Lúc gần tối, Gia Lập đem hồ sơ bệnh án giao cho thành viên trong phòng hành chính rồi mới chuẩn bị tan tầm. Lúc này Tiếu Hàm vừa vặn đẩy cửa tiến vào, trùm ngoài là áo khoác dài màu trắng, nhìn nhân viên văn thư đang hoàn thành sửa lại hồ sơ của Gia Lập bàn giao, nói: "Có cuộc hẹn à?

Tiếu Hàm là đồng nghiệp của Gia Lập, mặt mày có chút thanh tú. Vốn hôm nay Gia Lập phải trực ban đêm nhưng là vì sinh nhật của Xuân Hỉ, nên anh sớm đổi ca cho Tiếu Hàm trước một tuần.

Gia Lập gật gật đầu: "Uh, hôm nay sinh nhật của Xuân Hỉ."

Tiếu Hàm có biết Xuân Hỉ, anh cùng Gia Lập từ thời đại học đã là bạn bè, bọn họ cùng ngành học cũng cùng ký túc xá chỉ là lớp khác nhau. Vào thời điểm mà Xuân Hỉ mới lên sơ trung cãi nhau với bố mẹ đền tìm Gia Lập để nương tựa, vẫn là Tiếu Hàm đón tiếp.

Anh còn nhớ rõ vóc dáng tấp lùn chậm chạp của Xuân Hỉ đáng thương như vậy ở phòng thường trực một lần lại một lần gọi điện thoại vào ký túc xá của Gia Lập, mắt cô đỏ, miệng mềm mại gọi ‘Anh Gia Lập’, Tiếu Hàm vừa vặn đi qua, nghe thấy Xuân Hỉ kêu tên Gia Lập, đơn giản muốn làm người tốt một chút, đem cô đưa trở về ký túc xá.

Khi Gia Lập cùng một người bạn thân trở lại ký túc xá, thấy Xuân Hỉ cùng Tiếu Hàm đang tán gẫu rất hăng say, bộ dáng cùng thần thái kia bay lên, Tiếu Hàm đến nay vẫn đều nhớ rõ. Trong nháy mắt mà Gia Lập nhìn đến Xuân Hỉ, trên mặt vốn không có biểu tình gì thoáng chốc liền trở nên lo lắng hẳn.

Anh dùng thanh âm nghe không ra cảm xúc gì hỏi: "Một mình đến?"

Xuân Hỉ tự hào nói: "Đúng vậy, em rất lợi hại đi!"

"Lập tức trở về cho anh! Hiện tại! Lập tức!" Gia Lập có chút kích động.

Xuân Hỉ kinh ngạc mở to ánh mắt tròn xoe như không thể tin được nhìn Gia Lập, ánh mắt trong suốt, như nai con điềm đạm đáng yêu.

Bạn thân trở về cùng Gia Lập vui cười nói: "Ôi, tiểu mỹ nữ thật xa đến tìm bạn trai à? Nhìn không ra đấy, Trình Gia Lập thủ đoạn của cậu rất cao minh, cua đến cả con nít như vậy!"

Tiếu Hàm không nghĩ tới Gia Lập lúc này lại trở mặt, chỉ nghe thấy thanh âm của Gia Lập lạnh lùng quát lớn: "Cô ấy là em gái của mình, làm ơn tát vào cái mồm cậu cho sạch sẽ.”

Càng ngoài ý muốn là, Xuân Hỉ vừa rồi còn bị Gia Lập dọa đến muốn khóc thế nhưng lại chỉ vào mặt của Gia Lập, mắng một câu: "Ai là em gái của anh!" Sau đó liền tức giận chạy ra ký túc xá.

Gia Lập theo sát đuổi theo, sau đó bọn họ đã xảy ra cái gì, Tiếu Hàm cũng không biết được. Anh ta chỉ biết là Gia Lập đến ngày thứ ba mới quay về trường học, bỏ phí hai ngày học, sau đó vì đuổi kịp nội dung hai ngày học này, cậu ta lại thức trắng hai đêm.

