Nhâm Lê ôm tâm tình không yên khép sách lại.

Theo cuốn sách không tên này ghi lại, trúc nở hoa vốn là điềm xấu, mà trúc tía nở hoa lại dự bảo đủ loại tai ác.

Trong đó có một câu là ‘Trúc tía nở hoa, cửa Minh (âm phủ)hiện thế.”

Tạm thời bất kể cửa Minh là thứ nguy hiểm như thế nào, chỉ có những ghi chép về Anh Thi Đạo là khiến Nhâm Lê lo lắng.

Trong quyển sách chỉ có một câu miêu tả Anh Thi Đạo, phía trên viết ‘Anh Thi Đạo, tới Hoàng Tuyền’.

Cho đến nay, điểm cuối của Anh Thi Đạo là Hoàng Tuyền chỉ là một truyền thuyết, cũng không có văn bản nào ghi lại, mà bản ghi chép của quyển sách này lại khẳng định tin tức về Anh Thi Đạo, không thể không khiến cho Nhâm Lê tin phục.

“Xem ra chúng ta phải hành động nhanh một chút.”

Nghiêm Dương an ủi Nhâm Lê.

Nhâm Lê gật gật đầu.

“Em không thể tưởng tượng nổi tình cảnh khi Anh Thi Đạo hiện thế sẽ là như thế nào.”

Nghiêm Dương nhíu mày.

“Tiểu Lê.”

“Ừ?”

“Em nói chúng ta không thể lý giải cửa Minh thành Hoàng Tuyền được sao?”

Nghiêm Dương nói ra suy đoán của bản thân.

Nhâm Lê suy tư.

“Trúc tía nở hoa, cửa Minh hiện thế… Trong khoảng thời gian này ngoại trừ Anh Thi Đạo ra hẳn là không có việc gì lớn… Mà Anh Thi Đạo lại thông với Hoàng Tuyền, nếu Anh Thi Đạo đúng như trong quyển sách này viết thì ‘cửa Minh’ cũng có thể là đúng như vậy…”

“Chúng ta có thể đi nói cho họ biết, nguyên nhân trúc tía nở hoa là bởi vì Anh Thi Đạo hiện thế, Hoàng Tuyền xuất hiện, như vậy chúng ta có thể mượn được xá lợi rồi.”

Nghiêm Dương ôm thắt lưng Nhâm Lê, vừa ôm vừa nói.

Nhâm Lê không giãy ra khỏi hai cánh tay nóng rực của Nghiêm Dương, ngược lại tựa đầu chôn ở ngực Nghiêm Dương, hít sâu mùi hương đặc biệt chỉ có ở người phía sau.

Loại hương vị này khiến cho người ta an tâm.

Không biết qua bao lâu sau, Nghiêm Dương bật cười ha ha.

“Là đang làm nũng với chồng em sao? Hở?”

Nhâm Lê thoáng chốc nhanh chóng ngẩng đầu lên, ai ngờ đúng lúc Nghiêm Dương cúi xuống nói chuyện với Nhâm Lê, cứ như vậy, hai người không thể tránh khỏi đụng vào nhau.

“Ui…”

Nhâm Lê ôm trán kêu lên một tiếng đau đớn.

“Có đau không? Ngoan… Để anh thổi thổi nhé…”

Nghiêm Dương khẩn trương dỗ Nhâm Lê.

Nhâm Lê ôm trán cười.

“Nào có nghiêm trọng như vậy chứ, đụng phải một chút thôi.”

Nghiêm Dương nhéo nhéo cái mũi của Nhâm Lê, đau đầu nói.

“Lại còn cười.”

Nhâm Lê buông tay xuống, Nghiêm Dương thấy cái trán trắng nõn của cậu có một mảnh đỏ lên, buồn bực nói:

“Là tại anh không cẩn thận…”

Nhâm Lê lắc đầu.

“Không nghiêm trọng lắm đâu, chúng ta vẫn là nhanh đi tìm cậu thôi.”

Chủ ốc nhà họ Thích.

Thích Quân ngồi ở ghế dưới, ghế trên trống không, không biết là để cho ai.

“Theo như các con nói, trúc tía nở hoa là bởi vì có liên quan đến việc cửa Minh hiện thế, mà cửa Minh rất có thể chính là chỉ Hoàng Tuyền?”

Nhâm Lê gật đầu.

“Đúng, nếu không tiến hành ngăn chặn, e rằng ngày toàn bộ trúc tía nở hoa hết cũng chính là lúc Hoàng Tuyền hiện thế… Đến lúc đó… Vấn đề sẽ không còn là chết bao nhiêu người.”

Thích Quân trầm tư, sau đó thở dài.

“Tiểu Lê, theo cách nói của con, cậu chỉ sợ là bất lực.”

Nhâm Lê kinh ngạc.

“Cậu?”

Thích Quân cười khổ.

“Nhà họ Thích có một viên xá lợi, là ngàn năm trước các đời gia chủ nhà họ Thích để lại khi viên tịch, muốn áp chế Hoàng Tuyền, e rằng chỉ có thể dùng viên xá lợi đó.”

Nhâm Lê chần chừ.

“Chẳng lẽ… Các tiền bối không chịu cho mượn sao?”

Thích Quân lắc đầu.

“Không phải không cho mượn, là đã đánh mất.”

Lần này không chỉ có Nhâm Lê, ngay cả gương mặt Nghiêm Dương cũng bị vẻ kinh ngạc bao trùm.

Dù sao thì việc nhà họ Thích đánh mất bảo vật gia truyền cũng khó có thể tin nổi.

“Không có thứ khác để thay thế sao?”

Nhâm Lê chưa từ bỏ ý định hỏi.

Thích Quân cúi đầu.

“Có lẽ có, có lẽ cũng không.”

Nghiêm Dương nhíu mày.

“Có ý gì?”

Thích Quân thở dài.

“Việc này… chắc là các con phải vào trong viện hỏi một chút.”

Phật đường nhà họ Thích.

Tăng nhân đứng đầu lại mở mắt.

“Ai đi đây?”

Các tăng nhân im lặng không nói gì, cuối cùng một người có thần thái rất giống Phật Di Lặc nói:

“Vẫn là tôi đi đi.”

Một tăng nhân bên cạnh ‘Phật Di Lặc’ nói:

“Liễu Vô, cậu… không nên đi gặp đứa trẻ kia nữa.”

Liễu Vô không nhanh không chậm gõ mõ, Phật đường yên tĩnh truyền ra tiếng ‘đăng đăng’.

“Hừ, bọn họ cũng chỉ là hai đứa con trai thôi.”

Ngay khi hai người đều cố chấp với lý do của mình, tăng nhân cầm đầu nói một câu:

“A di đà Phật, cho dù là người thừa kế của thượng nhân Như Thủy cùng với con trai của đứa bé Vân kia, cũng chỉ là hai đứa con trai mà thôi.”

Những lời này, rõ ràng là tán thành ý nghĩ của Liễu Vô.

Liễu Vô đứng dậy, cung kính chắp tay khom mình với tăng nhân đứng đầu một cái, xoay người rời khỏi Phật đường.

Đợi sau khi ông ra khỏi Phật đường, Phật đường lại truyền ra tiếng tụng kinh, giống như một màn vừa rồi chỉ là phần nhạc đệm không tồn tại.

Người khác họ trong vòng một ngày lại tiến vào viện trong của nhà họ Thích hai lần quả thực là hiếm thấy, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương liền làm người hiếm thấy này.

Khác lần trước chính là, lần này Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đi vào viện liền nhìn thấy người, khéo sao lại chính là tăng nhân có thần thái ‘Phật Di Lặc’ kia đi tới.

‘Phật Di Lặc’ khép hai tay lại nói với Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương.

“Bần tăng Liễu Vô.”

Nhâm Lê nhanh chóng đáp lễ:

“Chào đại sư.”

Liễu Vô hòa ái cười nói:

“Gặp nhau đó là duyên, vấn đề của hai vị thí chủ hãy để bần tăng giải đáp đi.”

Nhâm Lê chần chừ, không hiểu sao cậu cảm thấy vị đại sư này buổi sáng cùng buổi chiều khác nhau rất nhiều?

Liễu Vô thấy Nhâm Lê chần chừ, dứt khoát buông tay xuống.

“Được rồi, ta kể cho hai người nghe một chuyện cũ, không cần khẩn trương.”

Nhâm Lê mở to mắt há hốc miệng, nhà họ Thích này quả nhiên chỗ nào cũng tràn đầy sự khó hiểu…

Liễu Vô cười cười, đưa tay trải ba cái chiếu trúc trên mặt đất.

“Ngồi đi.”

Nhâm Lê nhìn nhìn Nghiêm Dương, ngoan ngoãn ngồi xuống, Nghiêm Dương mặt không đổi sắc ngồi xuống bên cạnh Nhâm Lê.

“Chuyện cũ này, phải kể từ tổ tiên nhà họ Thích. Tổ tiên của nhà họ Thích vốn là trẻ mồ côi, bị người ta để lại ở cửa một ngôi chùa ở nơi hẻo lánh, trụ trì nơi đó đưa ông về, vì thế ông liền trở thành tiểu sa di của ngôi chùa hẻo lánh ấy. Nhưng trụ trì nơi đó khi thu dưỡng ông liền nhìn ra phàm căn của ông chưa tịnh, mười lăm năm sau có một người tự xưng là người hầu của nhà tổ tiên xuất hiện trước cửa chùa.

Tổ tiên cũng rất tò mò với thế giới bên ngoài, muốn xuống núi. Trụ trì cũng có ý muốn để ông xuống núi giải quyết cho dứt phàm căn, liền đồng ý. Tổ tiên tuy rằng lớn lên ở trong chùa, nhưng vì duyên trần chưa dứt nên để tóc tu hành, xuống núi cũng không giống hòa thượng. Hơn nữa dáng vẻ của ông vốn thanh tú, chỉ mấy tháng sau liền có một hồng nhan tri kỷ.

Chuyện tiếp theo hai người cũng không cần biết quá nhiều, chỉ cần biết tục gia của tổ tiên cũng không tầm thường, là gia tộc quyết định sự hưng suy của cả một vương triều, thiên hạ hợp lâu tất phân phân lâu tất hợp, sau khi tổ tiên trải qua một loạt sự việc liền quay lại ngôi chùa nhỏ ban đầu kia.

Khi đó trụ trì đã hấp hối, không đành lòng nhìn đứa trẻ chính tay mình nuôi lớn lên không có chỗ nương tựa, liền nói cho ông một bí mật. Thì ra, trước đây trong vài năm tổ tiên xuống núi từng có một nữ tử ôm một đứa bé đi vào trong chùa, cầu trụ trì thu nhận. Nhưng khi đó thân thể trụ trì đã rất không tốt, liền bảo nữ tử đưa đứa trẻ đến một hộ nông gia ở dưới chân núi.

Mà đứa trẻ kia, chính là đứa con duy nhất của tổ tiên, nữ tử kia cũng là người duy nhất mà tổ tiên yêu.

Kết cục chuyện đó chính là như vậy, nữ nhân kia cũng không giao đứa bé cho hộ nông gia, mà tự mình nuôi nấng, cuối cùng nữ nhân chết trong thời loạn, đứa nhỏ cũng không thấy tung tích. Tổ tiên không đi tìm đứa bé kia, nhưng hai mươi năm sau, một thanh niên ôm một đứa trẻ đến trước mặt tổ tiên, không nói gì cả rời đi.

Nhưng tổ tiên hiểu hết tất cả, bởi vì gương mặt của thanh niên kia không khác tổ tiên lúc còn trẻ là bao. Chuyện cũ, cũng kết thúc ở đây.”

“Cái đó có liên quan gì đến chúng tôi?”

Nhâm Lê cảm thấy kỳ lạ vì sao vị ‘cao tăng’ có bối phận rất cao trước mặt lại kể cho bọn họ nghe loại ‘bí tân’này.

Liễu Vô cười cười, ánh mắt chuyển hướng sang Nghiêm Dương.

“Cả đời tổ tiên chính là cầu mà không được, khi ông viên tịch thì vướng bận nhất cũng là người phụ nữ đã chết vào thời loạn kia. Nhưng người phụ nữ ấy nghiệt sát quá nặng không có khả năng luân hồi, vì thế nửa đời sau của ông liền ăn chay niệm Phật, thậm chí còn vì đời sau của ông và người phụ nữ kia mà ăn chay niệm Phật tích đức, hy vọng ngày nào đó người ấy có thể chuyển thế.”

Nhâm Lê vẫn mơ hồ nhìn Liễu Vô, Nghiêm Dương lại dường như đã hiểu được điều gì đó.

“Cố gắng mấy ngàn năm, người phụ nữ kia cuối cũng cũng được chuyển thế làm người, nhưng lão nhân gia Phật Tổ ông ta dường như cũng muốn vui đùa với nhà họ Thích, chúng ta cuối cùng đặt tên cho cô ấy là ‘Như Thủy’, cũng có cái gọi là thủy ý của trời cao.”

Nghe đến đó, cuối cùng Nhâm Lê cũng đã hiểu được, sau khi hiểu rồi liền kinh ngạc há to miệng. Ngược lại Nghiêm Dương rất bình tĩnh hỏi.

“Như vậy cái đó và việc mất xá lợi có liên quan gì đến nhau?”

Liễu Vô cười cười.

“Chúng ta hy vọng cô ấy không có cuộc sống giống như trước, vì thế sau khi cô ấy trưởng thành liền cho cô ấy rời khỏi nơi này. Nói là đánh mất, cũng chỉ là muốn cho cô ấy có được thứ mà cô ấy vốn hẳn là có được thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play