Một tháng trôi cái vèo, vừa qua tháng 5 thì nhiệt độ ở Bắc Kinh cũng bước vào mùa hè. Thế nhưng ở trường quay của ‘Thủy liễm thanh tiêu cẩm y nhiễm’ lại đang là cảnh tuyết rơi trắng xóa như mùa đông. Vì để quay cảnh mùa đông trước khi thời tiết dần nóng bức hơn, đoàn làm phim tiến hành tạo cảnh tuyết, vì thế mà ta có cảnh tuyết tháng năm hiếm thấy thế này.

Rất nhiều người nghĩ làm minh tinh là một nghề rất thoải mái mà không biết dưới hình tượng ‘Chói lòa rực rỡ’ kia, lại có biết bao đau khổ phiền não. Chưa nói tới thức thâu đêm suốt sáng, việc đau khổ nhất thì chẳng qua được chuyện phải đóng phim trái mùa.

Lúc này, các diễn viên đang đội mặt trời ban trưa lên tới 350C trên đầu, mặc áo khoác lông, áo bông. Dù đứng bất động thì cứ ba phút đồng hồ là ướt sũng, mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại toàn thân. Quần áo ướt phải thay, mặt đổ mồ hôi phải lau, nhưng thường thì sẽ nóng đến mức lớp hóa trang chảy ra, sau khi quay xong một cảnh, lớp hóa trang trên mặt bay hết, cứ phải dặm lại liên tục. Qua ngày quay hôm sau, nóng đến mức nổi rôm xảy.

Để tránh bị cảm nắng, đoàn làm phim nấu sẵn một nồi canh đậu xanh, cũng cho lắp điều hòa tạm thời trong phòng. Mỗi khi quay xong một cảnh phim, tất cả mọi người chạy vào trong để hạ nhiệt, các diễn viên gọi trợ lý chuẩn bị sẵn hộp đồ nghề, chứa toàn thuốc tránh nóng hạ nhiệt, ngoài ra còn có quạt điện, túi nước đá, rượu, nước hoa, Kim Kim Bảo Thủy (*) các loại.

(*) Tên một loại thuốc chống muỗi, ngứa.

Vào thời điểm này thì không thể oán trách, càng không thể than khổ. Kịch bản đã yêu cầu cảnh nào thì phải quay cho tốt, cho dẫu thân ở phim trường, lòng trong phòng điều hòa.

Mà đã thế, trong đoàn đang có một người mắc bệnh nặng, anh chưa than khổ một câu, ai dám nhăn mặt hó hé gì được chứ.

Vương Lão tiều tụy, lo lắng nhìn Khang Hi. Suốt một tháng nay, anh ở trường quay suốt cả ngày, tinh thần phấn đấu khiến các diễn viên khác cũng không dám ngăn cản. Các cảnh của anh là nhiều nhất, mặc cũng dày nhất, chỉ sợ đột nhiên anh không cầm cự nổi mà ngã xuống đất mất thôi.

“Tiểu Cảnh, cháu mau đi nói với Khang Hi, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút. Liều mạnh như vậy sẽ ảnh hưởng sức khỏe lắm.”

Cảnh Bất Mị hừ hừ, “Không sao đâu, bác đừng quan tâm, dù sao thì quay xong đợt này là cậu ấy có thể về nghỉ rồi!”

Trong một tháng này, chuyện Khang Hi mắc ung thư não đã khiến truyền thông nháo nhào, chặn ở ngoài đoàn làm phim không chịu đi. Cảnh Bất Mị không thể nói thật, chỉ đành cười ha ha, đến mức trong miệng toàn vết lở.

Còn trái lại, con người mắc ‘bệnh nặng’ Khang Hi kia, ngoại trừ sắc mặt hơi kém một chút, ngủ hơi ít một tẹo thì sống thoải mái hơn cậu nhiều. Cả đoàn làm phim coi anh như phật sống, thôi thì không nói đến chuyện ăn uống, lại còn có ba bốn cu li đứng sau quạt cho anh, sung sướng hơn cả Hoàng đế.