Tiếu Hàm lúc ấy hỏi anh lúc nào thì lại có một em gái, anh lắc đầu nói: "Cô ấy không phải em gái của mình." Thật lâu sau, còn nói: "Cũng không khác em gái cho lắm…"

Đến mùa xuân năm thứ hai, Tiếu Hàm tan học trở về nhìn thấy Gia Lập đang đứng ở ban công gọi điện thoại, bên môi lộ vẻ hình như không cười, nhưng tâm tình cùng bộ dáng lại không giống như thế, anh ta tò mò hỏi Gia Lập gặp được chuyện gì tốt .

Gia Lập lại bất đắc dĩ cười nói: "Nha đầu kia đã trưởng thành, cũng không kêu mình là anh nữa."

Tiếu Hàm đều cảm thấy Gia Lập chỉ cần nói đến Xuân Hỉ, khuôn mặt lạnh lùng kia sẽ chậm rãi trở nên nhu hòa, cụ thể chỗ nào không giống với bình thường thì khó mà nói được, tóm lại là ôn hòa đi rất nhiều. Từ đó trở đi, Tiếu Hàm luôn thường xuyên trêu ghẹo, xưng Xuân Hỉ là con dâu nuôi từ bé của Gia Lập.

"Ngày đó ở trên mạng mua đồ của Apple cho cậu là quà sinh nhật của con dâu nuôi từ bé?" Tiếu Hàm cười hỏi.

Gia Lập cởi áo khoác màu trắng ra, gật gật đầu.

Tiếu Hàm buông tiếng thở dài: "Cậu cũng thật là không tiếc!"

Gia Lập bỗng nhiên lại đây đạp anh ta một cước: "Đừng luôn miệng nói con dâu nuôi từ bé, con dâu nuôi từ bé nữa!"

Tiếu Hàm cười hắc hắc mau tránh ra nói: "Cái này không phải kêu đã nhiều năm sao cũng không thấy cậu nói gì chứ!" Anh ta cười thầm trong lòng, Trình Gia Lập cũng có lúc không được tự nhiên nha!

Xuân Hỉ ở dưới lầu của công ty đợi khoảng 10 phút, lúc cô còn đang đắm chìm trong trò chơi nhảy thang để tự tiêu khiển, thì Gia Lập đứng ở phía sau cô kêu một tiếng: "Cố Xuân Hỉ! Ví tiền của em rơi ra ngoài rồi!"

Xuân Hỉ lập tức dừng lại vội vàng cúi đầu nhìn lại, tìm một vòng cũng không thấy ví tiền của cô, mới nhớ tới thanh âm vừa rồi sao lại quen tai như vậy!

Cô nhìn lại, Gia Lập đang ngồi ở trong xe vừa vặn nhìn cô cười.

Gia Lập hiếm khi chủ động trêu đùa cô. Quên đi! Xem anh hôm nay mời cô đi ăn đại tiệc, cô nên rộng lượng một chút không tức giận với anh! Cô sửa sang lại tóc, ‘Xí’ một tiếng rồi đi qua.

"Muốn ăn cái gì? Trừ bỏ lẩu cái gì đều được." Gia Lập khởi động xe nói.

"Đừng! Em muốn ăn lẩu! Sinh nhật em anh có thể nhân nhượng em một chút được không!"

"Không ăn lẩu hoặc là về nhà, tự mình lựa chọn." Gia Lập trực tiếp ra lệnh, không cho cô cơ hội cò kè mặc cả.

"Em không muốn về nhà..."

"Được rồi, nghĩ đến muốn ăn gì đi." Gia Lập nói, anh nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng không tình nguyện của cô, còn nói: "Lại ăn lẩu buổi tối trở về em sẽ bị tiêu chảy đấy."

