“Minh Tà cũng đi. . .” Hách Liên Cô Tuyết thấp giọng lẩm bẩm, rốt cuộc phản ứng, “Hảo! Ta đi !”
Trong tâm Lăng Tiêu không khỏi lộ ra một tia đắc ý:
Hắn sao lại không biết, kẻ thuyết phục Hách Liên Cô Tuyết bằng lòng tham dự Khánh điển tại hoàng cung không phải là hắn.
Mà là nhờ một danh tự:
Minh Tà !
Võ lâm hiện tại sớm đã bị Thần Nguyệt Cung và Thánh Tuyết vương thành phân cách. Lúc này hai đại cung thành thế như nước với lửa là sự thật không cần tranh cãi !
Đó là một tràng tranh đoạt tàn khốc, một hồi khiêu chiến đẫm huyết tinh, bá chủ đối kháng với bá chủ! Ân oán giữa Minh Tà và Hách Liên Cô Tuyết không phải chỉ vài ba câu là có thể nói rõ.
Bởi vậy, người trong thiên hạ càng thêm tò mò về thân phận của thành chủ Thánh Tuyết vương thành, rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khơi mào hứng thú của Thần Nguyệt cung chủ, ngày ngày đều giằng co tóe lửa như vậy ?!
Gió nổi mây phun, bá chủ tranh hùng.
Giang hồ dã sử ghi lại: Hàm Khải năm thứ tám, Thánh Tuyết thành chủ và Thần Nguyệt cung chủ ta thán trần thế tịch liêu, không ai có thể cùng mình ngang hàng. Hai người cố tình biến giang hồ thành chốn huyết tinh phong vũ làm vui, đối địch đến phát cuồng, tranh đấu diễn ra không ngớt. . .
Song, sự thật và nguyên nhân trong đó, cả thiên hạ chỉ có hai người họ biết rõ.
Hồng y nam tử ngước nhìn vầng trăng trên cao, lửa giận thiêu đốt tâm can: Nam Cung Lộng Nguyệt một ngày còn không thẳng thắn xuất hiện gặp mặt, hắn sẽ không để Thánh Tuyết vương thành được an bình!
Tuyết y nam tử cách một lớp hắc sa thưởng trăng, có khổ mà không biết nói sao: Ma huyết một ngày còn chưa chữa khỏi, hắn sẽ không gặp lại Hách Liên Cô Tuyết !
Thiên hạ một lần nữa rung chuyển, chỉ vì một phần chấp chất trong lòng của hai kẻ kiệt ngạo bất tuân!
Cố chấp quật cường va chạm tương đối, không biết đến tột cùng kết quả là ai sẽ lùi bước trước tiên ?(kinzie3012.wordpress.com)
.
“Cung chủ, thuộc hạ vừa nghe được tin tức, vào giữa trưa hôm nay, thành chủ Thánh Tuyết vương thành sẽ cùng người đứng đầu của Tứ đại gia tộc tụ đổ tại Phong Vân đổ phường !” (tụ đổ: tụ tập đánh bạc)
Hách Liên Cô Tuyết trong lòng chấn động, “Tụ đổ ?!”
Thật giống với tác phong của yêu tinh kia !
Nhớ năm đó ‘Đa tình công tử’ đã từng tiêu dao khoái hoạt biết chừng nào ?
Hồng y nam tử xoay người nhìn về phía Lăng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, ngẫm nghĩ một trận, hồng mâu yêu mị linh lung, “Lăng môn chủ, ngươi không cần phải đi, bản cung thay ngươi đến đổ đấu với yêu hồ ly kia! Thế nào ?”
Lăng Tiêu mừng rỡ như điên, vội vàng gật đầu đáp ứng ──── Minh Tà vốn âm hiểm xảo trá, nếu lần này hắn thua, không biết Minh Tà sẽ lại đưa ra những điều kiện quỷ dị cổ quái khiến người ta kinh sợ đến mức nào ?
Song Hách Liên Cô Tuyết cũng như Minh Tà ngoan độc tàn khốc, nếu hắn đổ đấu với Minh Tà tại Phong Vân đổ phường, rốt cuộc sẽ tạo nên một phen náo động ra sao ?!
Hách Liên Cô Tuyết quay đầu nhìn Vô Nhai và Tập Phong, thần sắc có chút ám trầm, “Mọi chuyện đã lo liệu thỏa đáng chưa ?”
“Cung chủ yên tâm, tuyệt sẽ không xảy ra sai sót !”
