Nhâm Lê nghe được giọng nói kia, đầu óc đang mơ hồ lập tức tỉnh táo, sau đó cuống quít đẩy Nghiêm Dương ra.
Quả nhiên, Nhâm Thiến vẻ mặt tức giận đang đứng ở cửa, phía sau là Y An đang cau mày.
Nghiêm Dương đứng dậy, gương mặt mặc dù vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng nhịn không được thầm rên lên một tiếng.
Thực sự là đã sợ cái gì đó, ngay cả uống nước cũng sẽ giắt răng. Nhâm Thiến không hiểu sao vốn có địch ý với mình, lần này có thể chứng thực rồi.
Nhâm Lê cũng đứng ở bên cạnh, xấu hổ không biết phải nói gì. Này tính là gì đây? Bắt kẻ thông *** sao?
Sắc mặt Nhâm Thiến lạnh như băng, ngữ khí không còn chút khách sáo nào.
“Tiểu Lê, con sang đây trước cho dì!”
Nhâm Lê nhìn Nhâm Thiến rồi lại nhìn Nghiêm Dương, không biết nên làm cái gì mới được.
Nghiêm Dương vội vàng ra hiệu ý bảo Nhâm Lê cứ đi theo Nhâm Thiến trước, sau đó từ tốn nói:
“Bác gái, giống như bác đã nhìn thấy đó, cháu và Tiểu Lê thực ra là quan hệ người yêu.”
Thực ra Nghiêm Dương nói như vậy là có chút ích kỷ, bởi vì Nhâm Lê dù sao cũng là người thân của Nhâm Thiến, nếu Nghiêm Dương ôm hết trách nhiệm lên người mình thì, ít nhất Nhâm Lê không cần phải đối mặt với áp lực gia đình quá sớm.
Nhâm Lê chậm rãi đi đến trước mặt Nhâm Thiến, nghe thấy lời của Nghiêm Dương liền không chút lịch sự lừ mắt một cái, sau đó như dự đoán phải chịu sự càn quét của Nhâm Thiến.
“Tiểu Lê, cậu ta nói đúng không?”
Nhâm Thiến thương Nhâm Lê tận xương, ngữ khí khi nói với Nhâm Lê tuy rằng không đến mức lạnh như băng nhưng ít nhiều cũng có chút nghiêm khắc.
Nhâm Lê gật gật đầu, nếu đã ở cùng nhau, như vậy nhất định không thể lừa được người trong nhà, chỉ là không nghĩ sẽ đến nhanh như vậy thôi.
Nhâm Thiến thấy Nhâm Lê xác nhận, sắc mặt phút chốc trở nên khó coi, giọng nói cũng trở nên bén nhọn.
“Dì không đồng ý, Nhâm Lê, hiện tại con theo dì về nhà ngay.”
Chung Ly Tu hờ hững nhìn trò khôi hài trước mắt, rõ ràng là không muốn can thiệp vào ‘việc nhà’ của người khác.
“Bác gái.”
Nghiêm Dương không nhịn được mở miệng.
“Chúng cháu là thật lòng, hy vọng bác có thể đồng ý.”
“Thật lòng? Hai người lấy cái gì để thật lòng?”
Nhâm Thiến giống như tìm được chỗ để phát tiết rồi, mặc dù thân phận khiến bà không thể làm ra hành động khác người nào, nhưng ngôn từ rõ ràng là trở nên sắc bén hơn.
“Cậu vốn không phải là người sạch sẽ gì, cậu lấy cái gì để khiến cho Tiểu Lê hạnh phúc?”
Nhâm Lê nghe nói như thế liền nhíu mày, cậu không thích có người nói Nghiêm Dương như vậy.
“Dì út, A Dương anh ấy…”
“Con câm miệng cho dì, con ở cùng với một người đàn ông mà không sợ… khiến anh trai và chị dâu thất vọng sao?”
Nhâm Lê còn chưa nói xong, đã bị Nhâm Thiến chặn ngang.
Nghiêm Dương mặc dù không để ý đến việc người khác nói anh như thế nào, nhưng nhìn thấy sắc mặt Nhâm Lê trong nháy mắt trở nên u ám cũng có chút tức giận.
“Bác gái à, xin bác đừng nói ra những lời tổn hại đến thân phận của bác.”
“Thân phận?”
Nhâm Thiến cười lạnh.
“Tôi có thân phận gì chứ? Tôi là dì ruột của Nhâm Lê, là người nuôi nó từ nhỏ đến lớn, là một trong số những người thân không còn nhiều lắm trên thế giới này của nó. Còn cậu, cậu là cái gì của nó?”
Nghiêm Dương nghe nói như vậy liền thầm kinh hãi, xem ra bản thân có chút quá xúc động, mình vốn biết rõ Nhâm Lê và Nhâm Thiến là người thân, nhưng lại không ngờ quan hệ giữa bọn họ thân đến như vậy.
“Cháu là người yêu của Tiểu Lê, là người muốn bảo vệ em ấy cả đời.”
Nghiêm Dương mặc dù kinh sợ, nhưng không hề có chút yếu thế.
Nhâm Thiến khoát tay.
“Mặc kệ cậu nói như thế nào, tôi cũng sẽ không đồng ý chuyện của cậu và Tiểu Lê, Tiểu An, đưa em trai con về nhà.”
Y An chắc chắn không biết cãi lời Nhâm Thiến, hơn nữa, anh ta cũng không quá coi trọng Nhâm Lê và Nghiêm Dương.
“Nhâm Lê, chúng ta đi trước.”
Nhâm Lê vẫn không động đậy, cúi đầu, nói nhỏ:
“Dì út, con muốn ở cùng với A Dương, con là thật tâm thích anh ấy. Con, con không cần biết anh ấy như thế nào.”
Câu nói sau cùng tuy rằng Nghiêm Dương không có nghe rõ, nhưng Nhâm Thiến hiểu được, bà mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Nhâm Lê:
“Con đã biết rồi đúng không? Con đã biết rồi mà vẫn còn muốn ở cùng với cậu ta? Các con không thể được có hiểu không hả?”
Nhâm Lê ngẩng đầu, gương mặt búp bê có chút mê mang, có chút không rõ:
“Con… đại khái có thể cảm nhận được một chút, nhưng là… con thích anh ấy…”
Nhâm Thiến đột nhiên cảm thấy rất mỏi mệt, không muốn nói nhiều thêm với Nhâm Lê.
“Cảnh sát Nghiêm, mong cậu sẽ không xuất hiện trước mặt Nhâm Lê nữa.”
“Không thể nào.”
Vẻ mặt của Nghiêm Dương khiến cho người ta đoán không ra.
“Cháu nhất định phải cùng một chỗ với Nhâm Lê.”
Nhâm Thiến cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, xoay người bước đi.
Nhâm Lê nhìn bóng dáng Nhâm Thiến rời đi, không biết nên làm cái gì mới tốt.
Nghiêm Dương tiến lên, sờ sờ đầu Nhâm Lê, dịu dàng nói:
“Em về nhà cùng dì trước đi, tin tưởng anh.”
“Nhưng mà…”
Nhâm Lê vẫn do dự.
“Ngoan.”
Nghiêm Dương hôn môi Nhâm Lê.
“Tin tưởng anh.”
Nhâm Lê cắn môi dưới, gật đầu thật mạnh.
“Ừm.”
Sau đó xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Nghiêm Dương cười cười, vẫn nhìn theo bóng dáng Nhâm Lê rời đi.
Lần này dường như là, lần thứ hai trong ngày nhìn bóng lưng cậu ấy rồi đó.
Y An mắt nhìn Nghiêm Dương, lại nhìn Chung Ly Tu, cũng xoay người rời đi.
Chung Ly Tu nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
.
Bốn bề quanh Nghiêm Dương là một mảnh sương trắng.
Anh biết, chờ một lát nữa trong màn sương này sẽ xuất hiện một tòa nhà, sau đó anh sẽ không tự chủ được đi vào trong.
Anh biết, đây là mơ.
Bời vì anh trong ba ngày này, đều có một giấc mơ giống nhau.
Quả nhiên, thân thể anh không khống chế được đi vào trong tòa nhà kia, đi theo bóng dáng của một người phụ nữ đi vào trong tòa nhà.
