Nước...

Nước biển đã dâng lên đến bụng nó, cái thứ nước ở nơi đây có lẽ đã giết chết bao nhiêu người thất tình, mà có khi nó cũng là một trong số những người đó. Chết rồi thì sẽ quên đi tất cả, quên đi mình là ai mãi mãi. Lúc này thì nó chỉ muốn quên đi mà thôi, chẳng phải nó thật ích kỷ hay sao? Tại sao nó chỉ quan tâm đến việc mình chết mà không bận tâm tới cảm giác của người thân. Không đâu, nó cũng là gánh nặng cho ba mẹ vì căn bệnh mù đường rồi, thà nó chết đi thì mẹ với ba cũng sẽ không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh và lo sợ nó lạc đường nữa.

-Tạm biệt mọi người...

Dư âm của câu nói đó còn đọng lại, nó đã nhanh chóng đi ra rất xa. Thu mình lại để nước ngập quá đầu, thả người trôi ra lững thững. Xung quanh nó giờ chẳng còn cảm giác gì nữa...

...

Còn có mỗi mình hắn ở trong Sop Victoria’s Secret, ngoài ra còn có nhân viên bán hàng cùng với... cái túi màu đen. Cô gái kia vẫn cưa ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn rồi lại nhìn xuống cái bộ đồ lót tuyệt đẹp đang bị vứt chỏng chơ trên sàn nhà. Biết ý, cô nhân viên nhặt lên, phủ cho thật sạch rồi mới gặng hỏi:

-Xin hỏi... Quý khách có muốn mua nữa không ạ?

-Ừm... - Nhìn cái bộ đồ trên tay cô nhân viên, hắn gật đầu cái rụp. Nói - Cô cứ gói vào cho tôi!

-Vâng thưa quý khách! - Cô nhân viên lanh lẹ gật đầu rồi đem bộ đồ ra quầy để đóng gói lại.

Sau khi thanh toán xong, hắn đi ra ngoài cũng vừa lúc trời đã tối đen thui. Không biết tại sao mà trong lòng hắn không ngừng rủa nó, chán ghét thật.

-Cái đồ dở người! Sao tự nhiên bỏ mình lại với mấy cái thứ này chứ... - Vừa bực bội nói, hắn vưa dơ hai cái túi một màu hồng đựng đồ của Victoria’s Secret và một túi màu đen đựng Kotex. Trong lòng hắn lúc này rối loạn, khổ sở vô cùng - Không biết đi đâu rồi, ghét cái mặt... Mù đường rồi, còn đòi đi đâu?

“Mù đường...”

Bước chân hắn khựng lại, nó có thể đi đâu chứ? Mù đường cơ mà... Không ổn rồi, nó có thể sẽ bị lạc, phải tìm ra nó. Chợt hắn chìm trong sự hoảng loạn, ánh mắt nhìn quanh mọi ngóc ngách. Không thể bỏ xót một chỗ nào, vì hắn biết, bỏ xót một chỗ là coi như đã bỏ đi cả tính mạng nhỏ bé của nó. Hắn không thể.

Ào...

Ào...

Vô thức, hắn đưa mắt nhìn về biển, những tiếng sóng đập vào bờ một cách mạnh mẽ, chỉ duy có một bãi cát là nước biển chưa dâng đến nơi. Nơi đó vẫn còn bãi cát vàng mịn màng, và một người con gái nằm trên cát rồi nước cứ thế táp vào mặt mà dường như chẳng hề hay biết.

“Kia là... Chẳng phải cái áo đồng phục hoạt động của trường hay sao...?”

Thấp thoáng nỗi lo sợ, hắn bước nhanh hơn, ngày một đến gần người con gái đang nằm trên cát kia. Quá đỗi bàng hoàng, không thể nào tin được, nó đang nằm đây. Trên người là bộ đồ ướt sũng nước, khuôn mặt nó nhợt nhạt trông kinh khủng vô cùng. Vãi hạt cát vẫn còn bám trụ trên mặt nó... Hắn tìm xung quanh, thấy đôi giày của nó ở gần đó, chứng tỏ một điều là...

-Tự tử à?

Đưa tay lên đặt vào cổ nó, giọng hắn vẫn có cái vẻ bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng rồi ý nghĩ đen tối bắt đầu ập đến. Nhếch miệng với cái vẻ kiêu ngạo vốn có của mình, hắn đỡ nó dậy và áp môi mình vào môi nó. Có thể cảm nhận được, vị mặn chát của biển và thật là không may khi lẫn cả... cát vào trong. Cho dù có chuyện gì xảy ra bây giờ thì ahwns cũng mặc kệ, mặc kệ và mặc kệ. Chẳng những không màng đến sự sống chết của nó ra sao, quả thật là rất quá đáng mà...

Bốp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play