-Buông tôi ra, anh mau buông tôi ra đi! - Nó giật giật tay, mong muốn nhanh chóng thoạt khỏi bàn tay rắn chắc kia nhưng thực tình mà nói thì chẳng dễ dàng như nó nghĩ chút nào.

Im lặng.

Cái thái độ, cái độ kia... chắc nó phát ói máu vì tức mất thôi, anh ta không thể nghỉa cái trò nào trêu người khác mà đỡ biến thái hơn hay sao? Bấy giờ nó mới để ý là họ đã đi qua bãi biển, dường như tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn đang nắm tay nó, bao gồm cả Yến Như.

“Chẳng lẽ hắn đang muốn công khai chuyện mình “hồng hạnh vượt tường” cùng với bàng dân thiên hạ luôn sao? Quả là quá vô liêm sỉ!”

Biết rằng, cho dù bây giờ nó có thét đên khản cả giọng thì cũng không nhận được một chút hồi âm nào của hắn đâu nên cứ lặng thinh hoặc vờ như chán nản không thèm để ý nữa còn hơn. Đỡ tốn Ca - lo.

Cộp!

Cộp!

Cộp!

Tiếng bước chân vẫn cứa thế đều đều mà phát ra, âm thanh xen lẫn nhau khá hài hòa của một đôi giày thể thao và một đôi giày cao gót. Suốt từ lúc nãy đến giờ, chẳng hé răng nói được lời nào, nó ngứa mồm lắm rồi! Tốn Ca - lo sao? Điều gì đó khiến nó suy nghĩ lại, không thể, nó không chịu được nữa rồi nên mới lên tiếng:

-Cho tôi đến hàng tạp hóa trước mặt đi!

Không nói gì, hắn nhìn nó với cái con mắt “có quan trọng hay không” rồi khẽ nhíu mày lại. Nói thật thì có vẻ lúc này hắn hơi kiệm lời rất là giống một nhân vật trong truyện tiểu thuyết ngôm tình thì phải?

-Tôi... muốn mua chút đồ!

-Được! - Hắn gật nhẹ đầu rồi đi cùng nó vào trong tiệm tạp hóa.

-Có đôi chút thắc mắc không rõ ràng... - Khi gần vào tới nơi, nó kéo hắn lại và hỏi - Anh có thể trả lời giúp tôi được không?

Gật đầu.

-Mẹ anh, bà ấy không có phản ứng gì về việc phát hiện ra anh là Thanh Tùng sao? - Dường như nó muốn hỏi lâu rồi, nhưng chẳng thể nào tìm được cơ hội, và nó cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ nói chuyện một cách bành thường lại với hắn.

-Mẹ anh? Không hề, mẹ anh có công chuyện nên đi đến giờ vẫn chưa về! - Lắc đầu, rồi hắn mỉm cười một cái trong thoáng qua, tiếp - Còn khi mẹ về thì anh vẫn sẽ làm Hoàng Thái!

Thật kì lạ, nó không biết có nên chấp nhận chuyện này không? Nhưng, bây giờ thì nó chẳng còn tư cách mà thích hay không thích hắn quay trở về làm Hoàng Thái. Cả hai giờ chẳng còn là gì của nhau nữa, cũng như chẳng còn quyền hạn để chen vào việc của nhau... Thôi, dù gì cũng nên quay về cái “kế hoạch” nó đang làm để dọa cho hắn một trận không thấy xác đâu nữa. À, quên mất, nó đang muốn mua một thứ, thứ mà đa phần con tri và đàn ông đều sợ...

Cộp!

Bước lên bậc thềm, nó gọi:

-Bác bán hàng ơi!

-Đây... đây! - Từ phía trong, một người phụ nữ tầm tuổi trung niên chạy ra, trên trán còn lấm tấm mồ hôi như vừa làm việc nặng nhọc.

-Cho cháu mua... - Quay lại nhìn, hắn vẫn đang đứng ngay đằng sau nó. Cười thầm trong lòng, nó nói - Một cuộc Diana ạ!

-Diana... - Có vẻ như thấy bóng dáng của hắn lấp ló sau nó, bác bán hàng cũng thấy nó sao sao ấy nhưng vẫn phải tìm lấy. Sau một hồi lục lọi hết chỗ này đễn chỗ khác, bá ấy mới lên tiếng và cầm ra một bịch màu xanh xanh đặt lên bàn rồi khẽ thì thầm vào tay nó - Xin lỗi cháu nhé! Nhà bá chỉ còn có Kotex thôi!

-Thế cũng không sao đâu ạ! - Vẫn không quên để ý đến động tĩnh của hắn, nó trả tiền rồi bước ra ngoài. Có vẻ như hơi thất vọng, hắn vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra, kì lạ?

Tiếp tục kéo nó thẳng tiến đến Shop của Victoria’s Secret, hắn phát ngôn ra một câu làm tim nó suýt rơi ra khỏi lồng ngực, thực sự là.... hết hồn:

-Tính dọa anh bỏ chạy với mấy cái thứ đựng trong túi đen đó ư? Không dễ dàng thế đâu! Còn bây giờ thì vào trong Shop, nhanh!

Mặt nó nhăn lại, kế hoạch phá sản, ngoan ngoãn nghe lời... Thật là nhục con nhà bà nhã mà...

Kính koong!

Đứng trước cửa hàng mang biển hiệu “Victoria’s Secret” được phủ một màu hồng sáng chói, cánh cửa kính tự động mở ra khi có khách ra vào, nói thực thì quả là quá hiện đại và hay ho đấy. Không có một chút do dự hay là chần chừ gì, anh kéo tay nó mà đi vào bên trong. Không biết ngại là gì?

-Kính chào quý khách ạ!?

Cái giọng nói lưu loát của cô gái trước mắt hắn, hơi ngỡ ngàng khi có một người con trai vào trong Shop bán đồ lót nữ nhưng một phần cũng lại do cái sức hấp dẫn, thu hút người khác từ hắn tỏa ra. Vội vã lên tiếng chào hỏi, cô gái chần chứ một lúc lâu, ánh mắt chừng thăm dò trên thân người hắn, tự hỏi liệu có phải người thuộc giới tính thứ ba hay không? Hay đơn giản chỉ là một kẻ biến thái thông thường? Thôi không nhìn nữa, cô gái bắt đầu chuyển sang nó, hỏi:

-Quý khách muốn mua gì ạ?

“Bà này hỏi lạ, vào Shop đồ lót thì không mua mấy thứ đo thì còn mua được cái gì nữa?”

Chỉ tay về phía gần cửa, là một bộ đồ được ma - nơ -canh mặc... Phải nói như nào nhỉ? Một bộ khá là... toàn làm bằng ren và sexy... Làm sao nó có thể mặc cái thứ đó trên người cơ chứ? Không bao giờ! Hắn cười gian một lần rồi nói mà như ra lệnh cho nó:

-Vào trong phòng và thay đi! Đưa cho cô nhân viên cầm dúng túi đen đựng bịp Kotex thay cho dễ!?

Sững sờ nhìn người con trai trước mặt nói một cách vô tư, nó chỉ muốn chạy lại mà dẫm cho bẹp mặt hắn ra, quả là quá đáng. Nhận ra rằng cô gái nhân viên kia cũng hơi run run thật, nhưng nó vẫn phải thay, vẫn phải tuân lệnh, vì... nó chẳng muốn bị ăn đâu.

“Thanh Tùng, anh là loại siêu cấp biến thái! Ai rơi vào tay anh đều là một điều nhục nhã!? Vì tôi còn muốn sống nên nghe lời anh thôi... rồi tôi sẽ trả thù!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play