Nhãn mâu băng hồng xẹt qua một đạo yêu quang lãnh mị, thân ảnh tựa liệt hỏa nháy mắt lao ra khỏi Thần Nguyệt Cung, để lại bóng lưng hỏa hồng kiều diễm.
.
Phong Vân đổ phường tọa lạc tại đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành, ba tầng lầu các hoa lệ, đăng hỏa huy hoàng. (đổ phường: sòng bạc)
Gần đến giữa trưa, dân chúng kinh thành không khỏi ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ vì mong muốn được chiêm ngưỡng phong thái của vị thành chủ Thánh Tuyết vương thành thần bí.
Phong Vân đổ phường xa hoa khổng lồ hội tụ vô số thương nhân hào quý, nổi danh là Đọa lạc chi đô, nơi phong tình hỗn loạn bậc nhất kinh thành, người người hàng ngày đến đây tiêu tiền đánh bạc. Thậm chí bậc đại tông sư dương danh thiên hạ cũng từng chiến suốt một đêm vẫn không lùi bước tại tòa thành bảo do vàng bạc xây nên này !
Mà nay, Phong Vân đổ phường sắp sửa nghênh đón cuộc đổ chiến giữa những võ lâm cự long, có thể nào không khiến chúng nhân tâm huyết sôi trào ?!
Tứ đại thủ lĩnh của Thần Kiếm sơn trang, Ảnh Phù Môn, Linh Hoa Các, Thiên Tuyền Lâu và thành chủ Thánh Tuyết vương thành cùng đổ một trận, chiến cục sẽ được tiến hành ra sao ?
Hiện giờ Phong Vân đổ phường đã là tiêu điểm chú mục của tất cả mọi người trong thiên hạ, trăm danh chiến tướng vây quanh bốn phía nghiêm cẩn bảo hộ, nhuyễn liêm buông xuống che kín cả tòa lầu các, thần bí khó lường !
.
Bên trong nhã gian hào hoa, một chiếc bàn gỗ tử đàn rộng rãi, năm tòa ghế ngồi chạm vàng, trang chủ Thần Kiếm sơn trang Trọng Hoa và lâu chủ Thiên Tuyền Lâu Liễu Phi Yên đã ngồi ngay ngắn, hai mắt tinh minh, phong tư tuấn nhã như ngọc.
Các chủ Đoạn Lãng của Linh Hoa Các đứng bên người Trọng Hoa, tuấn mi nhíu chặt, thần sắc chán nản, “Ngươi đã biết là ta không giỏi đổ bài !”
Trọng Hoa một thân huyền sắc đoạn y, mi mục sơ lãng thanh quân, mắt như phù dung thu thủy, hồ mâu thoáng nheo lại, bày ra một bộ thần thái khiến người ta say mê nhộn nhạo. Hắn lạnh nhạt cười khẽ, “Không biết đổ cũng phải đổ !” (huyền sắc đoạn y: y phục bằng lụa đen; hồ mâu: mắt cáo)
“Ta vốn không giống với tên đổ cuồng như ngươi.”
Hồ mâu của Trọng Hoa có chút ngả ngớn, “Ta là đổ cuồng? Vậy thành chủ Thánh Tuyết vương thành là cái gì ?” Ngữ thanh chợt trở nên nhu hòa, đôi mắt lóe lên tia sáng chờ mong, “Cùng Minh Tà đổ một trận chính là cơ hội ngàn năm có một a !”
“Minh Tà. . .” Mỗi lần nghe đến cái tên này, Đoạn Lãng không khỏi run sợ. Một đêm điên cuồng hôm đó bao giờ cũng trôi nổi lượn lờ trong đầu khiến hắn không thể nào quên.
Rốt cuộc là Minh Tà sớm có dự mưu hay chỉ kịp nắm chắc thời cơ, đến bây giờ Đoạn Lãng vẫn vô pháp làm rõ dụng ý thật sự của Minh Tà.
Liễu Phi Yên thong thả pha trà vào chén của mình, biểu tình lạnh nhạt, trong mắt không hề hiện lên hứng thú.
Lâu chủ Thiên Tuyền Lâu yêu thích phẩm trà, với việc pha trà lại càng cẩn thận tỉ mỉ. Vô luận hắn đi đến nơi nào, túi trà cũng không bao giờ rời khỏi người.
Năm đó, Lăng Tiêu, Trọng Hoa, Đoạn Lãng, Liễu Phi Yên trở thành người đứng đầu tứ đại gia tộc, thề trung thành với triều đình. Mà nay tuy rằng bên ngoài bốn người vẫn ra vẻ là đồng minh, song trong lòng sớm đã có mưu đồ riêng, từ lâu không còn đoàn kết như trước.
Đúng lúc đó, một thanh âm biếng nhác mang theo vẻ đùa cợt vang lên từ phía sau ba người, “Các vị bằng hữu, biệt lai vô dạng ?”
Ngữ khí dị thường thân thiết không khỏi khiến Liễu Phi Yên thầm mỉm cười ──── Ý nghĩa thật sự của hai từ ‘bằng hữu’ chính là tranh phong không ngớt như hôm nay sao ?
Một thân tuyết y phối cùng hắc sa che mặt như trước, ngay khi hắn bước vào nhã gian, hương sen phiêu nhiên theo gió tản khắp bốn phía, hệt như trích tiên đi ra từ màn sương mờ ảo, không nhiễm loạn thế hồng trần, độc lập du tẩu chốn nhân gian.
Song nam tử nhìn như thần tiên đó lại là một nhân vật trở tay làm mây lật tay làm mưa, đứng thẳng trên đỉnh tuyết phong ổn tọa giang sơn võ lâm.
“Thánh Tuyết thành chủ, lần này chúng ta chơi trò gì ?” Trọng Hoa khẽ nheo hồ mâu, không nhìn ra chút khiếp ý. Hắc sa tung bay rơi xuống trong mắt hắn, khơi lên một phần rung động nơi đáy lòng.
“Nếu ta không đổ, kết quả sẽ thế nào ?” Đoạn Lãng không nhìn Minh Tà đứng ở một bên.
Trên người nam nhân này không có lúc nào là không lộ ra khí tức nguy hiểm đáng sợ, tựa hồ một khi tới gần sẽ bị áp lực vô hình khống chế, luân hãm vào đó rồi cuối cùng đánh mất bản thân.
“Đoạn các chủ có thể đưa ra tiền cược để bù lại.” Thanh âm du dương tràn ra, ẩn ẩn lực áp bách không cho phép kháng cự.
“Tiền cược là thứ gì ?”
Minh Tà ưu nhã cười ra tiếng, “Đoạn các chủ, lần đổ chiến này không chỉ có một mình ta. Nếu hai vị bằng hữu còn lại không để tâm đến tiền cược của Đoạn các chủ, e rằng kết quả không thể nào tốt đẹp.”
Ngữ khí đùa cợt khinh miệt khiến Đoạn Lãng tràn ngập lửa giận, nói ngắn gọn là tiền cược của Đoạn Lãng hắn căn bản không có giá trị.
Lần đổ chiến này, năm người đều lấy vật trân quý nhất tự thân ra làm tiền cược. Nếu bất kỳ người nào trong đó cảm thấy hứng thú với tiền cược của phương kia liền có thể ‘đổ’ để đoạt vật.
“Ta không có vật trân quý nhất, chỉ có người trân quý nhất.” Đoạn Lãng nhìn về phía Minh Tà, trong mắt lộ ra một tia thành khẩn, “Thánh Tuyết thành chủ, ngươi biết rõ đó là ai.”
“Chẳng phải là công chúa Lam Vân sao ?” Trọng Hoa mỉm cười, đáy mắt hiện lên tiếu ý.
Đoạn Lãng đột nhiên quay đầu nhìn Trọng Hoa, “Ngươi có biết ?”
“Đoạn huynh, tình cảm ái mộ của ngươi với công chúa Lam Vân, thân là huynh đệ ta đây sao có thể không biết ?” Trọng Hoa thở dài, “Bất quá ta sớm đã có người sở ái trong lòng, công chúa Lam Vân với ta mà nói không có nửa phần ý nghĩa.”
Liễu Phi Yên đùa nghịch nắp ấm trà trong tay, căn bản không nhìn ra hỉ nộ, “Đoạn huynh, ngươi cũng biết ta Liễu Phi Yên từ trước đến nay yêu trà như mạng, không chút hứng thú với nữ nhân.”
“Nga? Vậy theo ý Liễu huynh, tiền đặt cược của ngươi chính là tách trà kia ?” Trọng Hoa cười cười.
“Không phải tách trà này.” Liễu Phi Yên biểu tình nghiêm túc, “Là chín trăm chín mươi chín loại lá trà trong nhà ta, thêm vào một bản trà kinh mà ta tự viết.”
