Thước Tuyền đưa Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương đến trước một căn phòng ở một góc gần nhà chính, gian phòng thấp bé phía trên có khắc đầy kinh văn.

Đó không phải là chữ Hán, thật lâu về sau, Thích Vũ nói cho Nhâm Lê biết đó là chữ Tạng, do Thích Quân tự tay khắc lên.

Thước Tuyền sau khi đưa hai người vào nhà cũng không rời đi, mà đứng ở cửa, lưng đứng thẳng tắp.

“Anh không vào nhà sao?”

Nhâm Lê tò mò hỏi.

Thước Tuyền lắc lắc đầu.

“Đây là nơi tiểu thư Vân từng ở.”

Nhâm Lê trầm mặc, tiểu thư Vân, Thích Vân, mẹ của cậu.

Nghiêm Dương không biết tiểu thư Vân là ai, nhưng anh nhìn vẻ mặt của Nhâm Lê cũng có thể đoán ra vài phần, anh đến bên cạnh Nhâm Lê xoa xoa đầu cậu.

“Ngây ra gì chứ, không nhìn qua nơi bà từng sống sao?”

Chữ bà này chỉ ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.

Nhâm Lê cười cười, sau đó nói với Thước Tuyền đứng ở ngoài cửa:

“Vào đi, tôi nghĩ… mẹ tôi sẽ không để ý đâu.”

Thước Tuyền hơi do dự, nhưng vẫn đi vào.

“Anh đã từng gặp qua mẹ của tôi chưa?”

Nhâm Lê không nhìn ra tuổi của Thước Tuyền, không chắc chắn được anh ta đã từng gặp mẹ của mình chưa.

Thước Tuyền lắc đầu.

“Tuy rằng tôi chưa từng gặp tiểu thư Vân, nhưng cô ấy là người tốt.”

“Chưa từng gặp sao…”

Nhâm Lê hơi phiền muộn nói.

Thước Tuyền đưa mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay Nghiêm Dương, lại cẩn thận nhìn sang Nhâm Lê.

“Làm sao vậy?”

Nghiêm Dương hỏi, anh cảm giác được Thước Tuyền đang muốn hỏi điều gì đó.

“Hai người… ở cùng nhau sao? Ý tôi là…”

Thước Tuyền hơi đỏ mặt nói.

Nghiêm Dương cười cười, không trả lời Thước Tuyền, mà ôm lấy Nhâm Lê hôn một cái, sau đó lại nhìn Thước Tuyền, trong ánh mắt tràn ngập trêu tức.

Mặt Thước Tuyền như sắp chích được máu, cực kỳ kích động nói quanh co hai câu với Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương rồi chạy trối chết.

Nhâm Lê buồn cười Nghiêm Dương.

“Thước Tuyền này so với ấn tượng ban đầu thì dễ ở chung hơn nhiều.”

Nghiêm Dương cười tủm tỉm tùy tiện kéo một cái ghế dựa ra ngồi xuống.

“Khung cảnh của nơi này không tệ, rất thích hợp để dưỡng lão.”

Nhâm Lê cũng ngồi xuống, dựa vào bàn bát tiên thưởng thức một chén trà nhỏ.

“Đến nơi này để dưỡng lão, xa xỉ quá đấy.”

So với căn phòng của Thích Quân, phong cách của căn phòng này rõ ràng là cổ xưa hơn nhiều, chỗ nào cũng lộ ra hơi thở cổ kính.

“Xa xỉ? Có sao?”

Nghiêm Dương nhấc ấm trà lên rót vào trong chén, không biết có phải là có người cố ý chuẩn bị không, trong ấm trà không chỉ có nước mà độ ấm cũng rất vừa phải.

“A.”

Nhâm Lê cất cái chén đang đùa nghịch trong tay, ngẩng đầu lên.

“Thực ra cũng không xa xỉ, cứ như vậy đi, bằng không sau này chúng ta đến đây dưỡng lão?”

Nghiêm Dương tỏ vẻ hứng thú nhìn Nhâm Lê.

“Tiểu Lê, em đây là đang tính chuyện vài chục năm sau của chúng ta sao?”

Nhâm Lê thành thật nói:

“Đúng vậy, em đã tính hết rồi. Sau này chúng ta tìm một nơi non xanh nước biếc, sau đó nuôi hai con chó, cũng có thể nhận nuôi vài đứa trẻ, hoặc là chúng ta mở một cô nhi viện?”

Nghiêm Dương nghe kế hoạch của Nhâm Lê mà dở khóc dở cười, đang muốn trả lời chợt nghe thấy tiếng Thích Vũ hô to gọi nhỏ ở bên ngoài.

Nhâm Lê bĩu môi oán giận một câu, sau đó không tình nguyện đứng lên ra mở cửa cho đại tiểu thư.

Thích Vũ ôm một đống ống trúc đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Nhâm Lê mở cửa, nhanh chóng đưa hết đống đồ trong ngực cho Nhâm Lê, Nhâm Lê nhất thời trở tay không kịp liền nhận lấy, vẻ mặt cầu xin chuyển đống ống trúc kia vào phòng.

“Chuẩn bị làm gì đây?”

Nghiêm Dương nhìn đống ống trúc với số lượng lớn kia kinh ngạc hỏi.

“Nấu cơm, tôi mời hai người ăn.”

Thích Vũ ra hiệu ý bảo Nhâm Lê đặt ống trúc ở trên bàn.

“Là em muốn tự làm hay là…?”

Nhâm Lê thông minh sâu sắc đã nhận ra một chút không bình thường.

Thích Vũ kỳ quái liếc mắt nhìn Nhâm Lê một cái.

“Tất nhiên là hai người làm, chẳng lẽ hai người muốn ăn không muốn làm?”

Nhâm Lê 囧, nghĩ thầm chẳng lẽ em đến nhà người khác làm khách cũng tự mình xuống bếp nấu cơm ăn sao?

“Ai nha nha, anh xem, cũng sắp giữa trưa rồi, nhanh nhanh đi làm đi.”

Nhâm Lê có thể xác định, Thích Vũ nhất định là cố ý!

“Tiểu Lê, thực ra dùng ống trúc để nấu cơm ăn cũng ngon lắm.”

Nghiêm Dương nhìn gương mặt đau khổ của Nhâm Lê, nhịn không được muốn đùa một chút.

Bé con này lại ngốc ngếch tin rằng mình thật sự phải động tay mới có cơm ăn, chẳng lẽ em ấy không nhìn ra rằng ống trúc mang đến này chưa chắc đã đúng là loại ống trúc dùng để nấu cơm sao?

Nhưng Thích Vũ ngược lại kinh ngạc đưa mắt nhìn Nghiêm Dương, thành phố T ở phương bắc, việc dùng ống trúc để nấu cơm ở phương bắc không hề phổ biến.

“Em cũng từng nếm thử thứ đó rồi.”

Nhâm Lê vẫn đeo khuôn mặt đau khổ, không chút động lòng vì đồ ăn ngon.

“Thích Vũ, con lại nghịch ngợm.”

Thích Quân đi từ ngoài phòng vào, trên tay bưng một mân cơm lam.

Thích Vũ thè lưỡi, cười hắc hắc hai tiếng.

Nhâm Lê thế mới biết rằng mình bị đùa giỡn, nhe răng nhếch miệng nhảy qua bóp cổ Nghiêm Dương.

Thích Quân đặt cơm lam lên bàn, cười nói:

“Đây là của nhà làm, nguyên liệu lấy tại chỗ, hàng thật chính cống.”

Nhâm Lê nhìn cái mâm kia, mâm cũng được làm bằng trúc, phía trên bày bảy tám ống trúc còn tỏa ra hơi nóng.

Mấy ống trúc này thô to hơn mấy ống trúc Thích Vũ mang đến một vòng, ống trúc đã bị cháy đen, nhìn không ra màu sắc nguyên bản.

Thích Quân lấy ba chiếc thìa gỗ, dọn ra.

“Tới nơi này mà không ăn cơm lam, là đến vô ích.”

Thích Quân cười đặt cơm lam ở trước mặt hai người.

“Đây là món cơm thôn quê, cậu cố ý kêu người làm cho các con, phải biết là mấy vị trưởng bối trong nhà không thích sát sinh đâu.”

Nhâm Lê nhìn cơm lam trước mắt, ống trúc đã bị phá gần như hoàn toàn, chỉ bóc nhẹ ra đã có thể ăn được, mùi cơm lam thơm ngát tỏa ra bốn phía, khiến Nhâm Lê không nhịn được mà khụt khịt mũi.

“Cậu không ăn sao?”

Nhâm Lê thấy chỉ có ba cái thìa gỗ, hỏi.

Nghiêm Dương cũng đứng dậy đẩy cái ghế bên cạnh ra, không nói gì mời Thích Quân.

“Cậu không ăn cái này, cậu đi về trước, các con ăn xong thì đến chỗ cậu một chuyến, phỏng chừng khi đó thử thách cũng được các vị trưởng bối định ra xong rồi.”

Thích Quân khoát tay, từ chối lời mời của Nghiêm Dương.

“Được rồi được rồi, ba người nhanh nhanh lên.”

Thích Vũ nhìn cơm lam đã muốn chảy nước miếng ba thước, chờ Thích Quân đi rồi sẽ lao vào ăn ngay.

Thích Quân không khỏi liếc mắt nhìn con gái nhà mình một cái, rồi cười cười với Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương, sau đó rời đi.

“A, tự mình ăn đi, tôi không mời nhé.”

Thích Vũ nói xong, liền vội vã lột một ống cơm lam, cầm thìa gỗ lên ăn.

Nghiêm Dương mang theo chút đùa giỡn nói với Nhâm Lê:

“Bảo bối, cần anh giúp không?”

Nhâm Lê lừ mắt xem thường nhìn Nghiêm Dương, cúi đầu tự lột một ống cơm lam cho mình.

Vừa lột lớp trúc ra, hương thơm liền đập vào mặt, ngoài mùi thơm ra màu sắc của cơm cũng rất đẹp, gạo nếp nở đều, những món ăn thôn quê không biết tên xếp đều bốn phía, khiến người ta nhịn không được muốn một miếng ăn hết.

Nhâm Lê cầm thìa gỗ nhỏ xúc cơm, chậm rãi đưa vào trong miệng.

Cậu và Y An từng nếm qua một lần thứ gọi là cơm lam chính cống, dựa theo trí nhớ thì nhà hàng kia viết trên tờ quảng cáo là ống trúc xanh tươi, cơm tương vàng, hương thơm bốc lên, cho vào miệng ăn thấy dẻo mềm, nhưng so sánh với cơm lam đang ăn này, hương vị của nhà hàng kia không chỉ kém một bậc.

Cơm mềm mà không nát, thịt xốp mà không rữa.

Cơm màu trắng, nhưng lại chứa đầy vị thịt, khi cậu nuốt miếng cơm này, trong miệng còn lưu lại mùi trúc thơm ngát.

“Ăn ngon thật.”

Nhâm Lê nhịn không được khen ngợi.

Nghiêm Dương gật gật đầu.

“Vị thịt cùng hương trúc hòa quyện, lại không hề chọi nhau, cái này làm như thế nào vậy? Trước kia khi chấp hành nhiệm vụ tình cờ cũng được nếm qua ở một nhà người dân tộc Thái một lần, nhưng hương vị cũng không ngon như cái này.”

Thích Vũ nuốt một miếng cơm xuống.

“Đương nhiên không thể ngon bằng nhà tôi, phương pháp của nhà tôi là bí truyền nhé. Cơm này không chỉ có ăn ngon, còn có thể tịnh hóa tạp chất trong cơ thể. Mùi không quá rõ ràng, nhưng những món thuốc bên trong ăn vào có thể kéo dài tuổi thọ đó nha.”

Thích Vũ bày ra bộ dáng tự hào vì hương vị quê nhà, Nhâm Lê nhìn mà không nhịn được muốn cười.

“Thật sự? Thần kỳ như thế?”

Nhâm Lê chớp chớp mắt mấy cái, phối hợp với bộ dáng của Thích Vũ.

“Lén nói cho hai anh biết, ống trúc hôm nay là cha lấy từ trong viện ra đó, cái gọi là món ăn thôn quê cũng là nuôi trồng ở trong viện, cơm là cha tự mình làm, hừ hừ.”

Cơm lam của nhà họ Thích rất ngon, nhưng Thích Vũ tất nhiên là không thấy hiếm lạ, cũng chỉ có món cơm Thích Quân tự làm mới khiến cô nhỏ nước miếng ba thước.

Nhâm Lê nghe xong mấy lời Thích Vũ nói, đầu đầy hắc tuyến.

Trong viện chính là bên trong chữ ‘Hồi’, Thích Quân đi vào trong viện trộm ống trúc cùng mấy món ăn thôn quê, đây cũng quá…không thể tin nổi đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play