Nghiêm Dương buông tay, bất đắc dĩ nhìn Nhâm Lê.
“Anh không biết gì cả.”
Nhâm Lê ngồi trên ghế xoay.
“Không sao, Đồng Thất nói bảo vệ tính mệnh là quan trọng nhất.”
Nghiêm Dương đột nhiên nói:
“Bảo bối, anh phát hiện em đặc biệt để ý đến Đồng Thất kia, đúng không?”
“A?”
Nhâm Lê mờ mịt.
“Nào có chứ.”
Nghiêm Dương vòng tay trước ngực.
“Hừ hừ.”
Nhâm Lê đau đầu.
“A mặc kệ mặc kệ, bảo vệ tính mệnh là quan trọng nhất, em chỉ cho anh vài kỹ xảo nhỏ là được.”
Nghiêm Dương gật đầu, xem như đồng ý.
“Nhìn, như thế này.”
Bàn tay trái của Nhâm Lê dựng thẳng, ngón tay phải đặt trong lòng bàn tay trái.
“Làm động tác này, niệm một từ ‘tán’ là có thể xua tan quỷ hồn xung quanh, theo mức độ mạnh yếu linh lực của anh mà diện tích bị xua tan sẽ định lớn hay nhỏ.”
Nghiêm Dương học theo động tác tay của Nhâm Lê, tay trái dựng thẳng, ngón tay phải đặt trong lòng bàn tay trái.
“Tán.”
“Chính là như vậy.”
Nhâm Lê cười gật đầu, sau đó nắm tay trái thành quyền, ngón tay cái đặt ở bên ngoài, nắm tay phải vươn ngón trỏ ra, ngón tay cái đặt ở bên trong, sau đó đặt ngón trỏ tay phải trên ngón cái tay trái.
“Cái này ngàn vạn lần không thể đặt ngón tay cái ngược lại.”
Nghiêm Dương học theo động tác này của Nhâm Lê, hỏi.
“Làm như vậy để làm gì?”
Nhâm Lê thu thay lại.
“Đây là ‘tụ’, đương nhiên, khi làm động tác này đồng thời gọi một tiếng ‘tụ’, có thể tập hợp Quỷ hồn ở bên cạnh anh.”
Nghiêm Dương vừa định kêu một tiếng ‘tụ’, nghe Nhâm Lê nói xong liền nhanh chóng nuốt chữ vừa muốn nói ra trở về.
Nhâm Lê lại nói:
“Đợi lát nữa em vẽ cho anh mấy lá bùa, nếu thật sự không xua tan được quỷ hồn liền tập hợp chúng lại, sau đó dán bùa lên là được. Nhưng anh có Phá hồn, lấy cái đó chiếu lên hiệu quả cũng giống như thế.”
Nghiêm Dương hoang mang hỏi:
“Chiếu lên?”
Nhâm Lê gật gật đầu.
“Đúng vậy.”
Nghiêm Dương nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay.
“Chiếu như thế nào? Ngoại trừ lần đó tìm được em ở Âm phủ nó phát sáng thì không bao giờ thấy nó tự sáng lên nữa.”
Nhâm Lê nhìn Phá hồn, qua một lúc lâu sau, cuối cùng nói:
“Em cũng không biết.”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cuối cùng Nhâm Lê cười giễu khoát tay.
“Chúng ta có thể hỏi Đồng Thất? Bằng không em vẽ thêm cho anh mấy lá bùa nhé?”
Nghiêm Dương gật đầu bất đắc dĩ.
Tiểu viện nhà họ Nhâm
Trận mưa này dừng lại đột ngột cũng như lúc bắt đầu, một giây trước còn mưa không ngừng, một giây sau đã ngửng hẳn.
Liễu Vô chắp hai tay, nhẹ nhàng khom người nói:
“A di đà Phật.”
Nhâm lão gia tử xì một tiếng nói:
“Đã đến đây rồi còn giả vờ cái gì nữa chứ?”
Liễu Vô cười ha ha.
“Ông bạn già, lâu rồi không gặp.”
Mèo đen nhảy tới, chân vươn lên, móng vuốt đầy bùn toàn bộ ấn lên người Liễu Vô.
Phùng lão gia tử cười nói:
“Ông bạn già, xem ra con mèo đen này vẫn rất thích ông.”
Liễu Vô cười cúi người xuống sờ sờ cằm mèo đen, mèo đen thoải mái kêu gừ gừ hai tiếng.
“Cha!”
Nhâm Thiến kích động chạy từ ngoài viện vào, theo phía sau là Y Vũ Vị vẻ mặt bất đắc dĩ.
Vẻ mặt Nhâm lão gia tử rất thản nhiên nói:
“Làm sao thế? Hốt hốt hoảng hoảng.”
Nhâm Thiến vừa thấy các vị trưởng bối trong tứ đại thế gia đều tập hợp ở đây, trong lòng cũng hiểu được bảy tám phần.
“Cha, đám Tiểu Lê.”
Phùng lão gia tử nói:
“Bọn chúng đều không sao.”
Nhâm Thiến rõ ràng là vẫn không yên lòng.
“Nhưng mà…”
“A di đà Phật, thí chủ quá lo lắng rồi.”
Liễu Vô a a nói:
“Nhâm thí chủ có phúc tề thiên.”
Nhâm Thiến thở dài, không nói gì nữa.
Nhâm lão gia tử nhìn sắc trời, nói:
“Ông bạn già, còn bao lâu nữa?”
Phùng lão gia tử cười nói:
“Nhanh thôi, nhanh thôi.”
Nước rơi trên mái hiên phát ra tiếng ‘tách tác’, Đồng Thất bước nhanh hơn.
“Thất thiếu gia.”
Trước mặt Đồng Thất xuất hiện một người toàn thân mặc trang phục màu đen.
Đồng Thất dường như cũng không ngạc nhiên về sự xuất hiện của người kia.
“Ông nội đâu?”
Người áo đen cung kính khom người.
“Lão gia ở đằng trước, xin Thất thiếu gia dừng bước.”
Bước chân của Đồng Thất hơi dừng lại.
“Ông nội không gặp tôi sao?”
Người áo đen nói:
“Lão gia nói trước khi Thất thiếu gia hoàn thành nhiệm vụ sẽ không gặp thiếu gia.”
Đồng Thất cười chế giễu.
“Tôi mà là thiếu gia gì chứ?”
Người áo đen không nói gì.
Đồng Thất thở dài.
“Tôi muốn gặp ông nội.”
Người áo đen chắn trước mặt Đồng Thất.
“Thất thiếu gia thân gắn bó với người trong thiên hạ, sao có thể lãng phí thời gian ở những việc như thế này.”
Đồng Thất trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng.
“Anh đi nói cho ông nội, chú ý đến thân thể hơn, Thất nhi bất hiếu, không thể chăm sóc bên cạnh ông nội.”
Nói xong, không chút do dự xoay người rời đi.
Người áo đen nhìn theo hướng Đồng Thất rời đi đứng lặng thật lâu, cuối cùng tháo khăn che kín gương mặt xuống, lộ ra gương mặt đầy nếp nhăn sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Nhà Chung Ly.
“Chung Ly Tu, cho tôi ra ngoài!”
Y An căm tức kêu.
Chung Ly Tu lạnh nhạt nói:
“Không được.”
Y An cười lạnh.
“Anh là gì của tôi? Dựa vào cái gì không cho phép tôi ra ngoài?”
Chung Ly Tu buông quyển sách trên tay xuống, nhìn Y An nói:
“Tôi là người đàn ông của em.”
Y An căm tức nhìn Chung Ly Tu.
“Anh để cho tôi ra ngoài! Tôi cảm giác được, Anh Thi Đạo sắp hiện thế.”
Chung Ly Tu lắc đầu.
“Anh Thi Đạo chỉ là một trò cười, em không cần đi.”
Hai mắt Y An đỏ bừng.
“Tôi mặc kệ là trò cười hay không, nơi đó có người thân của tôi!”
Chung Ly Tu vẫn lắc đầu, nói ra từng chữ một:
“Chỉ có tôi là người thân của em.”
Y An nhìn Chung Ly Tu hai ba giây, đạp cửa đi vào phòng ngủ.
“Anh.”
Một tiếng gọi thanh thúy vang lên, Phùng Cổ Tuẫn lại cúi ngẩng đầu lên.
Hạ Tử Triệt xoa xoa đầu Phùng Cổ Tuẫn, coi như an ủi.
Phùng Cổ Tuẫn rầu rĩ không vui.
“A Triệt, em không bói được…”
“Không sao.”
Hạ Tử Triệt dịu dàng nói:
“Tiểu Tuẫn, em chỉ cần để cho lòng mình vui vẻ, không cần cứu vớt thế giới.”
Phùng Cổ Tuẫn thở dài, buồn rầu nói:
“Sao có thể như vậy chứ.”
Cùng lúc đó, Nhâm Lê ở phòng bên cạnh cũng đang nghi hoặc.
