Hiểu Hiểu tìm một toilet gần nhất, rửa hộp cơm, sau đó lại mang về xe, suy nghĩ không biết nên giải quyết bữa trưa của mình thế nào?

Bây giờ mà quay lại đội đặc công thì canteen cũng đã đẹp, về cũng như không, tuy Khang Hi standby chờ sẵn ở nhà 24 tiếng đồng hồ một ngày, thế nhưng về như thế thì chắc chắn sẽ lộ chuyện cô đến trường đại học giảng dạy mất thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào bản thân.

Canteen của đại học Nghệ thuật không xa bãi đỗ xe lắm, đi thẳng một đường là tới, có điều tiếc là cung không đủ cầu, khi cô tới nơi thì đã không còn món gì nữa. Nếu như trước đây thì chẳng ảnh hưởng gì cả, nhưng dạo này cô được Khang Hi nuôi tốt quá, không ăn một bữa thì liền đói phát hoảng.

Hiểu Hiểu nghĩ ở đây không xa đại học Khôn Hoa, lúc Tề Cách Cách có dẫn cô tới khu bán đồ ăn vặt gần đó, có món cá viên chiên mà cô nhớ mãi không quên, vừa vặn hôm nay lại có cơ hội này.

Ra khỏi cổng trường, dựa vào khả năng cảm nhận phương hướng rất rốt của mình, đi tới con đường bán đồ ăn vặt, nhanh chóng tới nơi. Con phố bán đồ ăn vặt buổi trưa có vẻ quạnh quẽ hơn nhiều so với sự náo nhiệt buổi tốt, có điều mấy anh chàng giao hàng trông khá bận rộn, xe máy điện đi đi về về trong con hẻm nhỏ như thoi đưa.

Hiểu Hiểu tìm lại được quầy bán cá viên chiên, mua hai xâu, một phần bánh kẹp, mới làm nên hơi nóng không thể ăn được ngay, thế nên cô xách túi đồ ăn để tìm một nơi vắng vẻ nào đó để giết thời gian. Vừa đi được mấy bước thì trước mặt lại xuất hiện mấy quả táo xanh, lăn thẳng tới đầu ngón chân cô.

“Thật ngại quá, xin lỗi cô!” Giọng nói dịu dàng áy náy vang lên, đi từ xa tới.

Hiểu Hiểu nghe thấy giọng nói, đưa mắt nhìn lên, một người phụ nữ trung niên đang đi về phía này, túi nilon trong tay bị rách, từng trái táo rớt ra, lăn đều về trước.

Cô biết người phụ nữ này, chính là bà chủ của quán lẩu nọ – Tần Viện.

Dì ấy vẫn như lần gặp gỡ đầu tiên, ăn mặc rất hợp người, búi tóc qua một bên, trông rất tao nhã duyên dáng, thế nhưng lại bị vết sẹo trên mặt phá hủy mất một nửa phong thái. Vết sẹo ấy không hề dữ tợn tí nào, thế nhưng dưới ánh mặt trời trông càng rõ rệt hơn bao giờ hết, thi thoảng người qua đường cứ liếc dì một cái, có kẻ lại xì xào bàn tán. Ấy nhưng dì lại hoàn toàn không màng tới, coi như trên mặt mình chẳng hề có vết sẹo nào, vừa ngồi xổm để nhặt táo, vừa dịu dàng nói xin lỗi với những người qua đường khác.

Hiểu Hiểu thấy tiệm bán tạp hóa không xa có bán túi vải bảo vệ môi trường, đi tới mua một cái, nhặt những quả táo rơi trên đường bỏ vào, nhặt xong thì đưa túi cho Tần Viện.

Tần Viện chầm chậm ngẩng đầu lên, hình như mắt hơi hoe hoe đỏ, cũng nhận ra Hiểu Hiểu nhưng không dám chắc chắn, “Cô giáo Đoan Mộc?”

“Gọi tôi Đoan Mộc là được rồi.”

Dì nhận túi vải, chậm khóe mắt, nở nụ cười rất đẹp, “Cảm ơn cô giáo!”

