“Sao lại… Có thể…”

Nhâm Lê quả thực không có cách nào tin tưởng.

“Cha anh nói, năm đó mẹ anh mang thai là thai song sinh, ở bệnh viện Đông Tân. Là vì khó sinh mà mất.”

Nghiêm Dương ngổn ngang trăm mối cảm xúc, trước kia, anh chưa từng được nghe bất kỳ điều gì về mẹ mình.

Nhâm Lê nhớ lại người phụ nữ đã từng gặp trong bệnh viện, gương mặt sáng sủa, vẻ mặt kinh hoàng, còn có câu nói ‘Buông tha cho con của tôi…’ kia.

“Song tử oán hận cả nhân gian… Song tử… không phải là ý chỉ thai song sinh sao…”

Nhâm Lê đột nhiên nhớ tới quẻ mệnh cách Phùng Cổ Tuẫn bói ra khi tính nhân duyên, lúc đầu bọn họ không biết là có ý gì, hiện tại xem ra câu đầu tiên đã hoàn toàn chính xác.

“Song tử oán hận cả nhân gian, một mệnh minh dương một mệnh âm.”

Nghiêm Dương đọc ra nửa phần trước trên quẻ, từ khi anh gặp phải mấy sự kiện thần quái như thế này đã tạo thành bản năng nhất định…

“ ‘Một mệnh minh dương một mệnh âm’ hẳn là ám chỉ anh và… em trai anh…”

Nhâm Lê nghĩ đến ‘đứa bé quỷ’ kỳ lạ xuất hiện lúc nửa đêm kia, nó hẳn là em trai của Nghiêm Dương đi… Nhưng nó vì sao lại phải gọi anh trai của mình chứ?

“Vậy ‘Quỷ Chủ nhảy lên đoạt minh dương, âm tử ôm hận oán trời đất’ nghĩa là gì?”

Nghiêm Dương tiếp tục nhìn trần nhà, trong đầu là một mảnh hỗn loạn.

“ ‘Quỷ Chủ nhảy lên đoạt minh dương’…. Em không hiểu rõ lắm, nhưng ‘âm tử ôm hận oán trời đất’ kia chắc là ‘đứa bé quỷ’ bị anh trai nó bắt nạt, sau đó nó oán hận.”

Nhâm Lê miễn cưỡng giải thích.

Nghiêm Dương cười như không cười nhìn Nhâm Lê, nhìn đến lúc mặt Nhâm Lê đỏ bừng lên mới nói:

“Ừm? Không biết câu thứ ba có ý gì?”

Nghiêm Dương nhìn gương mặt giống như búp bê của Nhâm Lê đỏ bừng, nhịn không được dựa sát lại.

Hơi thở ấm áp phả lên vành tai, Nhâm Lê có chút tâm thần không yên.

“Anh, anh làm cái gì…”

Nghiêm Dương không nói gì cả, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của Nhâm Lê, chỉ động tác này, liền khiến cậu giống như bị điện giật mà nhảy dựng lên.

Nhưng cậu đã quên, chỗ ngồi Nghiêm Dương chừa ra cho cậu thật sự là nhỏ đến đáng thương, cậu vừa bắt đầu giật nhẹ, tay Nghiêm Dương lập tức vòng lại, khiến cậu phải ngồi im trong ***g ngực của Nghiêm Dương.

“Cho em động đậy sao?”

Giọng nói xấu xa của Nghiêm Dương vang lên bên tai Nhâm Lê, khiến cho cậu muốn đứng không được mà muốn ngồi cũng không xong.

“Em cũng không muốn động… rõ ràng là anh…”

Nhâm Lê nhỏ giọng thì thầm.

“Anh làm gì?”

Nghiêm Dương biết rõ còn cố hỏi.

Mặt Nhâm Lê hồng rực nói không nên lời, bảo cậu nói kiểu gì đây? Chẳng lẽ nói rõ ràng là do anh liếm em trước sao?

“Được rồi, ngoan ngoãn ngồi ở đây đi.”

Hai tay Nghiêm Dương ôm chặt vòng eo của Nhâm Lê, giọng điệu thoải mái nói.

Anh thoải mái, nhưng Nhâm Lê lại không hề thoải mái, cảm xúc từ trên lưng truyền đến không lúc nào là không chỉ rõ cậu đang ngồi trên một cơ thể nam tính mạnh mẽ, khiến cho cậu có loại cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

“Em nghĩ vẫn nên buông ra trước đã….”

Nhâm Lê không được tự nhiên xê dịch thân thể.

“Không được.”

Nghiêm Dương dường như đặc biệt nổi tính trẻ con, lực trên tay cũng tăng lên, ôm chặt lấy Nhâm Lê.

Nhâm Lê bất đắc dĩ liếc mắt xem thường.

“Em nói đây, ‘Quỷ Chủ nhảy lên đoạt minh dương’ đại khái có nghĩa là khi anh sinh ra có con quỷ nào đó ở Minh giới chạy vào trong thân thể của anh.”

“Chạy vào trong thân thể anh?”

Nghiêm Dương cau mày, trong thân thể của mình còn có một quỷ hồn? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy… không thoải mái.

“Đúng.”

Nhâm Lê gật gật đầu.

“Anh đã từng gặp chuyện thần quái nào chưa? Nhất là dạo trước ấy.”

“Chuyện thần quái? Trước đây sao… Hình như không có, nhưng sau khi gặp em thì cơ bản mỗi ngày đều gặp được.”

Nghiêm Dương ngẫm nghĩ, phát hiện ra thật sự là từ sau khi gặp được Nhâm Lê thì những sự kiện thần quái xung quanh mới bắt đầu nhiều lên.

“Thế nào, anh ghét bỏ em rồi? Hừ hừ, đó là em giúp anh tăng thêm kiến thức đó.”

Nhâm Lê bĩu môi nói.

“Nào dám ghét bỏ em chứ, có người đàn ông nào lại ghét bỏ vợ của chính mình bao giờ?”

Nghiêm Dương vội vàng nói rõ.

“Anh nói ai là vợ ai hả!”

Nhâm Lê xù lông, bản thân tuy rằng lớn lên có chút non nớt, nhưng tuyệt đối vẫn chưa có non nớt đến mức độ bị người khác gọi là vợ đâu!

“Được được được, vậy anh làm vợ của em được không?”

Nghiêm Dương phát hiện bé con nhà mình càng ngày càng cần người dỗ dành, về phần rốt cuộc ai là vợ ai… vẫn là đợi lên giường rồi nói sau.

“Đúng rồi, trước kia anh thật sự chưa từng gặp được sự kiện thần quái nào sao? Hoặc là thường xuyên nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy.”

Nhâm Lê cảm thấy kỳ lạ, nếu thật sự có quỷ hồn muốn cướp thân thể của Nghiêm Dương làm chỗ trú ngụ, vậy hẳn là phải động tay từ trước rồi chứ, dù sao trẻ con dương khí yếu, dễ ra tay hơn.

“Không phải, anh nhớ ra rồi, trước đây anh cũng từng gặp qua một việc… một việc rất kỳ quái.”

Sắc mặt Nghiêm Dương đột nhiên trở nên khó coi, rõ ràng là nghĩ đến điều gì đó.

“Xảy ra chuyện gì?”

Nhâm Lê vội vàng hỏi.

“Ừm… Đại khái là năm ấy anh sáu tuổi có bệnh một thời gian, khi đó cha anh bận rộn, lại lo lắng người làm trong nhà, kết quả liền đưa anh đến nhà bà nội…”

Nghiêm Dương cau mày nhớ lại chuyện năm đó, không phải trí nhớ của anh không tốt, chủ yếu là do khi đó tuổi còn nhỏ, xảy ra chuyện không thoải mái khiến cho người ta cảm thấy thật khó chịu.

“Sáu tuổi? Là gặp chuyện gì ở nhà bà nội anh sao?”

Nhâm Lê dịu dàng hỏi.

“Đúng.”

Nghiêm Dương cười cười với Nhâm Lê, nghiêng người qua hôn cậu.

“Cha anh cùng ông nội đều ở trong quân đội, ông nội anh mất sớm, sau khi ông nội mất bà nội liền quay về nông thôn, cha anh đưa anh đến chỗ của bà nội. Lúc ấy hình như anh phát sốt, đợi hơi hạ sốt một chút cha anh liền bật người đưa anh về chỗ của bà nội. Nói đến cũng lạ, anh vừa đến chỗ bà nội vài ngày thì cơn sốt vốn mãi không hạ lại tự nhiên khỏi hẳn. Sau đó anh ở lại nông thôn nửa năm… gặp… rất nhiều chuyện kỳ lạ.”

“Vừa rồi còn nói không có, hiện giờ lại nói có rất nhiều.”

Nhâm Lê vốn còn tưởng phỏng đoán của mình sai rồi, hiện tại xem ra là đúng. Trận sốt cao kia hẳn chính là vì quỷ hồn trong cơ thể Nghiêm Dương chuẩn bị chiếm đóng, có thể là bởi vì trong nhà Nghiêm Dương nhiều quân nhân, có chính khí cùng sát khí rất nặng nên mới không thành công. Mà quỷ hồn kia không cam lòng, mới gây ra trận sốt cao không hạ được kia.

Cũng không biết bà nội của Nghiêm Dương là ai, lại có thể áp chế được cơn sốt do quỷ hồn gây ra.

“Khi đó tuổi còn nhỏ, nào có nghĩ đến mấy chuyện lạ này chứ, nếu không phải em vừa khiến anh nhớ lại, phỏng chừng cả đời anh đều cho rằng đây chẳng qua là mấy tập tục ở nông thôn.”

Nghiêm Dương cười cười, thờ ơ giải thích.

“Cơn sốt của anh được hạ kiểu gì? Em là muốn hỏi, bà anh có phải đã làm gì với anh hay không?”

Nhâm Lê ngứa ngáy trong lòng, nghĩ muốn biết có phải thật sự đúng là như cậu nghĩ hay không.

“Cái gì mà bà của anh… Sau này cũng gọi bà nội giống anh đi… Đã làm gì với anh sao?…”

Nghiêm Dương cố gắng nghĩ lại, bản thân mình lúc ấy đã choáng váng mơ hồ, dường như có nhìn thấy bà nội dùng vải đỏ bọc thứ gì đó lại, vì thế do do dự dự nói với Nhâm Lê:

“Hình như có thứ gì đó bị vải đỏ bọc lại…”

“Gạo.”

Nhâm Lê bày ra vẻ mặt em đã biết rồi.

“Một chén gạo bị bọc lại bằng vải đỏ, bà nội còn nói gì không?”

“Em nói như thế… hình dạng của vật kia quả thực giống cái bát. Để anh nghĩ đã… miệng bà nội hình như nhắc đi nhắc lại cái gì mà du hồn hay gì đó…”

Nghe Nhâm Lê nói thế, Nghiêm Dương nghĩ đến vật bị vải đỏ bọc lại kia thật đúng là giống cái bát, miệng bà nội quả thực cũng lẩm nhẩm vài câu.

“Du hồn mạnh mẽ, chú ý các phương, ba phách chiếu sáng, bảy phách đến đây, sống ở ven sông, thôn trang trước miếu, công thần Lạo Nguyệt, phần mộ núi rừng, kính thỉnh sơn thần chỉ lối, tướng quân đường xa, thổ địa phương xa, thần linh mạnh mẽ, đều có tu hành, ngàn dặm cùng tới, mau tới đưa hồn, mau tới đưa hồn…”

Nhâm Lê nhẹ giọng thì thầm, vẻ mặt phức tạp.

Nghiêm Dương kích động xoa xoa tóc Nhâm Lê, tuy rằng anh không nhớ bà nội đọc những cái gì, nhưng trong lúc anh hoảng hốt vẫn nhớ kỹ âm điệu này, Nhâm Lê vừa đọc, trong lòng tức khắc nổi lên cảm giác quen thuộc.

“Năm đó bà đó nhẩm đi nhẩm lại chính là mấy cái này, sao em lại biết được?”

Nhâm Lê giãy dụa xoay người lại, tựa lên tay Nghiêm Dương, nhíu mày.

“Không ngờ bà nội lại là người trong giới tu hành, thứ này từ xa xưa gọi là kinh gọi hồn, lúc trước anh hẳn là bị quỷ hồn trong cơ thể gây sức ép rồi sốt cao, sau đó bà nội liền dùng kinh gọi hồn để gọi hồn anh về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play