắt với chú Ông, chú Ông hầu hạ ông nhiều năm, chỉ một ánh mắt đã biết ông muốn làm gì.
Chú Ông mỉm cười thân thiện nhìn Hiểu Hiểu, “Cô Đoan Mộc, mời cô ngồi!”
Hiểu Hiểu gắng gượng cố nở nụ cười, vì lúc này cô đang có phần nén giận,
không chỉ vì những lời mà đám người Cảnh Bất Mị nói mà còn cảm giác mình đang làm một việc ngu xuẩn nhất kiếp này.
Vệ Ung Tụng ở trên cao nhìn xuống đưa mắt nhìn cô, cứ như xem một món hàng nào đó, khiến người ta cảm thấy không được tự nhiên.
Cô cũng không hề sợ hãi mà nhìn thẳng, ánh mắt sắc bén.
Vệ Ung Tụng cũng ngẩn ra, coi như đây là lần đầu tiên một cô bé đối mặt với ông một cái lẫm liệt hào hùng như vậy.
Ông ta vuốt chòm râu dưới cằm, xem ra không tệ!
Lúc này, một cánh cửa nhỏ ở góc phòng họp được mở ra, hình như là toilet,
người bên trong đi ra là một cô gái hẵng còn rất trẻ, sau khi nhìn thấy
Hiểu Hiểu, lập tức kêu lên, “Hiểu Hiểu, sao cậu lại tới đây thế này?”
Hiểu Hiểu cũng rất ngạc nhiên, “A Cảnh, sao cậu lại ở đây?”