Lát sau, trở xuống ăn cơm thì thấy nhỏ Kiều Dung được băng bó tùm lum…
Bữa cơm có thể nói là diễn ra rất bình thường…Nhỏ Kiều Dung cứ nhìn chằm chằm vào bát cơm cũng đã 10 phút rồi.
- Dung ? Em ăn đi ! – Gin
- Vâng ! – Kiều Dung giờ mới bắt đầu đụng đũa
Vừa ăn được miếng đầu tiên…
Thân thể Kiều Dung run bần bật, mặt nổi đầy mụn, tóc rụng dần…
- Em sao vậy ? – Gin
- Thuốc…Trên phòng -Kiều Dung cố nói
Gin chạy vội lên phòng lấy thuốc.
Sau khi được uống thuốc, Kiều Dung trong trạng thái mê man…
- Chị ấy bị bệnh gì vậy ?- Lena
- Đây…Hình như là dị ứng – Gin
- Dị ứng ? – Kin
- Dung bị dị ứng với cà rốt, ai đã cho cà rốt vào ? – Gin
- Tôi ! – Rick giơ tay…
- Cậu cho vào ư ? Cậu cho kiểu gì mà tôi không hề phát hiện ra ? – Gin
- Lúc 2 người nói chuyện với Kiều Dung ở cửa, tôi lẻn vào bếp, cho vào trong nồi canh loại cà rốt phơi khô, được xay nhuyễn – Rick
- Sao cô làm vậy ? – Gin chạy đến nắm lấy cổ tay Rick
Chát…Cái tát chua chát đã được định trên mặt Gin.
- Đừng có chạm vào người tôi – Rick
Gin lùi lại
- Tại sao cô lại làm vậy với Kiều Dung ? – Gin
- Vì Sun ! – Rick
- Tại sao lại là vì Sun ?- Gin
- Tại ả ta mà chị Sun phải về Mĩ đó – Lena
Gin nghe vậy lòng đau như cắt…
- Cô ấy đã làm gì ? – Gin
- Lena ! – Rick
Nghe vậy Lena chạy vụt lên tầng, và lát sau trở xuống với chiếc máy tính xách tay của Rick…
- Xem đi ! – Rick đưa cho Gin
Gin cố gắng thật bình tĩnh…nhưng cái gì thế này…
Hình ảnh người con gái giữ chặt lấy tóc Sun, thẳng tay tát vào mặt Sun. Hay hình ảnh 1 người lén lút nhét vào phòng Gin cây hoa thược dược và cả vụ ả ta bóp cổ và ném vỡ bức hình của Sun mà vẫn ra vẻ vô tội…
Càng xem…Gin càng tức giận bao nhiêu…
Lúc đó, Kiều Dung tỉnh dậy…
- Anh Gin ! Cô ta ! Cô ta chính là cái người đã kêu đám nam sinh kia đánh em – Kiều Dung chỉ về phía Rick
Chát…Không biết đây là cái tát thứ bao nhiêu trong ngày mà Kiều Dung phải gánh rồi…
- Anh…Gin..? – Kiều Dung
- Sao cô làm vậy với Sun ? Sao cô làm vậy với người tôi yêu chứ ? – Gin quát lớn
- Chính vì anh yêu cô ta nên em mới phải làm thế. Chứ em cũng đâu ghét cô ta đến nỗi thế - Kiều Dung
- Vậy cô có thể đấu với Sun 1 cách công bằng mà – Lena
- Tiểu nhân vẫn chỉ là loại tiểu nhân ! – Rick
- Cút ! Cút đi cho khuất mắt tôi – Gin
Ả Kiều Dung thấy vậy thì vội quỳ xuống…
- Anh ơi em sai rồi ! Anh tha thứ cho em nha ! – Kiều Dung
- Tha ? Tha cho cô để cô tiếp tục đi hại người à ? Cút ! Cút đi ! – Gin
Kiều Dung ấm ức quay về phòng thu dọn đồ đạc…
Lúc này, 1 chút cảm giác thương hại cũng đã dấy lên…
- “ Thương hại ? Tự làm tự chịu thôi” – Rick
( T/g : Chị Rick phũ quá đi )
Ngày hôm sau…Tại sân bay…
- Anh định đi thiệt sao ? - Lena rưng rưng nước mắt
- Ừm, anh phải sửa chữa lỗi lầm của mình. Thế nên anh mới để em ở nhà – Gin
- Vậy hả ! – Lena cười tươi ngay lập tức…
- Nhất định lần này phải lôi cổ được bà chị của tôi về đó nha – Kin
- Ừm ! – Gin
- Nhớ xin lỗi !! – Rick
- Ừm !! – Gin
- Đây là địa chỉ của công ty, và huy hiệu, chỉ cần đeo vào là không ai dám làm khó cậu – Rick nói tay đưa.
- Cám ơn mọi người – Gin nói rồi xách vali đi lên máy bay.
Đã kiếm được chỗ ngồi an tọa, Gin nhìn qua của sổ, thì thấy Kin, Lena, Rick vẫn nhìn về phía chiếc máy bay mà Gin vừa mới leo lên.
- “ Kiều Dung đã bỏ đi. Bây giờ mình cũng nên chuộc lại lỗi lầm của mình” – Gin
Máy bay cất cánh…Gin cũng chìm vào giác ngủ sâu…
Cuối cùng, Gin cũng đặt trên đến Mĩ. Gin đến tìm địa chỉ 1 công ty mà Rick đã đưa cho. Đứng trước 1 tòa nhà lớn, Gin chỉ còn biết đưa mắt thán phục mà thôi, bởi trụ sở công ty của ba Gin chưa chắc cũng đã to lớn như vầy.
- Cậu tìm ai ? – Tiếp Tân
- Tôi tìm Phan Ngọc Anh – Gin
- Cậu có hẹn trước chứ ? – Tiếp Tân
- À không – Gin
Lúc này, tiếp tân mới nhìn thấy chiếc huy hiệu được đeo trên ngực áo Gin.
- Thôi ! Mời…cậu vào – Tiếp Tân thay đổi thái độ nhanh như gió.
- Hả ? – Gin đang tính gọi cho Rick.
Tiếp tân đưa anh đến 1 căn phòng khá lớn, chỉ nhìn qua cửa phòng thôi cũng có thể đoán được diện tích căn phòng này lớn cỡ nào.
- Đây là…- Gin
- Phòng cúa giám đốc ạ ! Thôi, mời anh vào ! – Tiếp tân nói rồi tiến lại phía sát cửa
Cốc..Cốc
- Ai ?
- Dạ có người cần tìm giám đốc – Tiếp tân
- Cho vào !
Tiếp tân nghe vậy liền đẩy Gin vào trong phòng
Đập vào mắt Gin là chiếc bàn làm việc đầy hồ sơ, 1 chiếc máy tính. Còn vị giám đốc kia vẫn chưa thấy được mặt, bởi chiếc ghế bành đang quay về phía cửa sổ…
- Ai vậy ? – Sun bấy giờ mới quay về phía chiếc bàn làm việc
- Là mình nè – Gin
Trước mặt Gin là Sun sao ?
Gin giật mình, bởi người con gái kia nổi bật với mái tóc màu vàng, mặc chiếc áo T- Shirt trắng kết hợp với chiếc áo vest đen, trông cực kì là trưởng thành.
- Cậu về đi, nơi đây không chào đón cậu – Sun
- Cậu là Sun ư ? – Gin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT