Lộng Nguyệt liếm duyện lạc ấn hoa đào rực rỡ trên xương quai xanh của yêu mị nam tử, tử mâu ẩn hàm tiếu ý, mang theo vẻ tán thưởng, “Chiêu mượn đao giết người của ngươi quả thực rất không tồi.”

“Nga? Có sao ?” Cô Tuyết đột nhiên chuyển mình, đem Lộng Nguyệt đặt dưới thân. Hồng mâu khẽ nhướn, hôn lên gương mặt yêu dị tà nhiên, cố ý khiêu khích sự nhẫn nại của hắn.

Lộng Nguyệt nâng cằm Cô Tuyết, tử mâu thoáng nheo lại, “Ngươi sớm đã mưu đồ xuống tay với Thần Kiếm sơn trang, có phải không ?”

Hồng mâu bỗng nhiên xẹt qua một đạo quang mang sắc bén, “Phải thì thế nào ?”

Lộng Nguyệt cười khẽ, “Theo ta thấy, đám sát thủ Thất Sắc Thiên Đường này đều là người của Thần Nguyệt Cung các ngươi giả trang.”

Khí tức ấm áp vờn quanh vành tai yêu mị nam tử, dấy lên gợn sóng kích tình, “Thất Sắc Thiên Đường và triều đình vốn là địch, Thần Kiếm sơn trang đứng đầu tứ đại gia tộc, nắm giữ địa vị quan trọng trong triều đình. Người trong thiên hạ chỉ biết Thất Sắc Thiên Đường diệt Thần Kiếm sơn trang chẳng qua là thủ đoạn để trả thù triều đình, cho nên ngươi mượn danh nghĩa Thất Sắc Thiên Đường thực hiện kế hoạch, căn bản không có ai hoài nghi đến yêu nghiệt ngươi !”

“Triều đình chỉ biết thêm oán hận Thất Sắc Thiên Đường, bọn hắn không thể ngờ tới kẻ chân chính đứng sau màn thao túng kỳ thật lại là Thần Nguyệt cung chủ !”

“A a. . .” Cô Tuyết cười khẽ dị thường yêu mị, ngón tay thon dài phất qua từng đường nét trên gương mặt Lộng Nguyệt, trong mắt tràn đầy tán thưởng, “Cũng chỉ có yêu tinh ngươi quan sát thấu triệt. . .”

Lộng Nguyệt hơi rũ mâu, khóe môi thoáng nhếch, “Hạ thủ quá sớm rồi, Tuyết bảo bối của ta. . .”

Cô Tuyết ghé sát vào chóp mũi Lộng Nguyệt, chăm chú nhìn vào đôi phượng mâu thâm tử, “Bởi vì ta không chờ được yêu tinh ngươi !”

Cánh tay Lộng Nguyệt siết chặt, ôm Cô Tuyết gắt gao dán sát trước ngực mình, ái muội phất qua ngân phát tựa tuyết, “Ta lo lắng có kẻ sẽ mượn sự tình Thần Kiếm sơn trang để tìm cách gây khó dễ cho ngươi.”

Cô Tuyết đẩy nhẹ ***g ngực Lộng Nguyệt, nhàn nhạt nhếch môi, “Ta không quan tâm đến những thứ khác, tóm lại lần này có thể tóm được yêu tinh ngươi, ta không có gì tiếc nuối !”

“Nữ nhân kia trúng Hàn băng chưởng của ta, mạng sẽ không còn dài.” Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, tà khí yêu dã.

Lộng Nguyệt đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức hôn nhẹ lên mi tâm yêu mị nam tử, “Lam Vân bây giờ vẫn chưa thể chết.”

Hồng mâu xẹt qua một tia bất mãn, Cô Tuyết nháy mắt ngồi dậy, hàn khí băng lãnh tràn ngập yêu nhan, “Ngươi muốn cứu nữ nhân kia ?!” Lập tức ngưng một chút, “Đêm mà Lam Vân trúng Phong hoa chi độc, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì ?”

Cô Tuyết hung hăng bóp chặt cổ Lộng Nguyệt, vẻ ấm áp trong mắt hoàn toàn tiêu thất, “Nói, Phong hoa chi độc của Lam Vân có phải là ngươi giải hay không ?!”

Lộng Nguyệt chế trụ cổ tay Cô Tuyết, biểu tình không chút động dung, “Ngươi cho rằng việc đó có thể sao ?”

“Vậy là ai giải ?”

“Một người mà ngươi không  thể tưởng tượng đến.” Lộng Nguyệt nhấc một lọn tóc của Cô Tuyết vân vê trong tay, đáy mắt lộ ra thần sắc khiến người khác đoán không ra, “Tóm lại Lam Vân không thể chết.”

Cô Tuyết cười lạnh, “Trước mặt Lam Vân nghiễm nhiên bày ra bộ dáng quân tử chính nghĩa, giúp nàng giải Phong Hoa chi độc rồi đến hàn khí của Hàn băng chưởng, sau đó làm cho nàng ta cảm động đến rơi lệ si mê yêu tinh ngươi, có chết cũng không oán.” Ngón tay thoáng phất qua hàng mi của Lộng Nguyệt, ra vẻ vô cùng bội phục, “Khả năng diễn trò của ngươi quả thật là ngày càng thuần thục.”

“Như nhau mà thôi.” Lộng Nguyệt cười tà mị, “Hách Liên cung chủ ngươi diễn cũng không thua kém bổn tọa bao nhiêu, ta không tin ngươi không biết kẻ đó là Đông Phương Tuyệt !”

Cô Tuyết cười khẽ ra tiếng, biểu tình không chút hoang mang, “Ngươi nói ai vậy ?”

Tử mâu của Lộng Nguyệt nháy mắt xẹt qua một tia âm ngoan, hắn đột nhiên trở thân Cô Tuyết, không chút lưu tình mãnh liệt tiến vào như muốn trừng phạt. . .

Cô Tuyết bị Lộng Nguyệt đột nhiên tập kích khiến cả người run rẩy, thiếu chút nữa liền không thể kìm nén mà bật ra tiếng rên rỉ.

“Còn dám nói là ngươi không biết ?” Lộng Nguyệt điên cuồng đong đưa thắt lưng, lực đạo ngoan tuyệt như muốn xuyên thủng thân thể của người dưới thân, “Đông Phương Tuyệt, quân chủ đương triều, ngươi dám nói là ngươi không biết hắn ?”

Cô Tuyết bị kích thích đến mức hai mắt đều mơ hồ, cảm giác đau đớn tê dại lan tràn khắp toàn thân khiến thanh âm của hắn khàn khàn vô thố, “Ta biết, ngươi vừa lòng chưa? Tử yêu tinh, mau đi ra !”

“Mơ tưởng !” Lộng Nguyệt vòng tay qua cổ Cô Tuyết, tựa hồ được tăng thêm mười phần khí lực, không ngừng xâm nhập, “Bản sự của ngươi không phải rất lớn sao? Nếu có thể đẩy Thất Sắc Thiên Đường ra làm pháo hôi, vì sao không để đám sát thủ kia giết luôn Hoàng đế? Ngày sau khỏi phải hao tổn khí lực.”

Cô Tuyết cười khẽ, mang theo một tia khoái cảm trả thù, “Thế nào? Ta thích hắn, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta ?!”

Cô Tuyết bỗng nhiên cảm giác khí tức của yêu tà nam tử trên người có chút bất ổn, cơn phẫn nộ ẩn nhẫn lên đến cực hạn kia khiến mây đen trong lòng hắn chẳng mấy chốc đã biến mất không còn dấu vết.

“Ngươi cứu Lam Vân công chúa của ngươi, ta cứu Hoàng đế của ta, rất công bằng !”

Lộng Nguyệt hung hăng rời khỏi thân thể Cô Tuyết, chế trụ yết hầu hắn, đáy mắt đỏ ngầu, “Ngươi cố ý !”

Vài phần khí lực cuối cùng của Cô Tuyết bị Lộng Nguyệt tiêu hao gần như không còn, vầng trán nhiễm mồ hôi trong suốt, nhìn Lộng Nguyệt mình đầy lửa giận rốt cuộc cũng bùng nổ, nụ cười trên môi thêm vài phần yêu mị.

“Ta cố ý, thì thế nào ?”

“Tuyết bảo bối của ta, mấy năm không gặp, ngươi đúng là ngày càng giả dối, ta thật mặc cảm không thể sánh bằng. . .” Lộng Nguyệt nheo lại tử mâu, nhìn yêu nghiệt dưới thân căn bản không biết nên làm thế nào.

“Thánh Tuyết thành chủ quá lời, ta có ra sao cũng thua kém yêu hồ ly gian xảo phúc hắc nhà ngươi !”

Lộng Nguyệt nhướn mi cười khẽ, “Hách Liên cung chủ thỉnh chỉ giáo.”

Cô Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Giúp Đông Phương Tuyệt diệt Thất Sắc Thiên Đường, ngươi rốt cuộc có chủ ý gì ?”

Lộng Nguyệt cười cười ra vẻ vô hại, “Bang trợ triều đình đánh tan phản đảng là chuyện theo lý thường nên làm.”

“Đừng có làm bộ với ta !” Cô Tuyết gắt gao nhìn chăm chú phượng mâu thâm tử, tựa hồ muốn nhìn thấu yêu tà nam tử, “Đường đường là Nam Cung Lộng Nguyệt, sao có thể đem triều đình để vào mắt? Theo ta thấy, ngươi đang mưu đồ từng bước khống chế triều đình. Thôn tính Lưu quốc hoàng triều mới là mục tiêu cuối cùng của ngươi !”

Tử mâu hơi cong lên, hẹp dài yêu dã, tà tứ ma mị.

“Dã tâm của yêu tinh ngươi quả là nửa phần cũng không giảm, ngược lại ngày càng sâu đậm !”

Lộng Nguyệt cúi người, phủ xuống một nụ hôn trên cánh môi ấm nóng bóng mịn, “Bảo bối ~ ngươi cũng đừng ra vẻ bản thân không rành thế sự, thu Ảnh Phù Môn, diệt Thần Kiếm sơn trang, những việc mà ngươi làm so với ta cũng không ít a.”

“Ngươi cho rằng ta không nhìn ra ?” Lộng Nguyệt vừa hôn vừa nói, “Ngươi bắt đầu xuống tay từ tứ đại gia tộc, một khi tứ đại gia tộc biến mất khỏi võ lâm, triều đình sẽ mất đi thế lực trong giang hồ. Đến lúc đó muốn thu cả hoàng triều vào tay cũng chỉ là chuyện ngày một ngày hai.”

Tử mâu và hồng mâu đối diện ──── hai người đều rất rõ ràng, Thất Sắc Thiên Đường hay tứđại gia tộc chẳng qua chỉ là lá chắn giúp bọn họ che đậy mà thôi.

Lợi dụng bọn hắn, từ từ từng bước tiếp cận triều đình, mục đích cuối cùng chỉ có một, đó là hủy diệt Lưu quốc hoàng triều !

~*~

Huyết Hồ Ma Phong, sương khói lượn lờ.

Võ lâm nhân sĩ thân mang y phục đủ loại màu sắc phân ra hai bên mà đứng trong đại đường, đèn màu mờ ảo, huyết tinh tản mát.

Chúng nhân chỉ trung thành với một tín ngưỡng duy nhất: Thị Sát quân chủ !

Tọa tháp chạm vàng trên cao ẩn trong màn hắc sa vây chung quanh, đã qua một lúc lâu vẫn không thấy một bóng người.

“Đặc sứ. . .”

Chỉ thấy một hắc y nhân bước ra từ sau đại đường, đấu bồng hắc sắc che mặt. Hắn đứng trước tọa tháp, nhìn xuống mọi người.

“Đặc sứ có gì phân phó ?”

Hắc y nhân thản nhiên nói, “Chủ thượng truyền lệnh: ba ngày sau vào Khánh điển của triều đình, ám sát Đông Phương Tuyệt !”

“Ta muốn gặp chủ thượng !” Đột nhiên, trong góc phòng truyền tới thanh âm của một nam tử. Hắc sa che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt màu bích lục như dã lang trong đêm tối, dị thường bắt mắt giữa đám người.

Hắc y đặc sứ ngẩng đầu, nhìn bích đồng nam tử tựa hồ có điều suy nghĩ, ngữ khí vẫn bình thản như trước, “Ngươi có việc gì ?”

Bích đồng nam tử khinh miệt cười ra tiếng, “Ta muốn khiêu chiến Phong Lưu Ảnh !”

Chúng nhân nhất tề quay đầu lại nhìn về phía bích đồng nam tử, thần tình khiếp sợ.

Phong Lưu Ảnh, thủ lĩnh của Thất Sắc Thiên Đường, đệ nhất sát thủ trong võ lâm, đối tượng mà triều đình cực lực muốn thảo phạt.

Mùng bảy tháng ba, Phong Lưu Ảnh một mình ám sát ba mươi danh trung thần triều đình, thế nhân đều biết hắn ở trên đỉnh Huyết Hồ Ma Phong, nhưng không ai gặp qua chân diện mục của hắn.

Thậm chí thuộc hạ Thất Sắc Thiên Đường cũng chưa từng diện kiến dung mạo thật sự của chủ thượng bọn hắn.

Mỗi lần có nhiệm vụ đều do đặc sứ truyền lời.

Phong Lưu Ảnh hành sự ngày càng quỷ dị khó lường. Mấy ngày trước, tại Kiếm Thần đại hội cử hành trong Thánh Tuyết vương thành, Đông Phương Tuyệt ẩn trong đám đông, song Phong Lưu Ảnh chỉ lệnh cho Thất Sắc Thiên Đường án binh bất động, lặng yên theo dõi kỳ biến.

Thế nhưng ngày ấy, không ngờ lại có kẻ giả mạo Thất Sắc Thiên Đường, việc này không khỏi khiến đám sát thủ khó mà nhịn nổi cơn phẫn uất.

Xem ra Thất Sắc Thiên Đường ở Kiếm Thần đại hội đã trở thành ‘sơn dương thế tội’ !

Hắc y đặc sứ mở miệng hỏi, “Ngươi là người phương nào ?”

Bích đồng nam tử nheo mắt, “Tọa hạ của Tà Hoàng, thuộc Đại Ám Hà Cung trước đây, Phong Trần Diệt !”

Đại Ám Hà! Phong Trần Diệt !

Đám sát thủ đều chấn kinh !

Năm năm trước, Đại Ám Hà bị Hách Liên Cô Tuyết tiêu diệt không còn chút dấu vết, nay lại có cá lọt lưới?

Hắc y đặc sứ cười lạnh, “Ngươi không nên gia nhập Thất Sắc Thiên Đường.”

“Vì sao ?”

“Bởi vì cừu nhân của ngươi, hẳn là Hách Liên Cô Tuyết !”

“Ngươi nhầm rồi.” Phong Trần Diệt cười nhạt, “Tà Hoàng bị tru diệt, ta cầu còn không được.”

“Nói rõ xem ?”

“Bởi vì Tà Hoàng hắn đáng chết !” Song mâu bích lục của Phong Trần Diệt lóe lên thần sắc âm ngoan.

“Vậy vì sao ngươi gia nhập Thất Sắc Thiên Đường ?”

“Báo thù !”

“Thù gì ?”

“Thù diệt gia môn !”

Hắc y đặc sứ trầm tư chốc lát, “Ngươi muốn khiêu chiến chủ thượng của chúng ta ?”

Phong Trần Diệt mỉm cười, “Ta chỉ muốn thăm dò xem Phong Lưu Ảnh sau khi tiêu thất mười năm, không biết võ công của hắn đã tinh tiến đến mức nào !”

“Hảo !” Hắc y đặc sứ trấn định nói, “Ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi, bất quá trước đó, ngươi phải thay chủ thượng làm một việc. Nếu hoàn thành tốt, chủ thượng nhất định sẽ đáp ứng ngươi !”

“Việc gì ?”

“Đi tìm Thượng cổ Thần Khí !”

~*~

“Trọng Hoa đam mê đổ bài, Đoạn Lãng ái mộ Lam Vân công chúa, Lăng Tiêu miệng lưỡi trơn tru lại có  tâm tư thâm trầm, Liễu Phi Yên trung tâm với triều đình.”

Trên nhuyễn tháp thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, hồng y nam tử nằm bên người tuyết y nam tử. Ngân phát tản mát khắp toàn thân, mục quang trong mắt yêu mị như lửa.”

“Thế nào? Ngươi đau lòng ?”

“Ta không đau lòng vì hắn, mà là đau lòng vì ngàn thanh thượng phẩm binh khí của Thần Kiếm sơn trang.”

“Ta chỉ biết. . .” Cô Tuyết rũ mâu, đầu lưỡi ái muội khẽ liếm phần cổ của Lộng Nguyệt, “Thánh Tuyết vương thành các ngươi sớm đã có quan hệ dây dưa không rõ với Thần Kiếm sơn trang, âm thầm cấu kết cùng Trọng Hoa.”

“Tuyết bảo bối của ta, đừng nói khó nghe như vậy. Đó gọi là ‘hợp tác’, không phải ‘cấu kết’.”

“Không cấu kết cũng là lợi dụng.”  Cô Tuyết nhướn mắt, “Ngươi lợi dụng Trọng Hoa, đáng tiếc là Trọng Hoa lại không cách nào lợi dụng ngươi.” Lập tức ngưng một lát, “Ta xem ra, Trọng Hoa là thật tâm trung thành với ngươi.”

“Vậy sao ngươi còn giết hắn ?!”

“Nếu lúc ấy trên Kiếm Thần Thai, Trọng Hoa không nói mấy lời kia, có lẽ ta sẽ để hắn sống lâu hơn vài canh giờ.

Lộng Nguyệt đột nhiên nhớ lại ngày đó, bản tính của Trọng Hoa vốn thẳng thắn, dám làm dám chịu. Ánh mắt tha thiết cuối cùng của hắn làm cho tử mâu từ trước đến nay lãnh khốc vô tình cũng có chút xúc động.

Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt ──── ngày đó chính là bởi mục quang mãnh liệt của Trọng Hoa dành cho yêu tinh này mới khiến hắn nhất thời nổi lên sát ý.

“Bất quá yêu tinh ngươi có thể an tâm, thượng phẩm binh khí bên trong Thần Kiếm sơn trang vẫn vẹn toàn không có nửa điểm hao tổn.” Cô Tuyết lạnh nhạt nói, “Khi ấy ta chỉ dùng thủ thuật để che giấu tai mắt kẻ khác mà thôi. Ngươi nói nhiều binh khí như vậy, ta làm sao có thể nỡ lòng hủy hết ?”

Lộng Nguyệt tà mị nhếch môi, vỗ nhẹ gương mặt Cô Tuyết, mang theo vài phần khiêu khích, “Ở Thần Nguyệt Cung của ngươi ?”

Cô Tuyết vươn tay ôm lấy cổ Lộng Nguyệt, khẽ nhướn mắt, “Ta sẽ không nói cho yêu tinh ngươi biết binh khí giấu ở nơi nào, Thánh Tuyết thành chủ nên chết tâm đi.”

Lộng Nguyệt ái muội đùa nghịch vài lọn ngân phát của Cô Tuyết, đặt bên chóp mũi hít ngửi, “Nếu ta không muốn thì sao ?”

Cô Tuyết nháy mắt ngậm lấy cánh môi Lộng Nguyệt, miệng lưỡi hai người dây dưa nóng bỏng một phen, sau một hồi mới chậm rãi buông ra.

“Ta biết, yêu hồ ly ngươi không đối nghịch với ta, trong lòng liền không thoải mái.”

“Không phải là không thoải mái. . .” Lộng Nguyệt khẽ hôn lên môi Cô Tuyết, “Ngươi đã quên, chúng ta vốn là địch nhân, huống chi làm địch thủ với Tuyết nhi của ta rất thú vị.”

“Đích xác rất thú vị.” Cô Tuyết cười khẽ, “Nếu đời này của Hách Liên Cô Tuyết ta thiếu Nam Cung Lộng Nguyệt làm địch nhân, vậy sẽ vô cùng tịch mịch.”

Biểu tình của Lộng Nguyệt chợt trở nên nghiêm túc, hắn nâng cằm Cô Tuyết, tử mâu lấp lóe sáng ngời, “Ta không thích tịch mịch, vô luận thế nào, ngươi cũng không muốn bị ta đánh bại, vĩnh viễn đứng ở bên cạnh ta. Đối địch với ta cũng được, cùng ta nắm tay đi khắp thiên hạ cũng tốt. Tóm lại, bên cạnh ta phải có Hách Liên Cô Tuyết ngươi làm bạn !”

Cô Tuyết rũ mâu mỉm cười, hắn vươn tay ra, mười ngón thiếp hợp với bàn tay Lộng Nguyệt, siết chặt thật lâu.

Nguyệt, cả đời Hách Liên Cô Tuyết ta chỉ sẽ làm bạn bên ngươi !

Bỗng nhiên, Mộc Tuyết Các nổi lên một trận xôn xao, trong mắt Lộng Nguyệt và Cô Tuyết phút chốc xẹt qua một tia sắc bén, cảnh giác bật người đứng dậy. Tuy rằng mấy ngày triền miên không ngớt khiến toàn thân hai người đều đau nhức, nhưng giờ phút này, khí phách cao ngạo không cho phép bọn họ tỏ ra yếu đuối.

Lộng Nguyệt lại mang đấu lạp, hắc sa che mặt, vừa muốn ly khai, song một thanh âm bất hảo đã truyền vào, “Tiểu Nguyệt nhi, chưa gặp hai vị gia gia đã muốn bỏ chạy ?!”

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play