“Đừng khách sáo!” Hiểu Hiểu thấy dì cứ dụi mắt, lại nói: “Dì cần khăn giấy không?”

“Không sao đâu, có bụi rơi vào mắt thôi, chờ chút nữa là ổn rồi!” Tần Viện vội vàng bỏ hết những quả táo đã nhặt vào trong túi, túi nhanh chóng phồng to, Hiểu Hiểu lại nhặt giúp hai quả khác.

Dì vừa cảm ơn vừa tiếp: “Chỉ trách tôi tham quá, mua hơi nhiều, bà chủ tiệm lại vừa dùng hết túi nilon, chỉ còn mỗi cái này. Cứ tưởng là gần, ráng một thì không sao, không dè chưa được nửa đường thì túi rách mất, may mà gặp được cô giáo. Túi này bao nhiêu vậy, tôi trả tiền lại cho cô!”

“Không cần đâu! Túi này chẳng đáng bao nhiêu cả, dì cứ lấy mà dùng.”

Dì vội vàng lắc đầu, “Thế sao được, không bằng cô giáo và tôi cùng về quán, tôi mời cô giáo một ly café. Tôi cất táo xong thì sẽ trả lại túi cho cô giáo. Đúng rồi, cô đã ăn trưa chưa?”

Hiểu Hiểu định nói không cần thì dì đã đưa mắt nhìn mớ đồ ăn vặt trong tay cô, mắt mày đầy vẻ thân thiện bảo: “Xem ra là chưa ăn, vậy không được đâu. Vừa đi vừa ăn hại dạ dày lắm, cứ tới tiệm của tôi ngồi một chút, ăn xong rồi hẵng đi. Trời lại nóng như vậy, cẩn thận coi chừng bị trúng nắng.”

Tần Viện quả là một người phụ nữ rất dịu dàng, giọng nói mềm mại như rót mật vào tai, Hiểu Hiểu nghĩ mình cũng đang muốn tìm một chỗ nào đó để giết thời gian, tránh về sớm quá bị Khang Hi phát hiện ra manh mối, thế nên cũng đồng ý.

“Vậy xin phiền dì.”

Dì cười nói: “Không phiền, không phiền một chút nào!”

Về quán ăn, Tần Viện đặt túi táo lên quầy, “A Mỹ ơi, cất táo vào tủ đi!”

Cô bé phục vụ khoảng chừng hai mươi tuổi tên gọi A Mỹ đang đứng trước quầy, nhìn thanh tú nhưng làn da hơi thô ráp, không trắng lắm, bện hai bím tóc, trông như từ quê lên. Cô bé nhìn thấy một túi đầy táo, chu miệng nói: “Dì Tần, sao dì mua nhiều táo xanh thế, ăn hết không ạ?”

“Rẻ mà!”

“Rẻ thì cũng không thể mua như vậy được, rõ ràng là dì đang phí tiền thì có.” Cô bé ôm túi táo mà khuôn mặt tỏ ra rất đau lòng, như thể tốn tiền của mình.

“Em nói nhiều quá đấy, không thấy có khách tới à, mau mang thực đơn cho khách đi.” Có một nữ phục vụ khác từ trên xuống, cũng khoảng hai mươi tuổi, trông có vẻ dịu dàng hơn A Mỹ một chút, thắt tóc hai bên, nom rất thật thà chất phác, cười híp mắt gõ nhẹ vào đầu A Mỹ, “Đưa táo cho chị, trông em có nhiêu đây sức, dọn một cục gạch thôi cũng có khi tự làm dập chân.”

A Mỹ sờ đầu, le lưỡi với chị, “Đó là vì chị ăn ngon miệng, một bữa ăn tới ba chén cơm đó chứ.”

“Em thèm đòn phải không!!”

Tần Viện đứng bên cạnh cười nói: “Hai con đừng đùa giỡn nữa, để người ta thấy thì còn ra gì, mau đi đón khách đi.”

“Dạ!” A Mỹ đáp, quay sang hỏi Hiểu Hiểu, “Chào chị, chị muốn uống café gì?”

