Nghiêm Dương nhíu mi.

“Mấy người này, thiếu một mình anh cũng không sao.”

Hi Hi kéo kéo vạt áo của Nhâm Lê.

“Cha…”

Nhâm Lê nhìn phòng triển lãm có chút vắng vẻ, gật đầu.

“Vậy được rồi.”

Nghiêm Dương gọi một cú điện thoại, nói vài câu gì đó rồi cúp điện thoại.

“Đi thôi.”

“Ừ.”

Nghiêm Dương bế Hi Hi, vui vẻ sóng vai cùng Nhâm Lê đi ra khỏi phòng triển lãm.

Cửa hàng thời trang trẻ em.

“Cha nuôi, cha nuôi, cái kia…”

Hi Hi chỉ vào một chiếc váy màu vàng nhạt kêu lên.

“Đây?”

Nghiêm Dương lấy một chiếc trên giá treo, quơ quơ trước mặt Hi Hi.

“Vâng vâng vâng vâng.”

Hi Hi gật đầu thật mạnh, hai mắt phát sáng.

“Chính là cái đó.”

“Hi Hi, con đã có rất nhiều váy rồi, bộ quần áo hình thỏ con này thế nào?”

Nhâm Lê cầm một bộ quần áo hình thỏ con đáng yêu lên nói với Hi Hi.

Hi Hi nhìn chiếc váy màu vàng nhạt, lại nhìn bé thỏ Nhâm Lê cầm trên tay, thân mình vặn vẹo.

“Muốn váy…”

“Hi Hi không thấy bé thỏ này rất đáng yêu sao?”

Nhâm Lê dụ dỗ từng chút một.

Hi Hi túm cái váy nhỏ của mình, vẻ mặt muốn khóc.

Nghiêm Dương thấy tình hình không ổn, vung tay lên.

“Mua cả hai, mua cả hai, cả con thỏ và váy đều rất đáng yêu.”

Vẻ mặt Nhâm Lê giống như bị táo bón nhìn Nghiêm Dương, Nghiêm Dương cười cười xấu hổ, đang chuẩn bị nói gì đó thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

“Đội trưởng, có chuyện rồi.”

.

Khi Nghiêm Dương về đến nhà thì Nhâm Lê cùng Hi Hi đang ăn cơm chiều, trong TV còn đang phát sóng chương trình về cậu bé anten (Teletubbies).

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhâm Lê nhìn Nghiêm Dương vẻ mặt tràn đầy lo lắng hỏi.

“Xảy ra chút chuyện…”

Nghiêm Dương thở dài, tiện tay đặt chìa khóa ở trên bàn.

“Sao lại thế?”

Nhâm Lê nuốt một miếng cơm xuống, đá đá vào ghế của Hi Hi.

“Ngoan, ra ghế sofa ngồi xem TV đi, cha và cha nuôi con nói chuyện một lát.”

Hi Hi đã sớm không muốn ăn cơm, nghe Nhâm Lê nói vậy liền nhanh chóng buông thìa xuống.

Nghiêm Dương đưa mắt không đồng ý nhìn Nhâm Lê, giữ chặt Hi Hi đang muốn chạy đi.

“Hi Hi ngoan, cơm nước xong lại đến xem.”

Nói xong, kéo chiếc ghế bên cạnh ra để Hi Hi ngồi xuống.

Nhâm Lê bĩu môi, nhỏ giọng nói.

“Con bé không ăn cơm cũng đâu có ảnh hưởng gì.”

“Em nói gì?”

Nghiêm Dương nói.

“Không có gì không có gì, đúng rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Nhâm Lê sáng suốt lựa chọn nói sang chuyện khác.

“Có người hôn mê, gần đây sao lại luôn gặp chuyện hôn mê thế này chứ.”

Nghiêm Dương ủ rũ chọc chọc bát cơm Nhâm Lê đưa cho mình.

“Hôn mê? Hồn phách rời khỏi thể xác?”

Không thể trách Nhâm Lê vừa nghe đã nói như thế, trong Đạo giới nguyên nhân lớn nhất dẫn đến hôn mê chính là hồn phách rời khỏi thể xác.

“Không phải, là bị thương bên ngoài.”

Nghiêm Dương lắc đầu, nhịn không được ai oán nói:

“Em nói xem cho dù cậu ta là người của tổ kỹ thuật cũng sẽ không đến mức bị chậu hoa đập trúng nên hôn mê đi? Thật là xui xẻo.”

Nhâm Lê vừa nghe được nguyên nhân này liền vui vẻ.

