Công tác phủ xanh của bệnh viện Đông Tân vô cùng tốt, khoa an dưỡng ở bên trong giống như một trang viên nghỉ dưỡng.

Lúc này, Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương sóng vai đi dưới bóng mát của rừng cây ở khoa an dưỡng, mười ngón tay đan vào nhau.

“Ông bảo chúng ta đi tìm dì út…”

Nhâm Lê thấp giọng nói.

Ngày hè còn chưa kết thúc, giữa hàng cây tràn ngập tiếng ve kêu, khoa an dưỡng vào giữa trưa dưới sự phụ trợ của tiếng ve liền trở nên đặc biệt yên tĩnh.

“Lại là dì út của em? Bà ấy…”

Nghiêm Dương thở dài, rõ ràng là đang lo lắng việc Nhâm Thiến không đồng ý chuyện của hai người.

“Nếu như ông cụ đã đồng ý… Dì út hẳn là sẽ đồng ý thôi…”

Nhâm Lê đáp.

Khóe miệng Nghiêm Dương gợi lên một nét cười.

“Nếu… Nếu dì út em biết chúng ta là… anh em thì sẽ phản ứng thế nào?”

Nhâm Lê sửng sốt, sau đó sắc mặt trở nên cổ quái.

“Anh thực sự cảm thấy chúng ta là anh em?”

Nghiêm Dương nhìn trời, đánh tiếc bầu trời bị cành cây che khuất, chỉ để lại nhiều vết sáng lốm đốm.

“Bà nội anh và mẹ em quả thực đều là người nhà họ Thích…”

Nhâm Lê ‘phụt’ một tiếng bật cười.

“Chọc cười chết em, ha ha ha.”

Nghiêm Dương dường như ý thức được điều gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bà nội mình và mẹ của Nhâm Lê quả thực đều là họ Thích, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì mà mình không biết?

“Sao lại thế?”

Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê cười mãi không ngừng hỏi.

Nhâm Lê khoát tay.

“A Dương anh rất đáng yêu, lời của Y An cũng tin được sao?”

Nghiêm Dương nhíu mày.

“Chúng ta không phải anh em?”

Gương mặt Nhâm Lê lúc này đều là ý cười.

“Chúng ta tất nhiên không phải là anh em, lúc đầu em cũng bị hoảng sợ, nhưng sau đó đột nhiên nghĩ đến Phật gia đều là Lạt Ma chuyển thế gì đó, dòng máu của nhà họ Thích cũng có sự khác nhau, em lại không hề cảm nhận được giữa chúng ta có sự liên hệ đặc biệt về huyết thống, cho nên nói tuy rằng chúng ta đều là người thân của người nhà họ Thích, nhưng hai người ấy đều có huyết thống khác nhau.”

Nghiêm Dương lúc này mới yên lòng, tiếp theo đó là nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa kẻ thích đùa giỡn người khác là Y An.

“Có phải anh em hay không, rất quan trọng sao? Chẳng lẽ chúng ta là anh em thì anh sẽ không muốn em nữa?”

Nhâm Lê hỏi.

“Làm sao dám không cần em?”

Nghiêm Dương nhíu mi.

“Sao lại không cần em được, chỉ có em không cần anh thôi.”

“A.”

Nhâm Lê chớp mắt mấy cái.

“Xem ra anh phải ngoan ngoãn nghe lời em, nếu không nghe lời sẽ không cần anh nữa.”

Nghiêm Dương tươi cười cưng chiều.

“Đúng đúng…”

Nhâm Lê cũng cười ha ha, sau đó nói:

“Dì út ở khoa an dưỡng, chúng ta đi thôi.”

Nghiêm Dương gật đầu, tương lai như thế nào anh không biết, Nhâm Thiến có đồng ý chuyện tình cảm lưu luyến của mình và Nhâm Lê không anh cũng không biết, nhưng anh biết một điều, biết rằng đời này, e rằng không thể rời khỏi Nhâm Lê.

Khoa an dưỡng là nơi chỉ kẻ có tiền mới ở lại, bên trong có đủ các loại ‘Phòng bệnh cao cấp’, mấy ‘Phòng bệnh cao cấp’ này đều độc lập, hơn nữa còn là biệt thự có vườn vây quanh.

“Chậc, thật xa xỉ.”

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Dương đến khoa an dưỡng, nhìn thấy đống biệt thự trùng trùng kia không nhịn được chậc lưỡi nói.

Nhâm Lê cười cười.

“Này là do dượng thiết kế, lúc trước chỉ là để dành cho bạn bè có quan hệ tốt dùng, hiện tại đều bị đại chúng hóa rồi.”

Nhâm Lê mang theo Nghiêm Dương đi đến một biệt thự nhỏ nằm giữa một đống biệt thự màu trắng, trong vườn hoa của biệt thự này còn có một cái xích đu nhỏ.

“Chính là nơi này, thực ra trước kia thân thể dì út không được tốt lắm, thường xuyên đến đây.”

Nhâm Lê hơi phiền muộn nói.

Sau đó Nhâm Lê đẩy cửa hàng rào ra, mang theo Nghiêm Dương đi vào.

Nghiêm Dương đi vào rồi mới phát hiện bên trong so với lúc nhìn bên ngoài, thấy hoàn toàn khác biệt, tựa như đi vào ảo cảnh, biệt thự nhỏ nhìn qua rất xấu xí này lại có tư thế của một sơn trang, dòng suối nhỏ chảy lững lờ bên chân, núi cao mờ ảo ở xa xa.

“Ảo thuật?”

Nghiêm Dương hỏi.

“Không phải.”

Nghiêm Dương nghiêng đầu.

“Huyền môn, dịch chuyển không gian. Mảnh trời đất này thực sự tồn tại.”

Sắc mặt Nghiêm Dương phức tạp nhìn mảnh trời đất này, cảm thán có những lĩnh vực kỳ diệu mà đại đa số nhân loại không hề biết.

“Đi thôi.”

Nhâm Lê cười nắm lấy tay Nghiêm Dương, dẫn anh đi đến chỗ vườn hoa của biệt thự. Nhâm Thiến một thân váy liền áo màu tím, nhìn qua thật thanh lịch cao quý, bà ngồi ở bên cạnh bàn tròn nhỏ, trên bàn có đặt một lý trà sữa còn tỏa hơi nóng cùng một đĩa điểm tâm nhỏ.

“Dì út.”

Nhâm Lê người chưa tới tiếng đã tới trước, Nhâm Thiến nhẹ nhàng mỉm cười.

“Không lễ phép.”

Nhâm Thiến lắc đầu, trên mặt lại không giấu được cưng chiều.

“Hắc hắc…”

Nhâm Lê le lưỡi, cười khẽ không nói gì.

“Tiểu Lê bây giờ là người lớn rồi, không chịu về nhà, sao lại có thời gian rảnh đến gặp dì út?”

Nhân Thiến hơi trêu chọc nói.

“Nào có, a đúng rồi, dì út, con với A Dương…”

Nhâm Lê còn chưa nói xong đã bị Nhâm Thiến chặn lời.

“Gầy đi rồi, nhóc con lớn như vậy cũng không biết tự chăm sóc mình, nhanh chóng tìm một cô bé mà kết hôn đi.”

Nhâm Thiến mặt không đổi sắc nói.

Nghiêm Dương xem như hiểu được, Nhâm Thiến hiện tại là tính toán không nhìn mình.

Nhâm Lê cười cười xấu hổ, vừa chuẩn bị mở miệng, lại nghe Nhâm Thiến nói:

“Tiểu Lê còn nhớ Vị Mị không? Mấy hôm trước dì vừa gặp, cô bé kia hiện tại trổ mã giống như làn nước trong veo, khi nói đến con mặt con bé còn đỏ bừng, khi nào thì đi gặp đây?”

Mồ hôi lạnh của Nhâm Lê nhất thời chảy xuống, cũng không bận tâm gì đến tôn kính hay không tôn kính trưởng bối nữa, vội nói:

“Dì út, dì đừng như thế mà, con đã có người yêu rồi.”

Nhâm Thiến vẫn không thèm nhìn Nghiêm Dương.

“Là con gái nhà ai? Thích liền đưa về nhà gặp, dì út vẫn chờ con mang con cái về mà.”

Nhâm Lê cuối cùng cũng hiểu dì út nhà mình là đang giả khờ, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng nói:

“Người con yêu là đàn ông, dì út đã từng gặp, hôm nay con dẫn anh ấy về nhà gặp mặt.”

Nhâm Thiến lúc này mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Nghiêm Dương, sau đó nói với Nhâm Lê:

“Tiểu Lê, con có biết nhà họ Nhâm giờ còn bao nhiêu người không?”

Nhâm Lê không rõ Nhâm Thiến nói những lời này là có ý gì, nhưng Nghiêm Dương vừa nghĩ liền hiểu.

“Hiện tại có rất nhiều người thuê người khác sinh con, con của Nhâm Lê cháu nhất định sẽ coi như con mình.”

Nhâm Thiến cũng biết Nghiêm Dương là một người thông minh, cũng biết duyên phận giữa anh với Nhâm Lê không phải nói muốn cắt liền cắt, huống chi chuyện của hai người theo ý nghĩa nào đó đã được trưởng bối trong nhà thừa nhận, nhưng bà không cam lòng chính là đứa nhỏ mình nuôi lớn tốt lành lại chạy theo một người đàn ông mất.

Quan trọng nhất là, người đàn ông này còn có thân phận không thể tưởng tượng nổi.

“Nếu tất cả mọi người đều là người thông minh, chúng ta cứ việc thẳng thắn ra đi. Cảnh sát Nghiêm, muốn thế nào cậu mới bằng lòng rời khỏi Tiểu Lê? Tiểu Lê con im ngay.”

Nhâm Thiến lạnh mặt hỏi Nghiêm Dương, còn ngăn cản Nhâm Lê muốn chen vào. Trên gương mặt góc cạnh rõ ràng của Nghiêm Dương không có chút cảm xúc nào.

“Dì là người thân của Tiểu Lê, cho nên tôi kính trọng dì, nhưng không có nghĩa là dì có thể thóa mạ tình cảm giữa tôi và Nhâm Lê.”

“Thóa mạ tình cảm giữa hai người?”

Nhâm Thiến giống như nghe được một chuyện buồn cười.

“Tình cảm giữa hai người sẽ mang đến cho hai người một cuộc sống yên ổn như thế nào? Tôi thậm chí có thể không ngại để Tiểu Lê cùng một chỗ với một người đàn ông, nhưng tôi tuyệt đối không đồng ý cho Tiểu Lê ở cùng với một người đàn ông thân phận không rõ ràng.”

Nói trắng ra, Nhâm Thiến không phải để ý đến việc Nghiêm Dương là đàn ông, mà là để ý đến việc Nghiêm Dương là Nghiêm Dương.

“Làm sao cậu biết bản thân cậu và Anh Thi Đạo không có vấn đề gì? Cho dù hiện tại cậu bình thường, nhưng cậu có thể đảm bảo ba tháng sau cậu vẫn bình thường không? Cậu, căn bản là không thể tạo dựng một cuộc sống yên bình cho Tiểu Lê.”

Nhâm Thiến ôm tâm tình có thể chia rẽ được thì chia rẽ, không chia rẽ được thì bàn sau, bà biết hiện tại mình đang sắm vai vào hình tượng một người đàn bà độc ác muốn chia sẽ uyên ương, nhưng người đàn bà độc ác này phải làm, bà thầm nghĩ muốn cho đứa con duy nhất của anh trai mình được hạnh phúc thôi.

Có lẽ Nhâm Lê sẽ hận bà, nhưng nếu cần lựa chọn giữa việc để cho Nhâm Lê hận bà với an toàn của Nhâm Lê thì, bà tình nguyện để Nhâm Lê hận bà.

“Dì út.”

Nhâm Lê nhịn không được chen vào.

“Con biết quỷ hồn trong cơ thể A Dương trước hay sau khi Anh Thi Đạo xuất hiện đều không ổn định, nhưng con tin tưởng anh ấy… Trên người anh ấy có chảy dòng máu của nhà họ Thích, con không tin anh ấy ngay cả một quỷ hồn muốn cướp nhà đều không áp chế được. Hơn nữa, thật sự không được thì chúng ta đi tìm người nhà họ Thích, nhờ người lập lễ cúng bái cho anh ấy hẳn là có thể…”

“Nếu như dì đang lo lắng việc này, như vậy dì có thể hoàn toàn yên tâm.”

Dưới cái nhìn của Nghiêm Dương, chỉ cần Nhâm Thiến không ghét bỏ anh là một người đàn ông, những vấn đề khác đều không phải là vấn đề.

“Tôi nghĩ, thứ gọi là ‘Quỷ Chủ’ ở trong thân thể tôi đã biến mất rồi.”

Ngoại trừ một lần trước đây, Nghiêm Dương chưa bao giờ cảm thấy thân thể mình có tình huống ngoài ý muốn xảy ra.

“Đúng vậy, nhiều năm như thế, ai biết ‘Quỷ Chủ’ kia còn có ở bên trong hay không, nói không chừng hắn cảm thấy thân thể của A Dương không tốt để sử dụng nên đã chạy sớm rồi, dì út cũng không cảm nhận được hơi thở của ‘Quỷ Chủ’ ở trong cơ thể của A Dương đi?”

Nhâm Lê cũng cố gắng đưa ra bằng chứng, ý đồ công phá Nhâm Thiến.

Nhâm Thiến trầm mặc, tử khí trên người Nghiêm Dương đúng là càng ngày càng ít, vậy… đành xem như ý trời đi… Nhâm Thiến lấy từ trong túi ra một cái hộp sơn màu hồng khắc hoa văn, trên hộp có một cái khóa tinh xảo, Nhâm Thiến mở khóa ra, thứ ở trong hộp lộ rõ trước mặt Nhâm Lê cùng Nghiêm Dương.

Đó là một cái vòng tay.

— Đêm trăng nông thôn – Kết thúc —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play