Xuân Hỉ vì tránh tình huống một lần bị lão tổng công ty quấy rối, phỏng vấn
xong ở mấy công ty quy mô đều khá lớn, sau đó đều nhận được câu trả lời
là bảo cô về nhà chờ tin tức.
Ở bên ngoài bôn ba cả
một ngày, trong lúc trả lời điện thoại của Gia Lập, lại nghĩ tới kế
hoạch buổi tối, Xuân Hỉ có chút khẩn trương, không biết làm như vậy đối
với Gia Lập có lợi hay không, cô cũng rất sợ hãi Gia Lập sẽ tức giận với cô.
Thời gian chạng vạng, Tiếu Hàm chờ không kịp gọi điện thoại cho Xuân Hỉ
“Em đã tới chưa a?” Tiếu hàm hỏi.
“Còn sớm mà! Anh gấp cái gì a!” Xuân Hỉ đang ở ven đường cắn xiên thịt dê nướng, dường như không rảnh tay nói điện thoại.
“Cơm nước xong cứ tới đấy, địa chỉ nhớ rõ chứ?”
“Nhớ rõ.”
Tiếu Hàm nghĩ nghĩ nói: “Quên đi quên đi, để anh tới đón em, em ở đâu?”
Xuân Hỉ nhìn trái lại nhìn phải, trừng mắt nhìn nói: “Đây là đường Lợi Dân hay là đường Dân Phong nhỉ?”
“…” Tiếu Hàm ôm trán, ôn tồn nói: “Đứa nhỏ, em mấy tuổi rồi? Không biết đường sao?”
Xuân Hỉ lau lau miệng: “Anh mới không biết đường ấy, em biết nơi này là chỗ
nào, nhưng không biết tên đường, anh đừng tới đón, em biết địa chỉ nhà
của Lý Nghị Duy, em có thể tự mình đi, không cần quá coi thường em!”
“Được, đây chính là em nói đấy nha, anh chờ em!”
Tiếu Hàm ngắt điện thoại, vừa vặn Dương Diệu gõ cửa tiến vào, ngoắc ngón tay với anh, “Lại đây một chút.”
Tiếu Hàm tâm tư đều để trên chuyện của Gia lập nói, không tập trung hỏi: “Làm gì?”
“Anh sắp tan tầm chưa? Chúng ta đi xem phim đi, tôi vừa mới có hai vé, người khác đưa, không đi thì quá thời hạn.” Dương Diệu cười nói, trong mắt
tràn đầy chờ mong.
Tiếu Hàm lắc đầu, cau mày suy nghĩ việc chính, thuận miệng nói: “Không đi, cô tìm người khác đi đi.”
“Vì sao a? Anh không thời gian?”
“Ừm, có chút việc.”
Dương Diệu có chút thất vọng, thở ra: “A, vậy quên đi, anh đang bận, về sau tôi sẽ không tìm anh nữa.”
Cô xoay người bước đi, Tiếu Hàm bỗng nhiên giữ chặt cô lại, làm cho cô
trong chớp mắt tim đập nhanh hơn, cô quay đầu nhìn anh, chờ mong xem anh nói cái gì. Nhưng mà di động của Tiếu Hàm lại bỗng nhiên vang lên.
Anh buông cô ra đi đến một bên nhận điện thoại.
Dương Diệu nghe thấy anh rất thân thiết hô: “A Nghiên a, như thế nào, cô cũng muốn đến? Không… Đi a, vậy đi cùng tôi, uh uh, được, tôi tới đón cô!”
Ngắt điện thoại, Tiếu Hàm để lại một câu cho Dương diệu “Có việc, đi trước ” liền đẩy cửa rồi đi.
Dương Diệu “Hừm” một tiếng, lầm bầm lầu bầu: “Lần tới tôi mà gặp anh tôi không phải mang họ Dương!”
Xuân Hỉ giải quyết cơm chiều, gọi xe đi đến địa chỉ mà Tiếu Hàm đưa. Vào
tiểu khu, dựa theo bảng hướng dẫn tìm được nhà của Lý Nghị Duy.
Cô ấn chuông cửa, rất nhanh, cửa đã được mở ra .
“Rất nhanh nha.” Lý Nghị Duy nghiêng người để cho cô tiến vào.
Đối với Lý Nghị Duy, Xuân Hỉ cũng không quen thuộc, chỉ có gặp một lần ở
quán bar, thoạt nhìn, anh ta cũng không phải người tồi tệ, nhưng mà nghe xong miêu tả của Tiếu Hàm với anh ta, Xuân Hỉ lập tức không có thiện
cảm với anh ta.
“Cám ơn.” Xuân Hỉ tiếp nhận dép lê từ trong tay anh ta, thực sự khách khí nói.
Lý Nghị Duy cong môi, cũng không nói cái gì.
Trong phòng hình như còn có những người khác, dựa theo lời kế hoạch lần trước của Tiếu Hàm, người nhà bệnh nhân hẳn là cũng tới.
Đi vào trong một chút, Xuân Hỉ thấy trong phòng khách có hai người đang ngồi, kinh ngạc kêu lên: “A, là hai người!”
Hai người kia cũng hơi hơi giật mình.
Thì ra, nguời nhà bệnh nhân, chính là đôi vợ chồng tân hôn Xuân Hỉ gặp khi
đi du lịch ở đảo Cổ Lãng, thế giới này thật đúng là nhỏ a.
Chú rể nói: “Như vậy bác sĩ Trình chính là chồng của cô?”
Xuân Hỉ cười cười: “Chính là bạn trai.”
Chú rể gật gật đầu, nói: “Nếu như vậy, tôi nghĩ bác sĩ Trình hẳn sẽ không
cự tuyệt chứ? Anh ta hình như là người hiền lành, lúc trước cự tuyệt,
hẳn là cũng có hiểu lầm gì đó.”
Lý Nghị Duy nói: “Tôi nghĩ chỉ cần anh ta có thể đến, gặp các người một lần, khẳng định sẽ không cự tuyệt.”
Xuân Hỉ hỏi: “Bệnh nhân là con của hai người?”
Cô dâu lắc đầu: “Không phải, là cháu gái, con gái của anh trai tôi, anh
trai cùng chị dâu ở nhà chiếu cố đứa nhỏ không đi được, nên chúng tôi
mới đến. Con bé còn nhỏ như vậy, thật sự rất đáng thương, vẫn kéo dài
không phẫu thuật, anh trai của tôi đều sốt ruột muốn chết.”
Xuân Hỉ bỗng nhiên hăng hái lên, nắm tay cô dâu: “Hai người yên tâm, Gia Lập nhất định sẽ giúp chữa khỏi cho cô bé, anh ấy rất lợi hại!”
Lúc này chuông cửa lại vang lên, người đến là Tiếu Hàm cùng Điền Nghiên,
Xuân Hỉ không nghĩ tới Điền Nghiên cũng đến, hỏi: “Cậu tới đây làm gì
a?”
Điền Nghiên ha ha cười: “Xem chuyện vui ! Dù sao mình cũng nhàn rỗi a!”
Xuân Hỉ nhìn nhìn Điền Nghiên, lại nhìn nhìn Tiếu Hàm, nghi hoặc: “Cậu đi cùng anh ấy?”
Điền Nghiên gật đầu.
Xuân Hỉ kéo cô sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không phải thích Tiếu Hàm chứ?”
Điền Nghiên không cho là đúng: “Như thế nào, không được sao?”
Xuân Hỉ kinh ngạc, vừa vặn đúng lúc này, không nghĩ tới Tiếu Hàm lại có số
đào hoa tốt như vậy, đã có Dương Diệu, giờ lại thêm Điền Nghiên. Hai
người đều là chị em tốt của cô, vậy phải làm sao bây giờ?
“Cậu sao lại giống bộ dáng không tình nguyện như vậy? Cậu không phải sau lưng Trình Gia Lập, đi một chân cùng Tiếu Hàm chứ?”
Xuân Hỉ trừng mắt: “Có cậu thì có!”
Điền Nghiên nhịn không được cười rộ lên: “Không có thì vốn không có, phát
hỏa cái gì. Mình mặc kệ a, lão nương đây khó tìm được nam nhân coi
trọng, cậu phải toàn lực giúp mình ứng phó bắt lấy anh ta!”
Xuân Hỉ nhất thời cảm thấy trong đầu xuất hiện hai người, gõ một cái nói:
“Kia cái gì, kỳ thật Tiếu Hàm không phải tốt lắm, thật sự, ở bệnh viện
danh tiếng không phải tốt lắm……”
Điền Nghiên bán tín
bán nghi, không nghĩ tới lời này bị Tiếu Hàm nghe thấy được, Anh đi qua
gõ vào đầu Xuân Hỉ: “Em lại dám ở sau lưng anh nói bậy!”
Xuân Hỉ khóc không ra nước mắt, đẩy hai người bọn họ ra: “Ai nha ai nha, tuỳ hai người, tôi mặc kệ!”
Tiếu Hàm cùng Điền Nghiên liếc nhau, không hiểu gì nhìn cô.
…
Theo kế hoạch, Xuân Hỉ trước tiên nói với Gia Lập sẽ cho anh một niềm vui,
Gia Lập nếu đợi không được điện thoại của cô, khẳng định sẽ sốt ruột,
gọi điện cho cô, sau đó để cho Lý Nghị Duy tới đón, lừa Gia Lập nói Xuân Hỉ say đang ở nhà của anh ta là được rồi, Gia Lập khẳng định sẽ đến.
Quả nhiên, đang lúc mọi người trong phòng nói nói cười cười chờ điện thoại, Điền nghiên bỗng nhiên rống lên một câu: “Im lặng! Hình như… tiếng di
động của ai có phải hay không?”
Mọi người nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên không biết chỗ nào truyền đến âm thanh ong ong.
Xuân Hỉ “Ai nha” kêu lên một tiếng, “Là của tôi! Xong rồi xong rồi! Khẳng định là Gia Lập!”
Cô với tay lấy túi đổ nghiêng bên trong để tìm, điện thoại đã cắt đứt, điện thoại báo cuộc gọi nhỡ đúng là “Gia Lập” .
Xuân Hỉ xem bọn họ, hỏi: “Làm sao bây giờ? Điện thoại đã bị ngắt.”
Lý Nghị Duy nhún vai: “Lại chờ một chút đi.”
Lại một lát sau, di động Xuân Hỉ vẫn không vang, nhưng lại là điện thoại Điền Nghiên vang, mọi người liền ồn ào một hồi.
“A lô?” Điền Nghiên tựa vào trên sô pha nghe điện thoại, bỗng nhiên cô
ngồi ngay ngắn xuống, vẫy vẫy tay với mọi người, thật cẩn thật nói với
điện thoại: “Trình Gia Lập a? Ưhm…là tôi là tôi… Xuân Hỉ? Không đi cùng
tôi a… Như thế nào? A? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Nếu không anh gọi
điện thoại lại cho cậu ấy thử xem? Được, được, tạm biệt, không cần.”
Mọi người giơ ngón tay cái lên với Điền Nghiên, giả vờ mà rất giống.
Ngay sau đó, điện thoại của Xuân Hỉ liền vang lên.
Đợi đến vài giây, Lý Nghị Duy nhận điện thoại: “Xuân Hỉ? A, cô ấy gọi là
Xuân Hỉ a… Đúng vậy, ở cùng với tôi. Trình Gia Lập, cậu sẽ không tin tôi làm gì cô ấy chứ? Được! Cậu đừng hối hận!”
Ngắt điện thoại, Lý Nghị Duy nhíu mày: “Cậu ta hình như nhìn ra chúng ta hợp nhau tính kế cậu ta.”
Tiếu Hàm giậm giậm chân: “Vậy làm sao bây giờ?”
Xuân Hỉ cầm lại di động của mình, ấn số của Gia Lập: “Gia Lập, là em. Anh
tới một chút đi, nếu anh không đến, em sẽ không quay về! Tự anh nghĩ
đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT