Thăm nhà

Kính koong!

-Ra liền! - Tiếng mẹ nó vọng từ trong nhà ra, những tiếng giày vang lên gần cửa bắt đầu phát ra.

Xoạt!

-Con chào mẹ! - Thấp thoáng bóng hình của người phụ nữ hiện ra thì nó lao nhanh đến mà ôm chầm lấy mẹ, nụ cười hạnh phúc đã nở trên môi từ lúc nào.

-Ơ... - Mẹ nó có phần hơi bất ngờ nhưng rồi định hình ra được người này là ai thì cũng ôm lấy nó - Quỳnh à! Sao con lại về đây?

-Con nhớ ba mẹ nên con mới về chứ! - Nó buông mẹ ra, cầm lấy đôi tay mẹ mà nắm chặt.

-Tưởng chị quên luôn bà mẹ này rồi, mà ai đây con? - Tính định trêu nó chút nhưng giật mình khi có người đứng bên cạnh nó nên mẹ hỏi.

Nó chưa kịp nói gì thì hắn đã nhanh nhảu “ra mắt ba mẹ vợ” trước, hắn nhoẻn miệng một nụ cười tỏa nắng chết ruồi để lấy lòng mẹ vợ đầu tiên:

-Con chào cô, con tên là Thanh Tùng ạ!

-Con là... - Nói thực ra thì giới thiệu mỗi tên thôi thì có thách mẹ nó cũng chẳng biết được hắn là ai.

-Dạ... - Hắn bị nó trả thù lại, tại cái tội nhảy vào họng nó, nó cười - Đây là bạn Thanh Tùng, con của cô Xuân Huyền đó ạ!

-Vậy à? - Mẹ nó gật đầu rồi nói hai đứa vào nhà để mẹ làm cho cốc nước uống cho mát. Cả hai đi vào, ba nó đang ngồi trên ghế sofa để đọc báo, nó nhìn thấy ba mình thì vui lắm hét toáng lên như có nguy hiểm vậy đó:

-Ba ơi! Con nhớ ba lắm!

Bị con gái ôm chầm lấy thì ba nó cũng tỏ vẻ bất ngờ, lắp bắp đến không nói ra lời:

-Sao con lại về đây?

-Con về thăm ba mẹ mà, bộ ba không thích sao? - Bắt đầu giở cía bộ mặt làm nũng với giận dỗi ra, nó rất thích được ba mẹ dỗ dành nhưng tuy nhiên thì tính nó chẳng phải như mấy đứa tiểu thư.

-Ai nói là ba không thích bao giờ! Mà đây là ai thế hả con? - Ba nó cười cười xoa đầu con gái rồi ngớ người khi nhìn thấy hắn.

Từ trong bếp, mẹ nó đi ra bê bốn cốc nước chanh, tiện thể thì nói luôn:

-Thanh Tùng, con cô Xuân Huyền!

-Thế cơ à! - Nhìn từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân hắn xong thì ba nó “phán” - Trông đẹp trai ra phết đấy!

-Dạ, cháu cảm ơn bác ạ! Mà cũng không đến độ đẹp như bác khen đâu! - Ngoài miệng thì hắn khiêm tốn vậy thôi chứ trong lòng thì vui không thể nào mà tả hết được.

-Giờ cũng đã gần trưa rồi đó, hai đứa đi chợ giúp mẹ cái nhé, mà con à! Thanh Tùng biết chuyện về bệnh của con chưa? - Định rằng nhờ hai đứa đi, nhưng mẹ nó bỗng nhớ ra điều gì đó nên ghé sát tai để hỏi nó. Nó không nói gì mà chỉ gật gật đầu rồi chạy đi lấy cái giỏ đựng đồ với dáng vẻ cà nhắc, sơ đồ nhà nó có khi còn không nhớ nỗi nữa là... nhưng tại sao hôm nay lại lạ quá?

Bộp!

Xoẹt!

Thoáng cái mà nó đa kéo hắn ra khỏi nhà, mặt bắt đầu nhăn nhó nhưng rồi cũng tránh đi tầm nhìn của ba mẹ mà kêu ú ớ, cái chân nó đang rất là đau ấy chứ, cố lắm mới lê lết được vào trong lấy giỏ đồ luôn. Hắn thấy nó vậy thì biết ý ngồi xuống trước mặt nó, tỏ ý muốn cõng nó thôi mà nó cũng không thèm để ý luôn. Không thể hiểu được hôm nay đầu óc nó có vấn đề hay sao ấy, có đạn cũng nên đây. Cau mày, hắn trừng mắt nhìn nó, bên cạnh thì hai em cún cũng vẫy vẫy đuôi, dụi dụi cào tay nó như đang đồng tình với hắn:

-Lên đi, anh cõng cưng đi!

-Ừ... lên! - Rồi, dù gì thì nó vẫn sợ hắn đến chết mất, lúc nãy gọi điện cho Asa thì bị hắn cù, giờ thì ra nông nỗi này đây. Sao hắn toàn bắt nạt nó thế hả trời ơi? - Mà ủa? Hai em cũng tính đi cùng sao Rin, Len?

Không biết tại sao nhưng có vẻ chúng hiểu nó nói, gì, chó hiếm có khác. Chúng vẫy vẫy đôi rồi chạy theo sau, chúng còn hơi nhỏ thì phải nhưng đáng yêu thật, nó vỗ vỗ vai hắn rồi nhắc:

-Đi chậm thôi, cho hai em nó theo với nào!

-Đi chậm thì chậm! - Tốc độ của hắn đâu có phải nhanh gì đâu mà nó kêu nhỉ? Hai em chó này cũng hay thật, lẽo đẽo đi sau thế này làm sao mà hắn “dành” tình cảm được cho nó đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play