Nét mặt Trọng Hoa phiếm chút bất mãn, “Liễu huynh, chín trăm chín mươi chín loại lá trà và bản trà kinh kia ngươi tự mình giữ lấy đi, Trọng mỗ ta không hứng thú.”
“Trọng huynh đừng nên xem nhẹ tiền cược mà ta đưa ra.” Liễu Phi Yên lạnh nhạt nói, “Đây là mệnh căn của ta, không có chúng, dù chỉ một ngày ta cũng đều không sống nổi !”
Trọng Hoa bất đắc dĩ than nhẹ, “Một bên là nữ nhân, một bên là lá trà, ai. . . Xem ra hôm nay Trọng Hoa ta không kiếm được chỗ tốt nào từ trong tay hai người các ngươi rồi.” Hắn ngừng một chút, vẻ mặt suy tư nhìn qua tuyết y nam tử vẫn còn đang trầm mặc, “Chẳng hay tiền cược của Thánh Tuyết thành chủ là thứ gì ?”
Tuyết y phần phật tung bay, nam tử lặng im mà đứng, thanh âm tĩnh định vang lên:
“Thánh Tuyết vương thành của ta !”
Ba người đồng thời nhìn về phía tuyết y nam tử, thần tình khiếp sợ vô thố, tràn đầy bất khả tư nghị !
Trong thiên hạ có ai không biết Thánh Tuyết vương thành chính là tòa thành trì mà Minh Tà muốn trao cho người hắn tâm ái, hôm nay không ngờ lại đưa ra làm tiền cược ?!
Nếu đã không có Thánh Tuyết vương thành, Minh Tà liền mất đi giang sơn của chính mình. Tiền cược khổng lồ mà vô giá như thế, hắn có thể bình thản nói ra ?
Liễu Phi Yên đảo mắt suy nghĩ, trong lòng đột nhiên tăng thêm vài phần thấp thỏm bất an: “Xem ra hôm nay Thánh Tuyết thành chủ nhất định đã tính trước hết thảy, bằng không sẽ chẳng vừa mở miệng là ngữ xuất kinh người đến vậy !”
Tuy rằng Liễu Phi Yên không thể lý giải nam nhân này, nhưng hắn biết được, vị thành chủ thần bí của Thánh Tuyết vương thành tuyệt đối không đánh nếu không nắm chắc phần thắng! Mà nay hắn dám lấy giang sơn của mình làm tiền cược, vậy chắc hẳn sẽ không thất thủ !
Trọng Hoa hồ mâu híp lại, tựa hồ mang theo vẻ tán thưởng cùng kính nể, chỉ nghe “Ba ────” một tiếng vỗ bàn, trong lòng hắn khó nén cơn xúc động, sắc mặt tràn đầy vui mừng, “Nếu Thánh Tuyết thành chủ đã xuất thủ nặng tay như thế, Trọng mỗ ta cũng không keo kiệt !”
Liễu Phi Yên kinh ngạc: “Trọng huynh, không lẽ ngươi. . .”
“Không sai !” Trọng Hoa cả đời thích nhất là khiêu chiến, tuy hành vi phóng túng, nhưng tâm tình háo thắng cũng không nhỏ chút nào, “Tiền cược của Trọng Hoa ta chính là ba thanh bảo kiếm tổ truyền của Thần Kiếm sơn trang──── Lệ Ngân, Trục Vân, Phi Hoa.”
Liễu Phi Yên vỗ tay ra vẻ tán thưởng, “Ta thật kính nể a, Thánh Tuyết thành chủ, Trọng huynh, hai người các ngươi không ngờ lại đem toàn bộ vốn liếng thân gia đều đặt lên, hôm nay Liễu Phi Yên ta thật đúng là được mở rộng tầm mắt !”
Đoạn Lãng đột nhiên ý thức được điều gì, “Lăng Tiêu môn chủ còn chưa tới.”
Trọng Hoa một bộ không quan tâm, “Đoạn huynh, Lăng huynh với ngươi không phải cũng giống nhau sao? Hắn có đến hay không, với ta mà nói đều không có nửa điểm ý nghĩa.” Hắn đưa mắt nhìn sang Minh Tà, ngữ khí tràn đầy chờ mong, “Thánh Tuyết thành chủ, chúng ta bắt đầu thôi ?”
Lúc này, một gã hộ vệ mang vật gì đó trình lên, sau đó cung kính thối lui.