Tòa nhà nhìn qua có ba tầng này thoạt nhìn rất cũ nát, trong tòa nhà tràn ngập mùi dung dịch khử trùng bệnh viện thường dùng, anh nhìn người phụ nữ kia đi tới đầu cầu thang, sau đó ngừng lại.
Không có tiếng động, một chút tiếng động cũng không có.
Đây là một giấc mơ.
Nghiêm Dương tự nói với mình, đây chỉ là một giấc mơ, tỉnh lại là được rồi.
Người phụ nữ đi lên tầng, Nghiêm Dương muốn mượn chỗ rẽ để nhìn gương mặt của người phụ nữ kia, nhưng vẫn thất bại, anh chỉ nhìn thấy được thân hình của người phụ nữ mặc áo trắng.
Cô ấy, là một người phụ nữ đang có thai.
Người phụ nữ đi lên tầng hai, mái tóc dài của cô tung bay phía sau lưng, Nghiêm Dương lại không hề cảm nhận được chút gió nào.
Người phụ nữ đi đến giữa hành lang, vẫn tiếp tục đi tiếp, sau đó đột nhiên dừng chân lại.
Nghiêm Dương tập trung tinh thần, anh biết, đã đến lúc rồi!
Quả nhiên, người phụ nữ chậm rãi nghiêng đầu lại…
Nghiêm Dương mở to mắt, theo thói quen nhìn đồng hồ báo thức, vẫn chưa đến năm giờ.
Nghiêm Dương cười cười tự giễu, vẫn chưa thể thấy được gương mặt của người phụ nữ kia.
Từ sau ba ngày trước trở về từ bệnh viện, anh vẫn mơ thấy giấc mơ này, mà mỗi khi đến lúc nhìn được gương mặt của người phụ nữ kia, giấc mơ liền kết thúc.
Đó là một giấc mơ không có nguyên do, sẽ khiến người ta sợ hãi.
Không hiểu vì sao, Nghiêm Dương cảm thấy giấc mơ này rất đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cho tinh thần anh ban ngày cũng không được tốt, ban đêm lại không dám ngủ.
Nhắm mắt lại, Nghiêm Dương biết, hiện tại mình có thể yên tâm nghỉ ngơi. Vì giấc mơ này, một ngày chỉ xuất hiện một lần.
Khi Nghiêm Dương thức dậy lần nữa là vừa đúng bảy giờ, rời giường mặc quần áo, ăn chút gì đó rồi đi làm.
Ba ngày nay, đừng nói là gặp Nhâm Lê, ngay cả tin nhắn của Nhâm Lê cũng không nhận được. Gọi điện thoại qua, không ngoài dự đoán là giọng nói lạnh như băng của tổng đài báo điện thoại đã tắt máy.
Ba ngày nay, giấc mơ không hề ngừng lại khiến anh sắp thần kinh. Đêm trước anh đã thử không ngủ, nhưng không hiểu vì sao cuối cùng vẫn ngủ mất.
Ba ngày này Nghiêm Dương trải qua cùng cơn ác mộng với hồn ma hung ác kia, ngay cả người trong phòng làm việc cũng nhận ra anh không ổn. Đến khi anh không biết đã lấy nhầm văn kiện lần thứ mấy thì Vương Nghị rốt cuộc không nhịn nổi nữa nói:
“Đội trưởng, anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Hả? Ừ…”
Nghiêm Dương cũng hiểu là mình cần phải nghỉ ngơi một chút, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ tan tầm, liền dứt khoát nhét văn kiện vào trong tay Vương Nghị, sau đó yên tâm thoải mái lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo ra.
“Nếu cậu cũng cho rằng như thế, vậy tôi đi trước đây, mấy thứ này giao lại cho cậu nhé.”
Nói xong, cũng không để ý Vương Nghị có đồng ý hay không, ngâm nga một điệu nhạc rời đi.
Vương Nghị cầm một đống văn kiện hỗn loạn trong gió, trong lòng nước mắt rơi đầy mặt nói:
“Đội trưởng, tôi sai rồi! Thực ra anh rất bình thường, không cần nghỉ ngơi đâu a a a a…”