“Tại sao có thể như vậy chứ…”
Nhâm Lê không thể tin nổi nhìn Nghiêm Dương.
“Rõ ràng anh không có linh lực mà.”
Nghiêm Dương không có linh lực, nhưng Nghiêm Dương lại hoàn thành được một quỷ thuật đòi hỏi linh lực rất cao.
Nghiêm Dương cười hắc hắc.
“Chồng em là thiên phú dị bẩm đó.”
Nhâm Lê trừng mắt nhìn Nghiêm Dương.
“Đừng có không đứng đắn.”
Nghiêm Dương oan uổng nói:
“Nào có.”
“Được rồi được rồi, tiếp theo.”
Không biết có phải nguyên nhân là vì Anh Thi Đạo không, tính tình Nhâm Lê ngày càng cáu kỉnh.
Giống như bước vào thời kỳ mãn kinh sớm vậy.
Nghiêm Dương nhàm chán đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói:
“Hết mưa rồi.”
Nghiêm Dương vừa dứt lời, Phùng Cổ Tuẫn đẩy cửa vào, sắc mặt tái nhợt.
“Hết mưa rồi.”
Nhâm Lê nói:
“Đã thấy…”
Phùng Cổ Tuẫn lại nói:
“Tạnh mưa rồi, tôi đã bói được, bách quỷ dạ hành…”
Những lời này của Phùng Cổ Tuẫn giống như sấm dậy đất bằng, hiệu quả không nhỏ, Nhâm Lê đứng bật dậy:
“Bách quỷ dạ hành?”
“Đúng.”
Phùng Cổ Tuẫn khẳng định:
“Lại nói đại khái khoảng hai ba tháng trước tôi nhìn biểu hiện của sao thấy vô cùng giống bách quỷ dạ hành, sau vài ngày quan sát thấy ngôi sao kia biến mất, lúc ấy cũng không quá để ý. Nhưng lần này cảm giác của tôi mạnh vô cùng, tuyệt đối đúng.”
Nhâm Lê đi đến bên cửa sổ nhìn bầu trời u ám phía trước.
“Còn bao lâu nữa?”
Phùng Cổ Tuẫn gian nan nói:
“Trong vòng hai mươi bốn tiếng.”
Nhâm Lê lấy điện thoại đi động ra, bấm điện thoại rất nhanh, một lát sau lại xanh mặt buông xuống:
“Ông không nghe.”
Phùng Cổ Tuẫn đột nhiên cười cười.
Nhâm Lê lấy làm kỳ lạ hỏi:
“Làm sao vậy?”
Phùng Cổ Tuẫn nói:
“Ông nội của tôi cũng không nghe, tôi nghĩ bọn họ chắc không phải là ở cùng nhau chứ.”
Nghiêm Dương nói:
“Sao Đồng Thất vẫn chưa quay về?”
Nói xong, liền nghe thấy tiếng chuông cửa truyền đến, sau đó ba người nghe thấy tiếng Hạ Tử Triệt ra mở cửa cùng tiếng Đồng Thất đi vào.
Nghiêm Dương thầm nghĩ, quả nhiên ban này không thể nhắc người, buổi tối không nên nhắc quỷ.
Đồng Thất lấy ra một túi đồ, bộ dáng rất mệt mỏi.
“Bên trong có rất nhiều thứ, mọi người tự mình chọn. Tử Triệt cũng đến lấy vài cái phòng thân.”
Nhâm Lê mở túi đồ, trợn mắt há hốc miệng.
Phùng Cổ Tuẫn nghiêng qua xem, cũng trợn mắt há hốc miệng.
“Anh lấy đám đồ này từ đâu đến vậy?”
Đồng Thất cười cười.
“Từ hai mươi bảy năm trước đã bắt đầu chuẩn bị.”
Trong túi có đủ các thứ, các loại phù chú cao cấp, chu sa, chuông nhiếp hồn linh tinh gì đó cái gì cần cũng đều có.
Nhâm Lê nhìn Đồng Thất hai tay trống trơn, quan tâm hỏi:
“Anh không lấy vài cái sao?”
Đồng Thất cười ha ha, đầy thâm ý nói:
“Thứ thuận tay nhất bị mấy người cầm đi, những thứ khác không cần dùng đến.”
“A?”
Nhâm Lê ngây người.
Đồng Thất cười không nói gì.
Không lâu sau, khoảnh khắc gặp chuyện không may kia, Nhâm Lê mới nhận ra thứ Đồng Thất bảo thuận tay nhất là cái gì.