Đó là ba mươi hai thanh thẻ trúc chế thành đổ bài, trên bài có nhiều điểm tròn hồng bạch song sắc. Trong đó quân bài có nhiều điểm tròn nhất tên là ‘Thiên bài’, tỉ lệ hồng bạch giao nhau cùng là mười hai điểm.
Trọng Hoa thoáng nheo hồ mâu: “Bài Cửu !”
Bài Cửu dựa vào đếm số trên quân bài để phân thắng bại, một người lấy bốn quân bài, ấn theo lớn nhỏ chia làm hai tổ, từng người phân biệt đối bài với nhà cái. Lấy toàn thắng toàn bại định thắng bại, một thắng một bại xem như thế hòa, người chơi đổ với nhà cái.
Tầm mắt Minh Tà đảo qua ba mươi hai thanh đổ bài bằng thẻ trúc, hắn đánh một chưởng về phía mặt bàn. Chỉ thấy ba mươi hai thẻ trúc như thể nhận được mệnh lệnh nhảy lên không trung cấp tốc xoay tròn, cơ hồ tạo thành một cơn lốc xoáy nho nhỏ khiến người ta hoa mắt không nhìn rõ. “Cạch cạch cạch ────” nương theo ba mươi hai tiếng vang lần lượt hạ xuống, thẻ trúc chỉnh tề sắp xếp chia làm bốn phần, mỗi phần đều có tám quân bài, ổn định đặt trên bàn gỗ !
Trọng Hoa liếc mắt, tựa hồ có điều suy nghĩ nhìn sang tuyết y nam tử đeo đấu lạp che nhan, ánh mắt nóng bỏng.
Minh Tà phất tay áo, xúc xắc nhảy lên rồi xoay tròn, hệt như lệ phong lượn vòng khiến người ta chóng mặt. Chỉ nghe “Ba ────” một tiếng, xúc xắc nháy mắt đình trệ.
Ba người trong lòng đều rõ ràng, bọn hắn mỗi người sẽ có bốn quân bài trong tay, có thể phối hợp theo ý muốn, sau đó đổ bài với Minh Tà để phân thắng bại. Nếu điểm số bài của mình nhỏ hơn Minh Tà, như vậy phải lấy phần thua chấm dứt !
Song với Minh Tà mà nói, hắn có thể là một phương thua thảm nhất, cũng có thể trở thành người thắng lớn nhất hôm nay !
Sau khi tất cả đều hoàn tất, tuyết y nam tử biếng nhác dựa lưng vào tọa tháp, lạnh nhạt nói: “Bắt đầu xuất bài được chưa ?”
Trọng Hoa cẩn thận đánh giá quân bài của mình, thần sắc hơi liễm, mà Đoạn Lãng vốn dĩ không yên lòng, Liễu Phi Yên lạnh nhạt bưng tách uống trà, tiếu ý ẩn hiện.
Đoạn Lãng đã không có tâm tình tiếp tục ngồi ở chỗ này dây dưa, hắn đem bốn quân bài của mình đều mở ra, biểu tình thờ ơ không quan tâm: “Minh Tà, vô luận ta thắng hay thua, Lam Vân sẽ chỉ ở bên cạnh ngươi, ván bài lần này với ta mà nói không có ý nghĩa.” Dứt lời liền xoay người rời đi.
Trọng Hoa nhìn Đoạn Lãng lật bài, không khỏi sách thán: “Bài của Đoạn huynh thật là tốt, thậm chí còn có một Thiên bài !” Bỗng nhiên, hồ mâu lóe lên tinh quang, “Nếu hắn lấy Thiên bài phối với Tạp thất, vậy có thể được chín điểm. . .”
Trong Bài Cửu, chín điểm là điểm số cao nhất !
Không ngờ lại xuất bài lớn như vậy !
Liễu Phi Yên có chút thở dài, “Không ngờ Đoạn huynh lại không nắm chắc cơ hội, chắp tay nhường lại vương thành cho Thánh Tuyết thành chủ.”
“Thật sự là đáng tiếc. . .” Minh Tà tao nhã nhấc chân, trong giọng nói mang theo vẻ suy ngẫm không nghe ra nửa phần bối rối.
Cùng lúc này, một thanh âm đột ngột truyền vào tai mỗi người: “Các vị bằng hữu, người chưa tới đủ đã bắt đầu đổ, thế này không khỏi có chút không hợp quy củ sao ?”