Tần Viện vội nói: “Đừng tính tiền café cô ấy, dì mời khách thôi. Lúc về táo rớt đầy trên đường, may mà có cô ấy giúp, để dì tới nói chuyện với cô ấy.”

Dì bảo Hiểu Hiểu ngồi xuống, lấy một thực đơn được thiết kế rất đẹp, “Cô giáo xem thử đi, thích uống gì?”

“Latte vậy.”

“Được!” Dì lấy thực đơn về, quay đầu ngọt ngào nói với cô bé phục vụ, “Tiểu Lệ, một li Latte, thêm một phần bánh Mont Blanc nhé!”

“Không cần đâu, tôi đã mua bữa trưa rồi!”

“Cô giáo đừng khách khí, một phần bánh thôi mà, có bao nhiêu tiền đâu!”

Tiểu Lệ dạ ran, nhanh nhẹn bắt tay vào làm café sau quầy, động tác rất chuyên nghiệp.

Tần Viện lại nói, “Cô giáo ngồi tạm một chút, tôi đi rửa mặt đã.”

“Không sao, đừng lo cho tôi.” Hôm nay Hiểu Hiểu được ăn không uống không, đã thấy đủ lắm rồi.

Chờ Tần Viện đi rồi, Hiểu Hiểu nhìn một vòng xung quanh. Những mô hình kiến trúc được bày trong tủ khiến cô cảm thấy rất thích thú, lại nhớ Cách Cách có nói các mô hình này đều là tác phẩm của chủ tiệm trước đây, mở ra cho sinh viên kiến trúc trường đại học Khôn Hoa. Cứ tưởng chỉ là một góc đọc sách, không dè còn kinh doanh bán café.

Lúc này, trong tiệm không có khách, dù mấy mô hình kiến trúc chiếm không ít chỗ, thế nhưng trông rất rộng rãi. Cô xem qua, phát hiện chúng đều là những kiến trúc nổi tiếng của thành phố Thượng Hải. Trong những bản thảo trên tường, còn có một công trình nổi tiếng nhất Thượng Hải – Tháp truyền hình Tam Hoàn, chữ kí dưới góc phải là Tần Dương.

“Thưa quý khách, Latte của chị đây!” Tiểu Lệ bưng café từ từ đi tới, thấy Hiểu Hiểu đang mê mẩn ngắm nghía bèn giới thiệu: “Đây đều là bản gốc những tác phẩm của thầy Tần đấy, chỉ có chỗ em mới có.”

“Thầy Tần?”

“Dạ, thầy Tần là cha của dì Tần tụi em, chỉ là ba năm trước đây đã qua đời vì bệnh.”

“Thì ra là vậy, thảo nào những mô hình và bản thảo này được bảo quản tốt đến thế.”

“Chị cứ dùng từ từ, bánh Mont Blanc được mang tới ngay đây!”

“Cảm ơn em!”

Hiểu Hiểu nhấp một ngụm café, mùi vị rất đặc trưng, chắc chắn đã pha với tỉ lệ 1 phần café Espresso + 1,5 phần sữa nóng + 0,5 phần bọt sữa. Cô liếc mắt nhìn cá viên chiên mình mua.

Cá viên cà ri ăn kèm café, sự kết hợp này kì lạ quá, để mang về làm món phụ cho bữa tối vậy.

Bánh kẹp và sandwich thì may ra, có thể miễn cưỡng dùng chung với café.

Một lát sau, Tiểu Lệ mang bánh Mont Blanc tới, tranh trí đơn giản, nếm trong miệng thấy lành lạnh, vị hạt dẻ và vanilla thơm nồng trong miệng, thế nhưng lại không quá ngọt, là vị mà cô rất thích.

Reng reng…

Điện thoại trước quầy đột nhiên reo vang, A Mỹ bận làm café không thể buông tay, Tiểu Lệ đang lau bàn phải vội vàng chạy tới.

“Xin chào, tiệm café Trúc đây ạ…”

Giọng nói ngọt ngào chào hỏi vừa vang lên, không biết điện thoại nói gì mà sắc mặt Tiểu Lệ trắng nhợt, vành mắt đỏ ửng.