“Bị chậu hoa đập trúng? Sao lại thế chứ?”

“Nhân viên kỹ thuật Tiểu Ngô của đội bọn anh. Vốn là đang ngồi ở trong phòng theo dõi, sau đó hình như là vì uống nước quá nhiều nên muốn đi nhà vệ sinh, trên đường đến nhà vệ sinh bị chậu hoa đập trúng nên hôn mê. Tên nhóc Vương Nghị kia đợi nửa ngày không thấy người quay về đi ra ngoài tìm chỉ thấy Tiểu Ngô nằm hôn mê trên mặt đất, đúng lúc này lại bị mất điện, cảm thấy không ổn mới gọi điện thoại cho anh.”

Vẻ mặt Nhâm Lê giống như nghe thấy truyện cổ truyền kỳ.

“Vậy sau đó thì sao? Thiên tai? Hay họa do người?”

“Não bị chấn động nhẹ, không phải thiên tai, cũng không có đồ vật bị mất trộm…”

Nghiêm Dương bới bới cơm.

“Phụt, người trong đội các anh cũng quá dở hơi đấy.”

Nhâm Lê càng nghĩ càng thấy buồn cười, ra ngoài đi vệ sinh cũng bị chậu hoa đập trúng gây chấn động não, kiểu này là phải xui xẻo đến mức nào mới có thể làm được chứ.

.

Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Dương lại bận rộn với triển lãm, lần triển lãm này kéo dài bảy ngày, nói cách khác còn thời gian ba ngày nữa mới kết thúc, nhưng những việc như thế này càng gần đến cuối càng không thể lơi lỏng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên đám người Nghiêm Dương càng phải giữ vững tinh thần phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn.

Nhâm Lê nằm trên giường miễn cưỡng nghĩ đến những việc sẽ phải làm hôm nay, bệnh viện từ một tuần trước đã dứt khoát không đi. Ừm, hình như Hi Hi chưa từng ăn đồ ăn vặt, lát nữa đi mua một ít…

“Nếu ngươi đồng ý với cô, cô sẽ tặng ngươi giang sơn cẩm tú, được không?”

“Thỉnh Vương nghĩ lại.”

“Cô có điểm nào không tốt? Ngươi…”

(Cô: tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến)

Nhâm Lê chợt nghe thấy một đoạn đối thoại, cậu nghi hoặc lắc lắc đầu, lại phát hiện đoạn đối thoại này không phải là ảo giác của mình.

“Vương, thỉnh vào triều.”

“Nếu ngươi đồng ý với cô, cô sẽ đi vào triều.”

Giọng nói bên tai ngày càng rõ ràng, Nhâm Lê đột nhiên bật dậy, đẩy cửa phòng ra.

Ngoài cửa đã không còn là phòng khách quen thuộc của cậu, mà là một tòa cung điện rộng lớn khí thế.

Hình ảnh nhanh chóng thay đổi, một người đàn ông mặc một bộ quần áo trên đen dưới vàng ngồi ở trong một cái đình, tay đang lắp ghép thứ gì đó.

“Cha…”

Giọng nói của Hi Hi truyền đến, hình ảnh trước mắt Nhâm Lê lại biến thành căn phòng quen thuộc, Hi Hi đang ngẩng đầu hoang mang nhìn mình.

“Cha, cha làm sao vậy…?”

Dù sao Hi Hi cũng không phải đứa trẻ bình thường, cho dù bé có tâm hồn của một đứa trẻ nhưng cũng không thay đổi được sự thật bé khác với những đứa trẻ cùng tuổi.

Nhâm Lê cười lắc lắc đầu.

“Cha không sao, Hi Hi hôm nay muốn đi chơi ở đâu?”

Hi Hi nghiêng đầu.

“Hi Hi muốn đi nhà trẻ…”

“Hử? Nhà trẻ?”

Nhâm Lê kinh ngạc, cậu không ngờ rằng bảo bối nhà mình muốn đi nhà trẻ.

“Vâng!”

Hi Hi nghiêm túc gật đầu, thấy Nhâm Lê không có phản ứng gì lại cúi đầu, túm chặt quần áo của mình.

“Những đứa trẻ của nhà người khác đều đi nhà trẻ…”

Nhâm Lê liền có chút đau lòng, ngồi xuổm xuống hôn lên trán Hi Hi.

“Hi Hi muốn đi thì đi, buổi chiều cha sẽ đưa con đi, được không?”

Hi Hi ngoan ngoãn gật đầu.

“Cha thật tốt!”

Nhâm Lê vui vẻ xoa xoa đầu Hi Hi.

“Ngoan, đi chơi đi.”

Hi Hi mỉm cười, xoay người chạy vào phòng chơi.

Nhâm Lê nhìn theo bóng dáng Hi Hi thở dài, quay vào phòng mình.

Nhâm Lê ngồi trên ghế đối diện với máy vi tính nghĩ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy kia, không khỏi nhíu mày.

Sao lại đột nhiên xuất hiện ảo giác? Chẳng lẽ là Âm dương quỷ kính? Nhưng chiếc gương ấy cậu đã đặt vào trong hộp gỗ đàn rồi… Chẳng lẽ tất cả những điều này là di chứng của chuyến đi xuống âm phủ?

Trang phục trên đen dưới vàng… Nếu như trong ‘ảo giác’ kia là triều đại trong lịch sử, vậy đó hẳn là nhà Thương, Vương của nhà Thương cũng tự xưng là ‘Cô’ giống như thế.

Nhưng vì sao mình lại xuất hiện ảo giác này chứ? Nhà Thương, nhà Thương…

Nhâm Lê bỗng nhiên nheo mắt lại, cầm điện thoại bấm gọi cho Nghiêm Dương.

Khối cổ ngọc ngàn năm kia, chính là của nhà Thương….

Khi Nghiêm Dương nhận được điện thoại của Nhâm Lê thì đang bận đến sứt đầu mẻ trán, Tiểu Ngô vốn phụ trách phòng theo dõi hôm qua xảy ra sự cố ngoài ý muốn nên hôm nay phải nghỉ, mà Vương Nghị đang cùng phụ trách lại nghỉ không có lý do, người không thấy điện thoại cũng không gọi được.

Nghiêm Dương chỉ có thể tự mình đến phụ trách phòng theo dõi, hơn nữa hôm nay còn là cuối tuần, người tới nhiều vô cùng, anh ngồi xem mà hoa cả mắt.

“A Dương, trong tay anh có tư liệu về khối ngọc cổ kia không? Nói sơ qua toàn bộ cho em nghe chút.”

Nhâm Lê lật lên lật xuống tờ rơi quảng cáo cho lần triển lãm này, phát hiện trên đó chỉ giới thiệu mấy câu ngắn ngủn về khối ngọc cổ.

Nghiêm Dương tuy rằng không biết vì sao Nhâm Lê lại đột nhiên có hứng thú với khối ngọc cổ kia, nhưng vẫn thành thực đáp.

“Tư liệu của bọn anh về khối ngọc cổ kia cũng không phải toàn bộ, nhưng có thể xác định đó là ngọc của thời nhà Thương. Nghe nói khối ngọc kia nguồn gốc cũng không phải sạch sẽ gì, không có được nhiều tư liệu.”

Nhâm Lê tất nhiên biết câu ‘không phải sạch sẽ gì’ kia có nghĩa như thế nào, từ xưa đến nay chỉ cần là nơi có mộ tất sẽ có người đến trộm.

“Vậy, Tiểu Ngô bị chậu hoa đập trúng kia thế nào rồi?”

Mắt Nghiêm Dương vẫn nhìn chằm chằm vào mười cái màn hình.

“À, chắc là vẫn còn ở bệnh viện, hôm nay bận qua, không có thời gian đến thăm cậu ta.”

Giọng nói của Nhâm Lê từ đầu dây bên kia truyền đến.

“Em biết rồi…”

“Bảo bối làm sao vậy?”

Nghiêm Dương hỏi.

“Không sao.”

Nhâm Lê đáp.

“Đúng rồi, trưa nay có về nhà ăn cơm không?”

Nghiêm Dương cười hai tiếng.

“Không về được, hôm nay anh quản lý phòng điểu khiển, rất bận.”

“Ừm, vậy anh làm việc đi, em cúp máy đây…”

Sau khi Nhâm Lê cúp điện thoại lập tức cầm di động bấm đến hộp tin nhắn, cậu nhớ rõ Chung Ly Tu có gửi cho mình một tin nhắn không lâu trước đây.

Nhâm Lê tuy rằng biết số điện thoại này sợ rằng tám mươi phần trăm sẽ không liên lạc được nhưng vẫn lấy số điện thoại từ tin nhắn kia rồi gọi, không có cách nào khác, sức hút của Chung Ly Tu quá lớn.

Điện thoại kêu lên hai tiếng, sau đó Nhâm Lê phát hiện mình có hai tin tức có thể nói cho người khác biết.

Một tin tốt, số điện thoại này liên lạc được.

Một tin xấu, người nghe điện thoại không phải Chung Ly Tu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play