Thế nhưng Vương Lão nhìn thấy, lòng xót xa, lại bắt đầu rớt nước mắt, “Ôi, trời ghét kẻ tài!”

Cảnh Bất Mị nói thầm trong bụng, nếu bác biết cậu ta vì theo đuổi phụ nữ mới ‘liều mạng’ như vậy, e rằng bốn chữ trời ghét kẻ tài sẽ dùng trên người bác đấy – vì tức quá mà chết tươi!

Lúc này, trợ lý Tiểu Trần chạy tới, “Lão Cảnh, xe bảo mẫu tới rồi!”

Cảnh Bất Mị dặn dò, “Bảo tài xế dừng chỗ nào kín một chút, nhất định không để đám ký giả phát hiện ra.”

“Biết rồi ạ!”

Trong phim trường, Vương Lão vừa hô một tiếng ‘Cut!’ thì mọi người như được trút gánh nặng. Cảnh cuối cùng trong tháng này của Khang Hi đã được quay xong một cách thuận lợi, điều này có nghĩa, từ nay mọi người có thể được nghỉ ngơi, không cần liều mạng như vậy nữa.

Khang Hi đi tới phòng hóa trang, Tiểu Trần ở bên cạnh giúp anh cởi quần áo. Trong ba lớp ngoài ba lớp, chỉ một người thì không thể nào cởi được. Thợ trang điểm của đoàn làm phim cũng lanh tay lẹ mắt vội vàng tẩy lớp trang điểm cho anh, tháo lớp tóc giả. Anh đã thay một bộ khô ráo, hàn huyên với Vương Lão mấy câu, sau đó mang kính râm, đội mũ lưỡi trai, cùng Tiểu Trần đi về phía cửa sau của phim trường.

Vương Lão cảm động huơ khăn tay, cứ như cảnh sinh ly tử biệt, làm còn nắm tay Cảnh Bất Mị mà rằng, “Để cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe, nên ăn gì thì ăn, uống gì uống, đừng lo lắng đến đoàn làm phim nữa. Nghỉ nhiều hơn mấy ngày cũng không sao, có bác ở đây, bác giải quyết hết!”

Sau cùng, Vương Lão vỗ nhè nhẹ lên tay anh, nói rất thành khẩn: “Cháu cũng đừng buồn quá, đây là số mệnh, không ai thoát được. Sau khi về, nếu Khang Hi có chuyện gì, cháu nhất định phải nhớ báo bác biết. Bác đã chuẩn bị xong kịch bản phim phóng sự để truy điệu rồi, bác và Mã đạo diễn đã bắt đầu, chờ xong xuôi thì cháu xem thử, bổ sung ý kiến.”

Cảnh Bất Mị nghe mà thấy khóe miệng co rút, suýt nữa khai hết, tìm một khe hở rồi vội vàng chuồn mất.

Lên xe bảo mẫu, Tiểu Trần ngồi cạnh ghế tài xế quay đầu thở dài với cậu, nói: “Nhỏ tiếng thôi, đang ngủ!”

Cảnh Bất Mị liếc mắt qua, Khang Hi đang ngồi ở giữa, dựa vào cửa sổ, lưng ghế ngửa ra, anh nằm rất thoải mái, mang theo ba món bảo bối của du lịch – gồm gối chữ U, miếng che mắt và nút bịt lỗ tai.

Cậu trừng Khang Hi một cách hung dữ. Tuy rằng oán khí một bụng không thể nào phát tác nhưng vẫn tỉ mỉ lấy mền đắp cho anh, tìm một chỗ để ngồi xuống rồi nói tài xế lái xe.