“Sao vậy?” A Mỹ quay đầu hỏi.

Tiểu Lệ lắc đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống lã chã.

“Chị nói đi, đừng khóc mà!” A Mỹ đặt mọi thứ xuống, kéo chị vào trong một góc, “Có phải không tìm được hay không?”

“Ừ!” Tiểu Lệ gật đầu, càng khóc dữ hơn, “Dù tên giống nhau, nhưng… nhưng mà không phải…”

A Mỹ nghe vậy, cũng tỏ ra rất khổ sở, an ủi: “Lần này không được thì còn lần sau, chắc chắn sẽ tìm được mà.”

“Đã hai năm rồi, cách gì cũng thử, khó khăn lắm mới có một tin tức…” Chị nức nở, “Em xem liệu có như người khác nói hay không, là do số chị không tốt.”

“Gì mà mệnh không tốt, chị đừng nói bậy, mệnh không tốt cũng vì bị những kẻ đó hại thôi!” Nói xong, mắt A Mỹ cũng đỏ ửng, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt, khuôn mặt đầy vẻ thù hận, “Nhiều nghề kiếm tiền vậy không làm… lại… lại…” Chưa nói hết, cô bé cũng òa khóc theo.

“Em xem em kìa, người ta khóc, em cũng khóc à!”

A Mỹ lau nước mắt, “Em khó chịu!”

“Khó chịu gì? Em còn có một anh bạn trai tốt, người ta đang chờ để cưới em cơ mà!”

“Bây giờ mà chị còn chọc em à! Không phải đã nói rồi sao, trước khi tìm ra thì em sẽ không kết hôn, thế nên chị có em, hai chúng ta cùng cố gắng thì nhất định sẽ tìm được, nếu không tìm được, chúng ta còn dì Tần! Vậy mà chị không để em khuyên dì Tần, chị xem lần nào dì ấy về cũng mua nhiều táo đến vậy, rõ ràng là bị mụ yêu bà kia lừa mà.”

Tiểu Lệ khóc òa: “Mụ yêu bà gì chứ, dì Tần thấy bà ấy đáng thương nên muốn giúp đỡ một chút thôi!”

“Bà ấy có tay chân, lại mở một quầy bán trái cây còn gì, không phải có thể kiếm tiền đó à, sao cứ muốn dì Tần trợ cấp suốt chứ. Em thấy bà ta đúng là một mụ dở người, một tiệm trái cây đàng hoàng vậy mà chỉ bán táo.”

“Bà ấy cũng nhiều tuổi rồi, đầu óc không tốt, lại không có con gái, rất đáng thương. Em đừng tính toán quá.”

Mắt A Mỹ đỏ ửng, trừng chị, “Chị chỉ toàn nói giúp dì Tần thôi. Có biết lời thật mất lòng không?”

Tiểu Lệ vội vàng chắp tay: “Được rồi, lần sau chị nhất định sẽ giúp em khuyên dì ấy.”

“Chị nói đấy, đừng có mà mềm lòng!” A Mỹ thút thít, “Thôi, đừng khóc nữa, lát nữa dì Tần thấy thì lại càng lo cho chúng ta.”

Hai người thi nhau xóa vệt nước mắt trên mặt đối phương, lúc này mới có vẻ hoạt bát hơn, kéo nhau rời khỏi góc phòng.

***

Tần Viện xuống lầu thấy hai cô gái đang khóc đỏ mắt, cũng nhận ra gì đó, nhưng dì chẳng hỏi han gì, đi thẳng tới trước quầy, “Tiểu Lệ, hôm nay không có nhiều khách, con về trước đi.”

“Như thế sao được, hôm nay đến lượt con làm ca tối, nếu con đi rồi thì sao một mình A Mỹ làm xuể. Em nó vụng tay vụng chân, lần trước còn làm đổ thức ăn nữa kìa.”

Buổi tối trong tiệm khá đông, bây giờ đã về chiều, có muốn thay ca cũng không kịp nữa rồi.

“Con bé ngốc này, không phải còn dì hay sao?” Tần Viện mở thanh chắn trước quầy để đi vào, “Trong lòng không thoải mái cũng đừng kiềm nén, cứ về nhà cho thoải mái, đừng làm gì cả, ngủ một giấc là khỏe ngay thôi. Rồi chuyện gì cũng đâu vào đó, ngày mai trời lại sáng.”

Vành mắt Tiểu Lệ lại ửng đỏ, “Dì Tần… con…” Chị không nói tiếp, bối rối quay mặt đi, cố gắng kiếm nén nước mắt.

Tần Viện vén tóc mái chị, “Đừng nói gì hết, dì hiểu cả mà, mấy đứa sợ dì lo nên giấu dì. Cứ yên tâm đi, dì Tần đã bao nhiêu tuổi rồi, muối dì ăn còn nhiều hơn gạo mấy đứa con ăn nữa là. Chỉ thiếu một người thôi, dì lo được.”

A Mỹ ở bên cạnh khuyên: “Nghe dì Tần đi, em đảm bảo không làm đổ khay đâu, lần đó chỉ là ngoài ý muốn thôi mà. Còn nữa, lớp bổ túc sắp thi rồi đó, không phải chị cứ lo mình không đậu nổi sao bây giờ dì Tần cho chị nghỉ, còn không mau về nhà lo ôn đi, đừng để đến lúc đó thi rớt rồi khóc nhè à nha.”

“A Mỹ nói đúng đấy, con về nhà ngủ một giấc, tỉnh dậy thì bật đèn học đi, thi được thành tích tốt thì chẳng còn gì bằng!”Tần Viện lau vệt nước mắt trên gò má chị, “Đừng khóc nữa, có gì mà khóc, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chỉ cần kiên trì thì nhất định sẽ tìm được thôi. Thôi được rồi, mau về đi, đừng ở đây nữa. Người gì mà to thế, chật quá đi mất.”

Tiểu Lệ bị dì đùa thế, giậm chân thật mạnh, “Dì Tần à, con không mập!”

“Ừ, không mập, tròn trĩnh! Hài lòng chưa! Trông con này, mau mau, nhanh đi rửa mặt đi, khóc như mặt mèo!” Dì đeo tạp dề vào, đẩy Tiểu Lệ đi, sau đó liếc mắt nhìn danh sách các món mà khách gọi, đi tới trước máy pha café, xay hạt rất thành thạo, “A Mỹ, đánh bọt sữa đi con.”

“Dạ làm liền!”

Tiểu Lệ chậm khóe mắt, cảm kích nhìn Tần Viện, nhào tới ôm dì, “Dì Tần, dì là người tốt nhất trên đời.”

Tần Viện đang bận, cười bảo: “Đừng có nịnh bợ, dì không để con nghỉ không đâu, sẽ trừ ngày nghỉ vào lương cả đấy.”

Chị vẫn ôm dì thật chặt, “Dì nói gì thì là cái đó, con nghe theo dì tất.”

“Đã lớn rồi mà còn làm nũng nữa, mau về đi. Trên đường phải cẩn thận một chút, đừng ăn mì gói, không tốt cho sức khỏe, xuống bếp lấy mấy miếng điểm tâm đi, đói bụng thì hâm lại ăn.”

Tiểu Lệ nín khóc mỉm cười: “Ăn bánh kim ti được không dì?”

“Nói sẽ trừ tiền là con liền chọn món mắc nhất, không biết xấu hổ!”

Chị nhăn mũi, khuôn mặt tròn trĩnh trông càng đáng yêu hơn, “Con thích bánh kim ti mà thím ba làm nhất, vừa mềm vừa ngọt.”

Tần Viện lấy ngón tay chỉ vào trán chị, “Được rồi, sợ con thật, đi xin thím ba đi.”

Tiểu Lệ cứ dụi vào người dì như con heo nhỏ, “Cảm ơn dì Tần!”

A Mỹ nghe thấy có bánh kim ti, cũng thấy thèm theo, “Chị lấy cho em một cái nữa nha, em để tối ăn khuya.”

Trong sóng mắt Tần Viện đầy ắp yêu thương, hai cô bé này như con của dì vậy, “Được rồi, có cả! Nhìn hai đứa tham ăn tụi con, cứ ăn thế này thì chắc dì phải nới rộng cái quầy này thôi.”

Ba người lại cùng cười, Hiểu Hiểu ngồi gần nhất, không có việc gì làm, đều thấy hết mọi sự. Trong xã hội này, gặp một người chủ hiểu ý, lại quan tâm chăm sóc người khác thì rõ là quý hiếm, chỉ tấm lòng này thôi cũng quý lắm rồi.

Tinh thần Tiểu Lệ phấn chấn hẳn, chạy lên lầu rồi nhanh chóng mang một hộp điểm tâm xuống, trong miệng vẫn còn ngậm một cái khác. A Mỹ vừa thấy liền muốn lấy đi, Tiểu Lệ nói gì cũng không cho, cười tít mắt ăn sạch, tranh thủ thấy cô bé tức tối, vội vàng chạy ra khỏi cửa, A Mỹ muốn đuổi theo cũng không được.

Chờ chị đi rồi, Tần Viện lại rót một li café khác cho Hiểu Hiểu.

“Xem tôi này, nhiều chuyện quá, bỏ quên cô giáo.”

“Không sao đâu, tôi ngồi cũng lâu, sắp đi rồi!” Hiểu Hiểu nhìn li Macchiato hạt dẻ trên bàn, thấy mình đã uống không của người ta một li, sao lại không biết xấu hổ uống thêm li nữa, vội nói: “Ly này bao nhiêu, tôi gửi tiền cho dì!”

“Không cần, không cần đâu, café chỗ tôi rẻ thôi, không ngon như bên ngoài, cô giáo thích là mừng rồi, không cần trả tiền đâu!” Dì để A Mỹ dọn li không đi, sau đó dịu dàng ngồi xuống đối diện Hiểu Hiểu, “Bánh ngọt có vừa miệng không.”

Hiểu Hiểu khen thật lòng: “Rất ngon, ngọt mà không ngấy, vị hạt dẻ cũng rất đậm đà.”

“Khách sáo quá, tôi cũng học theo người ta thôi!” Dì khiêm tốn bảo.

“Dì có lòng rồi.”

“Làm ăn phải thế mà. Đúng rồi, tôi có nghe Cách Cách nói, cô giáo là đặc công?”

Hiểu Hiểu sửa lại: “Không phải, là sĩ quan huấn luyện, huấn luyện cho đặc công!” Cô nằm trong nhóm giáo quan, không có cảnh hàm, thế nên rất dễ nhầm lẫn.

“Thật ra tôi cũng không hiểu lắm, chỉ thấy cô giáo thật là giỏi. Đâu phải ai cũng làm sĩ quan huấn luyện được.”

“Chỉ là một công việc mà thôi, không giỏi giang gì đâu.”

“Vậy cô giáo định dạy võ cho Cách Cách và Tiểu Mẫn thật sao?”

Chả cần hỏi cũng hiểu tại sao dì biết chuyện này, chắc chắn là từ cái miệng rộng của Cách Cách mà ra.

“Bảo hai cô bé học võ thì khó lắm, qua tuổi thích hợp rồi. Tôi chỉ dạy em nó thuật phòng thân thôi, cái này thực dụng hơn.”

“Thuật phòng thân, khó học không?”

“Sao vậy, dì cũng có hứng thú sao?”

Dì vội vàng xua tay, “Tay chân tôi cũng già cả rồi, sao học được, eo cũng cứng đờ cả ra. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, vì bên cạnh thấy ít cô gái nào lại học thứ này.”

Hiểu Hiểu nhíu mày: “Vậy là dì thấy học cái này không tốt?”

Tần Viện lắc đầu: “Nào có, tôi rất ủng hộ con gái học cái này, đây là chuyện tốt mà. Chỉ là…” Dì dừng lại một chút, đôi mắt sắc sảo nhìn Hiểu Hiểu, “Không biết cô giáo định dạy ở đâu?”

Câu hỏi này hơi bất ngờ, dì hỏi thế là có ý gì?

“Chuyện này vẫn chưa được quyết định, cũng không biết hai cô bé kia có kiên trì hay không! Luyện võ không đơn giản như nói miệng không chịu khổ thì chẳng học thành!”

Tần Viện nghe thế, hai mắt sáng ngời, trông có vẻ rất hưng phấn, “Cô giáo chưa nghĩ ra, vậy tôi có chuyện muốn thương lượng với cô giáo được không?”

“Dì muốn nói gì?”

“Sau quán tôi có một cái sân, bình thường tôi cũng hay dọn đẹp, trồng cỏ. Tuy diện tích không lớn nhưng cũng rất thoải mái, hai ngày trước tôi còn tìm thợ để làm một bộ bàn ghế đá. Nếu cô giáo đồng ý, có thể dạy hai đứa nhỏ trong sân sau, vừa yên tĩnh lại có chỗ nghỉ ngơi, tập trên bãi cỏ cũng không sợ bị thương, cô giáo cứ suy nghĩ đi được không?”

Hiểu Hiểu sửng sốt, không ngờ dì lại nói vậy, ngơ ngác như lọt vào màn sương.

“Cô giáo yên tâm, tôi không lấy tiền đâu!”

Hiểu Hiểu cũng cảm thấy dì không làm vì tiền, chỉ là thấy đề nghị này quá bất ngờ.

Tần Viện lại nói: “Không giấu gì cô gái, người làm trong quán của tôi đều là nữ cả… mà cô cũng biết, phụ nữ dễ bị người ta bắt nạt…” Dì vừa nói vừa nhìn nét mặt Hiểu Hiểu, “Bình thường tụi nhỏ tan ca tối, đi đường ban đêm, tôi rất lo lắng…”

Cô hiểu rồi, đưa mắt nhìn li Macchiato hạt dẻ đã uống hơn nửa, thì ra café này đâu có miễn phí, đã sớm có kế hoạch rồi. Nào là sân to, bãi cỏ, thì ra chỉ là mào đầu thôi.

“Ồ? Ý dì là nếu tôi chỉ dạy hai cô nhóc kia thì hơi lãng phí?”

“Không, không, sao lại thế, dạy học rất vất vả, tôi chỉ muốn để mấy đứa nhỏ trong tiệm…” Dì ho khan, “Được quan sát một tí!”

Hờ hờ, quan sát sao?

Quan sát thì học được gì chứ? Muốn dọa người cũng không được.

Dì thấy Hiểu Hiểu không hề phản ứng, lại nói: “Cô giáo cứ dạy, không cần quan tâm đến chúng tôi. Cô giáo cũng có thể tự nhiên dùng café, trái cây, bánh ngọt trong quán, đừng khách sáo!”

“Dì Tần, dì thật biết làm ăn!”

Cứ tưởng Tần Viện không quan tâm đến tiền, bây giờ nghĩ lại quả thật dì rất khôn khéo, hai li café, một cái bánh, lại có sau này cứ dùng thoải mái, tất cả đều nằm trong kế hoạch cả.

Tần Viện thấy đã bị vạch trần, cũng không xấu hổ, cười rất trong sáng, “Cũng cần phải xem đối phương là ai.”

Đúng là không thể đoán được lòng dạ con người mà!!

“Nếu có yêu cầu gì, chúng ta có thể bàn lại, tôi đảm bảo chỉ xem mà thôi! Nếu không, tôi lại làm cho cô giáo li café nữa, đổi vị khác nhé, ở đây có Macchiato vị caramel, café Blue mountaint, có cả Americano nữa…”

Định rót café cho đến khi nào cô đồng ý mới thôi sao?

“Tôi đã uống miễn phí hai li café rồi, nếu có li thứ ba thì chắc tối nay sẽ không ngủ được mất.”

“Cô giáo yên tâm, hàm lượng caffeine trong café chỗ chúng tôi rất thấp.”

Hiểu Hiểu: “…”

Xem ra, nếu cô không đồng ý cũng phải đành chịu thôi.

Không gian không thành thương, nhất định tối nay về nhà, cô phải chép đi chép lại câu này 300 lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play