"Gia Lập sao anh giống như mẹ của em thế!" Xuân Hỉ bất mãn phát tiết. Cô nghĩ nghĩ, trong đầu có một nơi muốn đi ăn: "Ăn mỳ là được rồi, đi đến số 909 đường Sơn Tây!"

Đầu óc cô lúc này cũng không nghĩ ra nhà hàng nào lãng mạn, huống chi là ăn cùng với Gia Lập, hai chữ lãng mạn như vậy còn cách xa hơn.

Khi đến nhà hàng, mẹ Cố vừa vặn gọi điện thoại đến: "Bên ngoài vui chơi thế nào rồi? Mấy giờ trở về a?"

"Gia Lập mời con đi ăn cơm! Cơm nước xong sẽ trở về, mẹ yên tâm, con là cục cưng ngoan mà! Hắc hắc!" Xuân Hỉ cười tủm tỉm đi theo phía sau Gia Lập.

Mẹ Cố vừa nghe thấy nàng cùng Gia Lập ở cùng một chỗ, lập tức liền thay đổi khẩu khí, khuyên: "Đến đêm hãy chở về đi! À? Ăn cơm tối cùng Gia Lập xong lại đi chơi, đừng về sớm như vậy!"

"Mẹ! Người bán con gái a? Chẳng may con bị Gia Lập ăn sạch sẽ, đến mẩu vụn cũng không thừa, đến lúc đó mẹ muốn khóc cũng không kịp!"

" Vừa vặn à, chúng ta trực tiếp làm hôn lễ, còn giảm bớt được phiền lòng của mẹ lo con không gả ra ngoài được!"

"..."

Xuân Hỉ dập điện thoại, ngẩng đầu nhìn đến Gia Lập ở đối diện hình như có chút suy nghĩ nhìn cô.

Cô nhìn thực đơn tùy tiện chỉ vài món, vẫn là không nỡ mà gọi một bữa hải sản cho Gia Lập, dù sao thì quà sinh nhật kia của cô cũng không keo kiệt đi

"Gia Lập, quà tặng em rất thích." Xuân Hỉ nói.

"Uh, vậy là tốt rồi." Gia Lập có vẻ có chút không yên lòng.

"Anh làm sao vậy?" Xuân Hỉ nhìn Anh, không khỏi tò mò hỏi, bởi vì Gia Lập rất ít khi ở trong trạng thái như vậy.

Gia Lập tựa hồ đắn đo một chút, mới nói: "Xuân Hỉ, nếu có cơ hội thì đứng đắn kết làm quen bạn trai đi, con gái tầm tuổi như em không ít người đều đã kết hôn, quá vài năm muốn tìm đối tượng kết hôn thích hợp, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy."

Xuân Hỉ thực ngoài ý muốn đột nhiên Anh lại nói những lời này, "Làm sao vậy? Mẹ Trình lại khuyến khích anh đính hôn với em sao?"

Gia Lập lắc đầu: "Không phải do người nào, mà anh chính là nói em, em nên tìm một người đàn ông tốt chiếu cố em cả đời. Không cần giống như đứa nhỏ vô tâm vô phế, em cũng không còn nhỏ nữa."

Đây không phải là lần đầu tiên Gia Lập nói ‘Em không còn nhỏ’, Xuân Hỉ nghe lại cảm thấy trong lòng là lạ, nhưng là Gia Lập nói hoàn toàn đúng.

"À, em đây lại để cho Điền Nghiên Nghiên giúp em xem xét, em cam đoan tuyệt đối không giống chơi đùa như lần trước! Em đều đã hai mươi bốn đấy..." Xuân Hỉ không có phản bác lời nói của Gia Lập, ít khi đồng ý với lời nói của Anh.

Cô cũng có chút cảm thán, nháy mắt cô đã không còn là đứa con gái nhỏ ỷ lại cha mẹ, ỷ lại Gia Lập, cô còn nghe nói so với Điền Nghiên Nghiên thì chị họ của cô ấy tháng sau sẽ kết hôn. Còn cô thì sao? Hai mươi bốn tuổi ngay cả một mối tình đầu cũng chưa tiễn đi, thật sự là mất mặt đấy. Nhưng dù sao Xuân Hỉ vẫn cảm thấy, cô nếu thật sự đi làm quen với bạn trai, nhất định phải mất đi cái gì, cũng như bỏ đi một cái gì đó. Cảm giác này làm cho cô rất khó chịu, nhưng lại không thể nói rõ.

Ăn cơm tối đến hơn tám giờ, bọn họ trở về nhà. Mẹ Cố nhìn thấy Xuân Hỉ trở về sớm như vậy, có chút bất mãn: "Trở về làm gì! Đứa nhỏ này làm sao lại ngốc như vậy chứ, chuyện tình yêu sẽ không nói như thế a!"

"Mẹ, con lặp lại một lần, Gia Lập tuyệt đối không thích con, anh ấy hôm nay còn sốt ruột muốn tìm bạn trai cho con đây, mẹ với mẹ Trình cũng đừng ép buộc, chúng con không có khả năng cũng không có kết quả!" Xuân Hỉ tức giận nói, "Tốt lắm, con trở về phòng đây, đừng đến làm phiền con!"

Xuân Hỉ đóng cửa phòng, cũng không bật đèn, cô ngồi ở bục cửa sổ sát đất, dựa vào cửa sổ, xuyên thấu qua rèm vải trong suốt có thể nhìn thấy Gia Lập đứng ở ban công bên cạnh hút thuốc. Cô rất ít khi nhìn thấy anh hút thuốc, đại khái cũng chỉ thấy lúc anh đang buồn chán. Ngón tay cô khẽ vân vê chơi đùa rèm vải, nhìn sườn mặt của anh lờ mờ, Gia Lập có chuyện gì phiền não sao?

Khi Gia Lập cùng Xuân Hỉ đều muốn cha mẹ hai bên quên đi chuyện hợp tác hai người bọn họ, thì vào cuối tuần này mẹ Trình lại đưa cho bọn họ hai cái vé đi khu vui chơi mới mở, sắp xếp cho bọn họ đi hẹn hò, bất luận bọn họ phản đối như thế nào, hai bà mẹ của hai nhà vẫn quyết tâm đem bọn họ đuổi ra bên ngoài.

Xuân Hỉ khốn khổ kéo lê thân mình cùng Gia Lập đi vào khu chơi trò chơi, cô nhín thấy bốn phía trước mặt đang nổi lên những tiếng hét chói tai, nhìn cảnh tượng náo nhiệt vô cùng cả người tinh thần lại hào hứng lên.

"Gia Lập, chúng ta đi ngồi vào vòng tròn cao chọc trời kia đi!"

"Gia Lập, chúng ta đi chơi vào trong dòng thác gan dạ đi!"

"Gia Lập, mau nhìn! Xe hoa ai!"

"Oa oa! Gia Lập, anh xem anh xem, người kia bị sợ quá khóc rồi a! Chúng ta cũng đi ngồi thử xem thế nào? Oa, mười vòng chạy qua núi, khẳng định thực kích thích!"

Gia Lập kém hứng thú nhìn Xuân Hỉ, khẽ nhíu mày nói: "Anh ở chỗ này chờ em, tự em đi thôi."

"Đừng, cùng đi thôi!" Xuân Hỉ không bỏ qua kéo cánh tay của Gia Lập.

"Một mình em đi hoặc là về nhà." Gia Lập rút tay ra, "Lựa chọn một cái."

Xuân Hỉ không nói, dùng sức trừng mắt nhìn Gia Lập. Gia Lập không nhìn cô, tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.

Xuân Hỉ tức giận ngồi xổm xuống ôm lấy chân, lấy cái nhánh cây cúi đầu trên mặt đất viết viết vẽ vẽ một trận.

Gia Lập thấy cô mặt trời đã sắp lặn mà vẫn không nhúc nhích, thở dài, lại đi đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống kéo cô đứng lên. Cô giãy khỏi tay anh, tiếp tục dùng nhánh cây viết chữ như gà bới.

"Mau đứng lên, ngồi dưới đấy làm gì?" Gia Lập nói.

Xuân Hỉ quyệt miệng, nghiêng đầu nghiến răng nói: "Vẽ vòng tròn nguyền rủa anh!"

Gia Lập không nói gì, lắc đầu cười cười, lại duỗi ra kéo cô đứng lên. Lúc này anh dùng sức một phen đã đưa Xuân Hỉ kéo lên. Xuân Hỉ không hề phòng bị, lập tức liền tiến vào trong lòng Gia Lập. Bỗng nhiên một mùi phấn rôm thoang thoảng bay vào trong khoang mũi của Gia Lập, bộ ngực mềm mại của cô bất ngờ va chạm vào trong ngực Gia Lập.

Xuân Hỉ ‘Ôi’ một tiếng, đẩy ra Gia Lập: "Sao anh lại dùng lực lớn như vậy! Đau chết mất!"

Gia Lập nhìn Xuân Hỉ, mặt của cô do bị phơi nắng nên hơi hơi đỏ, sóng mắt lưu chuyển giận dữ nhìn anh. Anh chậm rãi dời ánh mắt, chóp mũi giống như còn lưu lại mùi hương trên người cô, anh nói: "Quên đi, về nhà đi."

Xuân Hỉ dỗi nói: "Về nhà thì về nhà!"

Xuân Hỉ sinh ra hờn dỗi, trên đường trở về không nói với Gia Lập một câu, thời điểm đến dưới lầu nhà bọn họ, vừa vặn gặp phải mẹ Trình đang mua đồ ăn trở về. Xuân Hỉ đang muốn tiến lên chào hỏi, chợt nghe thấy mẹ Trình nói chuyện với bà lão bên cạnh: "Nhìn thấy cô gái bên cạnh Gia Lập không? Đó là con dâu của nhà tôi đấy!"

Bà lão hí mắt nhìn nhìn cô, rồi nói với Trình mẹ: "Hình như là Xuân Hỉ đúng không? Không phải là con gái của ông bà Cố hàng xóm nhà bà sao! Ôi này, thật đúng là thành một đôi a! Chậc chậc, xem chủ ý này của bà, chỉ sợ đã đem con gái người ta trở thành con dâu nuôi từ bé đi!"

Mẹ Trình cười cười toe tóet: "Không nói đến Xuân Hỉ khéo léo cùng hiếu thuận bao nhiêu mà đối với Gia Lập nhà chúng tôi cũng rất tốt! Đến lúc đó được uống rượu mừng, thật là hãnh diện a!"

Xuân Hỉ bỗng nhiên cảm thấy phẫn nộ, không tự giác bước chân nhanh hơn. Cô khi nào thì đối với Gia Lập rất tốt? Cô khi nào thì thành con dâu nuôi từ bé? Chẳng lẽ đều là vì cô đối với Gia Lập ngoan ngoãn phục tùng mới làm cho cô nghẹn khuất hơn hai mươi năm? Làm cho anh kể cả đỡ cô ngồi lên xe cũng không muốn!

Cô chính là keo kiệt như vậy, cô không bao giờ muốn để ý đến Trình Gia Lập nữa

Xuân Hỉ quay đầu lại trừng mắt nhìn vào Gia Lập, sau đó lại chưa hết giận xông lên đá cho anh một cước: "Trình Gia Lập! Tôi không bao giờ muốn nói chuyện cùng với anh nữa! Trứng thối!"

Mẹ Trình nhìn theo bóng dáng của bọn họ, còn cười tủm tỉm nói với bà lão: "Xem đi, vợ chồng son này liếc mắt đưa tình cũng không lựa chọn nơi nào, thật ngại quá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play