Vì tránh sự theo dõi của đám truyền thông, xe bảo mẫu đi qua cửa hông mà thành điện ảnh này ít dùng nhất. Đã chuẩn bị dặn dò xong xuôi, bọn họ không tới sân bay mà về Thượng Hải bằng đường lộ. Tuy đi bằng máy bay thì nhanh, nhưng không thể nào tránh khỏi tai mắt truyền thông ở khắp nơi, có thể sẽ bị phát hiện bất cứ lúc nào. Đi xe vẫn an toàn hơn cả.

Đường từ Bắc Kinh đến Thượng Hải mất khoảng mười ba tiếng, cậu và Tiểu Trần cũng mệt lử, xe vừa ra đường cao tốc thì đều ngủ thiếp đi, trong lúc đó đã đi qua hai trạm nghỉ. Khang Hi thích ngủ, đẫy giấc sẽ tự dậy, mà cũng chẳng ai dám đánh thức.

Buổi chiều hôm sau, bọn họ an toàn trở lại Đàn Cung. Kế Hiếu Nam và Vệ Bảo chờ ở trong từ lâu, xe vừa đến trước cửa liền muốn xông lên mắng Khang Hi một trận.

Cái tên khốn khiếp này, vì muốn theo đuổi vợ mà dám lừa cả anh em, thể nào cũng phải mắng hai câu cho hả giận.

Cảnh Bất Mị vội vàng ngăn lại, “Cậu ta chưa tỉnh ngủ, đánh thức coi chừng đâm chết hai cậu!”

Hai người lập tức rút chân đang bước lên xe về, đứng nghiêm.

Cảnh Bất Mị ngoắc tay, “Đến phụ một tay, đưa cậu ấy về phòng đi!”

Kế Hiếu Nam hỏi: “Cậu ấy ngủ bao lâu rồi?”

“Vừa lên xe đã ngủ, vẫn chưa dậy lần nào, hơn mười mấy tiếng rồi!”

Lúc Khang Hi rời giường kinh khủng thế nào, bọn họ đã được lĩnh giáo. Anh ngủ càng lâu thì lúc rời giường càng kinh khủng, tốt nhất là chờ anh tự thức, không thì đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Vệ Bảo xốc nách, Kế Hiếu Nam vác thắt lưng, Cảnh Bất Mị nâng chân, bộ dạng cẩn thận như đang mang một di vật văn hóa quốc gia bậc một dễ vỡ nào đó. Ba người cùng đưa Khang Hi về giường ngủ, đắp chăn cho anh, đóng cửa, yên lặng rời đi.

Xuống lầu dưới, vú Trần đã chuẩn bị trà chiều xong xuôi, Cảnh Bất Mị tắm một cái, lúc này thoải mái bước ra ngoài. Vưu Giai nhận phim về yêu quái, đến đoàn làm phim hóa trang, phải qua ngày hôm sau mới về, ba người đàn ông ngồi một chỗ, không tám chuyện không chịu được.

“Cậu ta quan tâm Hoàng Hậu dữ vậy hả?” Kế Hiếu Nam nghe Cảnh Bất Mị giải thích xong, líu lưỡi hỏi.

Hoàng Hậu trở thành biệt danh của Hiểu Hiểu.

Cảnh Bất Mị nói, “Không phải người của mình, cậu ta không cưới! Mai lo chuẩn bị phong bì thôi.”

Ngay cả lúc nào đẻ con cũng đã vạch kế hoạch xong xuôi, quá kinh dị.

Cảnh Bất Mị hỏi Vệ Bảo: “Phía cậu thì sao, sửa xong chưa?”

“Theo lời dặn của cậu ta, chờ Hoàng Hậu ra ngoài thì thợ lắp đặt mới bắt tay vào làm, cô ấy về thì lập tức dừng tay. Nhà kia cũng được, trang trí còn mới, thay giấy dán tường, làm lại nền, chỉnh sửa phòng tắm một chút, chỉ một tuần là xong. Lúc thợ mang dụng cụ lên cũng phải tranh thủ lúc cô ấy không có mặt. Đời này tôi chưa từng lén lút như thế!”

“Thôi được rồi, vất vả lắm cậu ta mới ngắm trúng một người, chứ đi theo cậu ta, tôi bị dày vò mà không dám nổi cáu đây này!”

Vệ Bảo tiếp: “Lúc cậu không có ở đây, tôi và Lão Kế cũng tìm hiểu về Hoàng Hậu rồi!”

“Yên tâm, chưa cưới, không bạn trai!” Cuối cùng Kế Hiếu Nam cũng được giải thoát khỏi nỗi băn khoăn trong lòng.

Có anh em được như bọn họ, đúng là may mắn của cuộc đời, chẳng sợ Hoàng Hậu không tốt, chỉ lo Khang Hi vất vả nhưng mang công dã tràng.

“Có điều… Hoàng Hậu của chúng ta kinh khủng hơn các cô gái bình thường nhiều lắm!” Kế Hiếu Nam huých Vệ Bảo, “Cậu nói đi, đây là điều cậu tra được.”

Vệ Bảo nói. “Cô ấy không phải là đặc công, là huấn luyện viên võ thuật của đặc công!”

Cảnh Bất Mị sặc trà, ho sù sụ, “Huấn luyện viên hả! Cô ấy có bao tuổi đâu!”

“Còn là huấn luyện viên đặc biệt! Có người nói, trong đội Báo đen, đến anh cả tôi cũng chẳng thắng được!”

Anh cả Vệ Bảo là thành viên chủ công của Báo đen – Vệ Hiểu.

“Không phải anh cậu ở hình cảnh sao? Vào Báo đen từ hồi nào vậy?”

Vệ Bảo tặc lưỡi, “Một lời khó nói hết!”

Đừng nói là Kế Hiếu Nam, ngay cả Vệ Bảo cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, phải có bí quyết cả.

Ba người không hẹn mà cùng đưa mắt ngó lên trần nhà, than rằng, Vạn Tuế Gia ở trên lầu kia, đúng là rất biết chọn vợ.

Kế Hiếu Nam nói: “Nếu là tôi, đúng là chẳng có gan ra tay với Hoàng Hậu.”

Cảnh Bất Mị lườm hắn, “Vậy cậu lo tìm một người để có gan ra tay đi!”

“Phụ nữ đâu dễ tìm như vậy.” Ở trong chăn mới biết chăn có rận, bông có chậu thì sao biết nỗi lòng ‘FA’

Cảnh Bất Mị không buông tha: “Chuyện cũng đã hườm hườm rồi, sao cậu vẫn chưa về Hồng Kông?”

“Đệch mệ, ăn cháo đá bát phải không. Dùng đã rồi thì đuổi tôi chứ gì? Đừng có mơ, tôi phải xem kết cục thế nào.” Hắn đang trông ngóng để được làm phù rể mà.

Có câu, phù rể hôm nay, chú rể ngày mai – ấy là vì có cơ hội ra tay với phù dâu. Hoàng Hậu tươi ngon mọng nước như thế, chắc chắn bạn bè sẽ không thua kém gì, nhìn An Hủy là biết.

“Vậy công việc của cậu ở Hồng Kông thì sao?”

“Chẳng sao, chỉ là sở thích mà thôi!” Kế Hiếu Nam nhìn Vệ Bảo, “Văn phòng đại diện của Khang Hi có thiếu người không, cho anh em một cái chức, kiếm tiền sống qua ngày đi?”

Vệ Bảo lạnh lùng đáp, “Có, chức bảo vệ, làm không?”

“Làm chớ, lương tháng 4 vạn, sao?” Kế Hiếu Nam trưng mặt thối đáp.

“Cút! Tưởng mình là bảo vệ Trung Nam Hải (*) à?”

(*) Trung Nam Hải là một quần thể các tòa nhà ở Bắc Kinh, Trung Quốc, là trụ sở của Đảng cộng sản Trung Quốc và chính phủ của Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa. – Nó được xem là Nhà Trắng của Trung Quốc vậy.

Kế Hiếu Nam khinh bỉ: “Keo kiệt, đường đường là nhị công tử của tập đoàn Vệ thị, nhiêu đó tiền lương thì đáng gì, chả đủ cho cậu mua một bộ vest!”

Tập đoàn Vệ thị là một tập đoàn mang tính đa quốc gia, có ít nhất ba con phố ở Thượng Hải thuộc về nhà bọn họ. Tuy Vệ Bảo là con thứ nhưng chắc chắn tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp vì anh trai của anh, Vệ Hiểu, chẳng mảy may có chút hứng thú gì với thương trường, chui vào giới cảnh sát.

Vì chuyện này, suýt nữa cha của Vệ Bảo đã cắt đứt quan hệ cha con với anh trai anh, cũng khiến Vệ Hiểu rất ít khi liên lạc với người nhà để nói về chuyện của mình. Nếu không phải vì Khang Hi, anh nhớ anh trai mình là cảnh sát, không chừng sẽ có cách nào đó, thì cũng chẳng hay anh trai mình đã vào Báo đen từ năm năm trước.

“Tôi là người làm ăn, chỉ nói tiền bạc không nói tình cảm!”

Kế Hiếu Nam tỏ ra khoái chí: “Cậu đâu có đối xử với Khang Hi như vậy!”

Vệ Bảo tàn nhẫn đâm hắn một dao, “Sao coi như nhau được, cậu là gà mái còn cậu ta là chó Ngao!”

Nói chung là không cùng loài, giá trị con người cũng chả giống nhau. Bề ngoài uy vũ hơn, đã thế chó Ngao còn có thể cắn chết người.

Kế Hiếu Nam: “…”

Ba người nói chuyện xong thì về phòng nghỉ ngơi. Nhà Khang Hi lớn, có mấy phòng ngủ cho khách khá được, vú Trần lại khéo tay nấu ăn ngon, trước khi Khang Hi theo đuổi vợ thành công, bọn họ hạ quyết tâm chết cũng chai mặt ở đây không đi.

Buổi tối hôm đó rất yên tĩnh, tám giờ sáng hôm sau, Cảnh Bất Mị số khổ quen giấc nên đã tỉnh, cậu xuống phòng bếp pha cho mình ly café. Vừa uống được một hớp thì nhìn qua cửa sổ, thấy Khang Hi đang đừng trong vườn hoa, Nếp ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Anh ngẩng đầu đứng thẳng, nhắm mắt, tắm mình trong ánh mặt trời. Mặt như quan ngọc, áo trắng bay bay, phong thái thanh nhã, cử chỉ dứt khoát, trông như một đại mỹ yêu đang hút linh khí trời đất!

Phụt!

Hình như sặc và phun đã trở thành kĩ năng riêng của Cảnh Bất Mị, anh vội vàng lau café đã phun ra, sau đó xoa mắt. Hoa mắt à, con người chưa tới trưa sẽ không tỉnh mà nay thức dậy sớm như vậy. Theo như ghi chép trước đây, sau một tháng liều mạng quay phim, chưa ngủ đủ ba ngày ba đêm, chắc chắn anh sẽ không tỉnh.

Chẳng lẽ đây là tình tiết biến thân?

Một lát sau, Vưu Giai đến, mang bao lớn túi nhỏ xông tới cạnh người Khang Hi.

“Anh lại muốn em làm gì hả?” Cô bận rộn cả đêm ở trường quay, vừa định ngủ bù một giấc thì bị Khang Hi gọi điện giục về liên tục.

“Hóa trang giúp anh!” Tinh thần Khang Hi có vẻ rất hăng hái, tỉnh táo, “Đừng đẹp trai quá, đừng để người khác nhìn qua đã nhận được!”

“Anh đang sỉ nhục nghề của em!” Trách nhiệm của thợ trang điểm là làm đẹp, có lý nào lại hóa trang cho người ta xấu đi bao giờ. Trừ khi hóa trang đặc biệt hoặc để đóng phim thôi.

“Ý của em là anh đẹp trai quá, em không thể làm được?”

Vưu Giai nghe xong chỉ muốn dùng kéo cắt lông mày đâm chết anh, “Ai không làm được hả! Bà đây là tuyển thủ chuyên nghiệp nhé!”

“Vậy thì nhanh lên, anh không có thời gian!” Khang Hi xoay người đi vào phòng.

Vưu Giai chạy theo sau la ó, “Anh có phải đàn ông không vậy, mang giúp em mấy túi hành lý thì chết à.”

Khang Hi chỉ vào Cảnh Bất Mị đang đứng ở cửa kính nhìn hai người, “Chồng em ở kia!”

Cảnh Bất Mị vội vàng đi tới xách hành lý giúp Vưu Giai. Vào phòng, vú Trần đã chuẩn bị xong bữa sáng, muốn làm hết trách nhiệm, định lên lầu đánh thức Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam thì Khang Hi nói: “Không cần đâu, bọn họ ra ngoài làm việc rồi, sẽ về ngay thôi ạ!”

Cảnh Bất Mị nghĩ, hai tên này cũng là dân mê ngủ, sao lại dậy sớm thế? Liếc sang Khang Hi đang thong thả uống café, thật tức hiểu ngay.

Khỏi cần hỏi, hẳn là bị tên đại mỹ yêu này gọi dậy.

Ơ? Mà sao mình không bị gọi dậy hen?

Khang Hi bắt được con mắt dò hỏi của cậu, đáp gọn lỏn: “Cậu vô dụng!”

Cảnh Bất Mị cảm thấy như vừa bị đâm một dao, dựa vào vai Vưu Giai hòng được an ủi.

Ăn hết nửa bữa sáng thì Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam đã về, còn xách thêm một giỏ trái cây và một túi đồ lớn.

Kế Hiếu Nam thở hổn hển xin vú Trần ly nước, uống ừng ực xong, chỉ vào đống đồ trên đất, “Ba túi thức ăn cho chó, một túi mài răng, hai bộ quần áo cho chó, một giỏ trái cây, một đống đồ chơi cho chó, mấy thứ đồ chơi tôi chỉ chọn đại thôi, không rành!”

Vệ Bảo tiếp, “Quần áo và xe cậu cần cũng chuẩn bị xong rồi!”

Khang Hi ừ một tiếng, quay sang nói với Vưu Giai: “Mau ăn đi rồi hóa trang cho anh, Nếp cũng cần nữa!”

Vưu Giai rầu rĩ nói: “Nếp cần gì hóa trang nữa, không phải nó bị ‘tông’ một tháng trước rồi sao?”

“Em cũng biết là một tháng? Một tháng mà vết thương khỏi hẳn? Bình thường như lúc đầu?”

Cô im lặng, bắt chước Cảnh Bất Mị, dựa vào vai anh hòng được an ủi.

Cảnh Bất Mị thông cảm vỗ vỗ, “Cậu mua nhiều thức ăn cho chó vậy làm gì?”

Cứ đúng giờ là có người mang đồ ăn của Nếp tới tận nhà, vốn không cần đi mua.

“Quà đến cửa!”

Đúng là muốn ra tay thật rồi!

“Cậu định đưa đống đồ này cho vợ cậu?” Nào chuyện theo đuổi phụ nữ mà tặng đồ cho chó dùng. Theo đuổi người cơ mà, có phải chó đâu.”

“Thế cậu nghĩ nên tặng cái gì? Vàng bạc trang sức? Túi hàng hiệu? Hay 999 đóa hồng?”

Mấy món này là thủ đoạn Cảnh Bất Mị đã dùng khi theo đuổi Vưu Giai.

“Chẳng phải không đúng à?” Không phải theo đuổi phụ nữ thì sẽ xài mấy chiêu này sao?

“Nếu tôi muốn tặng những thứ này, chưa nói cô ấy có nhận không, mà sẽ nhìn tôi thế nào? Không chừng còn cho rằng tôi muốn bao nuôi mình. Dù đúng là tôi định vậy!”

Bao nuôi thì bao nuôi, còn phải là bao nuôi hợp pháp cả đời, có giấy chứng nhận.

Cảnh Bất Mị ức chế làu bàu, “Câu cuối của cậu là thừa!”

Tâm tình của anh thế nào, có ai ở đây mà không biết.

Khang Hi tiếp tục nói: “Phải theo đúng tuần tự! Không thể để cô ấy nhìn thấu tâm tư của tôi được, nhỡ có đề phòng thì sao? Tôi tặng những thứ không mắc tiền, cô ấy không thấy lãng phí, ngược lại sẽ khiến Hiểu Hiểu nghĩ rằng tôi rất có lòng, hiền lành!”

Cái từ có lòng, hiền lành khiến cả bọn không rét mà run, nếu anh là người có lòng, hiền lành thì bọn họ được xem là gì? Phật sống?

Khang Hi quay sang Vệ Bảo và Kế Hiếu Nam, nói như đang truyền thụ kinh nghiệm, “Hai người các cậu cũng học theo đi, đừng bắt chước Lão Cảnh, chẳng qua cậu ta là mèo mù vớ chuột chết thôi!”

Mèo mù Cảnh Bất Mị và chuột chết Vưu Giai thành bia đỡ đạn.

Anh lại tặc lưỡi, tiếp, “Mà thôi, kệ đi, có nói các cậu cũng không hiểu. FA như các cậu thì sao hiểu được tâm trạng của tôi bây giờ!”

FA Kế Hiếu Nam và đồng-FA Vệ Bảo muốn nói, miệng của người này càng lúc càng độc. Tính kế với người phụ nữ của mình như vậy, không sợ sẽ bị mất mặt sao?

“Thế cậu cần trang phục giao hàng và xe để làm gì?”

Tập đoàn Vệ thị nhúng tay vào rất nhiều lĩnh vực, trong đó có mua sắm online. Vì thế mà từ lúc sáng sớm anh đã bị đánh thức bằng cách chịu giẫm đạp, nhận một tờ danh sách để chuẩn bị mọi thứ.

“Bây giờ đang đầu sống ngọn gió, tôi ra ngoài, để không bị người ta theo dõi, phải cần vài biện pháp chứ?”

Người giao hàng, thấy khắp nơi, chẳng ai nghĩ Khang Hi, người đang dưỡng bệnh tại nhà sẽ giả trang thành tay giao hàng chạy khắp thành phố cả.

Cảnh Bất Mị chen vào, “Không phải cậu có nhà ở Phúc Để sao? Còn cần phải giả trang để tới à?”

“Tiên lễ hậu binh (*), hiểu không? Ít nhất phải để cô ấy có thiện cảm với tôi trước đã, chứ không thì tôi thành gì? Biến thái à!”

(*) Ngoại giao trước, dụng binh sau.

Anh không định vào ở ngay, phải đi đường vòng một chút.

Bốn người nghĩ: Bộ cậu không phải biến thái chắc?

Đây là liên hoàn kế, anh đã sắp xếp xong cả rồi, chỉ chờ Hoàng Hậu nương nương chui vào thôi.

Vệ Bảo, Kế Hiếu Nam, Vưu Giai, Cảnh Bất Mị muốn nói, bọn họ chân thành mong mỏi Hoàng Hậu nương nương thu nhận Khang Hi đi, đừng để anh làm hại nhân gian thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play