Minh Tà chợt ngẩng đầu, mạt yêu hồng sáng lạn xuyên qua hắc sa nhập thẳng vào hai mắt hắn, làm cho hắn lâm vào chấn động !
Ngân phát chói mắt tản ra quang mang sáng bóng yêu mị, hồng y nam tử chậm rãi đến gần chiếc bàn, nhãn mâu băng hồng lóe lên yêu quang tà lãnh, lạnh lẽo thấu xương.
“Hách Liên cung chủ ?” Trọng Hoa kinh ngạc nhìn hồng y nam tử đi tới bên cạnh hắn, tựa hồ có chút trở tay không kịp.
“Là tại hạ.” Hách Liên Cô Tuyết đáp lời Trọng Hoa, nhưng ánh mắt của hắn một khắc cũng không rời khỏi hắc sa che nhan của tuyết y nam tử, “Hôm nay Thánh Tuyết thành chủ hứng trí thật cao, bản cung bồi ngươi, thế nào ?”
Trọng Hoa đang chán nản nhất thời lên tinh thần, “Vậy không thể tốt hơn.”
Hồng đồng băng lãnh nhiếp nhân dường như có thể đem Minh Tà đâm thủng thành tổ ong. Hắc sa tung bay, ngân phát quay cuồng, bốn mắt nhìn nhau lóe lên hỏa hoa, độ ấm trong phòng đột nhiên giảm xuống kịch liệt! Khí tức bất minh lan tràn bắn ra bốn phía, không khí ngưng đọng thành băng !
──── Yêu nghiệt nhà ngươi, ta sớm biết là ngươi sẽđến !
──── Yêu tinh kia, hôm nay ta sẽ cho ngươi thua thật thảm !
Hồng y nam tử kéo vạt y bào ngồi xuống, móng tay sơn đỏ lấp lóe tà quang, hồng mâu tràn đầy khinh thường pha lẫn quyết tâm.
Trọng Hoa thản nhiên mở miệng, “Thánh Tuyết thành chủ, nếu Hách Liên cung chủ đã đến đây, không bằng mở lại một ván khác, thế nào ?”
“Không cần phiền toái như vậy !”
Hách Liên Cô Tuyết tà lãnh nhếch môi, chăm chú nhìn Minh Tà ở phía đối diện, tựa hồ muốn đem hắn nhìn thấu, nhìn đến mức hắn không ngừng bối rối mới thôi, “Một ván định thắng bại !”
Liễu Phi Yên dường như cũng bị khơi mào hứng thú, “Chẳng hay tiền cược của Hách Liên cung chủ là gì?”
“Vật trân quý nhất của ta đã bị một con yêu hồ ly không biết tốt xấu trộm mất.”
Minh Tà bất đắc dĩ cười nhạt ──── Tuyết nhi của ta, đừng nói khó nghe như vậy được không? Hai người chúng ta ai lấy đều chẳng giống nhau ?
Ngữ khí băng lãnh nén giận làm cho Liễu Phi Yên có chút mơ hồ không rõ, Thánh Tuyết vương thành và Thần Nguyệt Cung vốn thủy hỏa bất dung, nay Minh Tà cùng Hách Liên Cô Tuyết đổ chiến, thắng bại quả thật khó đoán !
Cô Tuyết lạnh lùng nheo mắt, “Thánh Tuyết thành chủ không phải muốn Ngọc linh châu trong tay bản cung sao? Nếu ta thua, nhất định sẽ dâng lên !”
Đôi hồng mâu trước mắt đã khơi mào cơn xúc động khiến Minh Tà khó có thể áp chế, hắn cực lực kìm nén trận trận lửa nóng xao động trong lòng, thanh âm lạnh nhạt truyền ra, “Hảo! Nếu bổn tọa thua, sẽ giao Thánh Tuyết vương thành cho Hách Liên cung chủ.”
“Ta không cần Thánh Tuyết vương thành !”
Trọng Hoa và Liễu Phi Yên chợt cả kinh, Thần Nguyệt cung chủ lại không cần Thánh Tuyết vương thành?
Tiền cược của Minh Tà lớn đến như vậy, không ngờ hắn chẳng hề hiếm lạ ?
Minh Tà ngừng một chút, “Vậy Hách Liên cung chủ muốn cái gì ?”
Cô Tuyết khẽ hất chiếc cằm tinh xảo, chỉ về phía Minh Tà, thanh âm khí phách không cho phép trốn tránh, “Ta muốn ngươi !”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT