Đợi cho Gia Lập tắm rửa xong đi ra, Xuân Hỉ đã ung dung nằm ở trên giường lớn của Gia Lập. Anh vừa sấy tóc, vừa đi đến bên giường, sau đó bỏ lại khăn mặt, đem Xuân Hỉ từ trên giường nhấc lên, nói: “Trở về phòng của em đi.”
Xuân Hỉ giống như con mèo nhỏ, đáng thương hề hề nhìn anh: “Không được, em ngủ cùng anh được không? Cũng không phải chưa ngủ qua, em sẽ không như vậy đối với anh!”
“Không được, mau xuống đi, bằng không anh sẽ nổi cáu.” Anh nhìn chằm chằm cô, thực sự nghiêm túc.
Xuân Hỉ chơi xấu, giống như con gấu bông quỳ gối trên giường đưa tay gắt gao ôm cổ Gia Lập, chết sống không buông tay, “Không được!”
Gia Lập cảm giác được cái rất tròn của cô dính sát vào ngực của anh, đáng chết, nhóc con ngốc này lại dám không mặc nội y! Anh không phải sợ cô như thế nào, mà là sợ chính anh cầm giữ không được.
Anh thay đổi khẩu khí, từng bước, dỗ cô nói: “Ngày mai anh phải trực sớm, khẳng định sẽ đánh thức em. Ngoan, trở về phòng ngủ của em.”
“Không muốn không muốn! Chiếc giường kia Tiền Vi San đã ngủ qua, em mới không muốn ngủ!” Xuân Hỉ loé sáng lên một cái, chuyển sang lý do này.
Gia Lập sửng sốt, không nghĩ tới cô lại biết Tiền Vi San đã ở qua nơi này, thở dài nói: “Giường chiếu anh đều đã giặt sạch.”
Cô buông anh ra, nhìn thẳng anh, dừng lại một chút nói: “Em không muốn!”
Không lay chuyển được cô, đành phải theo cô…
Nửa đêm, không biết khi nào, hai người đưa lưng về phía nhau cách nhau khoảng tám thước đã biến thành tư thế Gia Lập từ phía sau ôm cô, bàn tay ôm lấy bàn tay của cô.
Xuân Hỉ nặng nề ngủ, nhưng mà Gia Lập lại tỉnh táo vô cùng. Đây là lần đầu tiên, anh có ý thức có dục vọng muốn ôm cô đi vào giấc ngủ. Anh từ nhỏ nhìn thấy nha đầu ngốc này lớn lên kỳ thật cho tới bây giờ đều thuộc về anh, loanh quanh, cuối cùng cô vẫn một mình trong ngực anh, ngủ ngon, ngủ an ổn.
Hôm sau, thời điểm Xuân Hỉ tỉnh lại Gia Lập đã đi làm, lúc anh đi động tác rất nhẹ, không có đánh thức cô. Cô rửa mặt xong đi vào nhà ăn, trên bàn ăn anh có để lại điểm tâm cùng một tờ giấy hé ra: đồ ăn lạnh thì tự mình hâm nóng một chút, giữa trưa không cần lại đây, muốn cùng nhau ăn cơm thì gọi điện cho anh.
Cô cười cười, gấp tờ giấy lại, cho vào túi tiền. Cơm nước xong, Cô trở về nhà của mình, sau đó đem tờ giấy kia kẹp chặt trong quyển nhật kí, nơi đó chứa đầy những ngọt đắng của cô khi thầm mến anh, hiện tại, rốt cục cũng có anh tham gia, được anh đáp lại.
Buổi chiều đi học, Phan Dương lại đến muộn, anh ta cầm một bó hoa hồng thật to đứng trước cửa phòng học, đưa tới một trận kinh động. Anh ta đi đến trước mặt Xuân Hỉ, tươi cười, thâm tình chân thành nói: “Bạn học Cố Xuân Hỉ, mình Phan Dương chính thức theo đuổi bạn, không cần chờ ba năm về sau, ngay hiện tại, cậu hãy làm bạn gái của mình đi!”
Tiếng nói vừa dứt, tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía trong phòng học, ủng hộ, ồn ào, liên tiếp.
Lúc này, di động Xuân Hỉ liền vang lên, tên Gia Lập nhấp nháy trên màn hình, cô mở ra xem: tan học gọi điện cho anh, anh tới đón em.
Xem xong tin nhắn cô đứng lên, khó xử nói với Phan Dương: “Phan Dương, thực xin lỗi, tôi đã có người trong lòng.”
Anh ta lắc đầu, cười nói: “Với lý do này cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin tưởng cậu?”
Xuân Hỉ lôi kéo anh ra đi ra bên ngoài phòng học, bẽ mặt cũng không cần phải nói trước mặt mọi người như vậy. Cô đưa anh ta ra góc: “Tôi nói đều là sự thật, tin hay không tùy cậu, dù sao tôi sẽ không làm bạn gái cậu.”
“Được, người trong lòng cậu là ai? Tôi tìm anh ta đọ sức, tôi quen biết cậu từ khi học tiểu học, anh ta quen biết cậu được bao lâu? Cậu mới quen hắn được bao lâu? Vạn nhất hắn ta không phải người tốt? Hoặc là cậu căn bản là không phải thật sự thích hắn ta?”
“Phan Dương, cậu sao lại không có ý tứ như vậy. Cậu muốn so với phải không? Tốt lắm, tôi nói cho cậu biết, người trong lòng mình, tên là Trình Gia Lập, thời điểm tôi chưa sinh ra đã quen biết anh ấy, cả người tôi khi sinh ra mỗi một bộ phân mỗi một giây đều có anh ấy tham dự, ở quanh tôi, mỗi một chỗ đều tràn ngập dấu vết của anh ấy, cậu muốn so với anh ấy? Trình Gia Lập là bạn trai tôi, tôi yêu anh ấy, sùng bái anh ấy, ngưỡng mộ anh ấy, nên tôi nghĩ chúng ta chỉ có nước đi xuống. Thực xin lỗi Phan Dương, tôi không có ý tứ khác, hiện tại nói rõ với cậu, chính là mong cậu đừng đem thời gian lãng phí ở tôi.” Xuân Hỉ nói một cách êm tai, bình tĩnh nói xong.
Phan Dương bỗng nhiên nhớ tới, nhiều năm trước khi học tiểu học, một thiếu niên đưa hắn đến một góc, mặt không chút thay đổi giáo huấn hắn.
Anh ta cười rộ lên: “Xem ra mình thua không phải một chút, là thua ngay khi bắt đầu.”
Xuân Hỉ trầm mặc, kỳ thật cô muốn nói, tình yêu cùng thời gian không quan hệ, nếu người kia, trễ mới gặp được, thì cũng sẽ gần nhau cả đời.
Lúc tan học, Xuân Hỉ xuống lầu, gọi điện thoại cho Gia Lập, vừa thông, Gia Lập liền tiếp.
“Em tan học, anh ở đâu?”
“Ưm, em đi xuống đến nơi là có thể nhìn thấy anh.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ sửng sốt, phóng mắt tìm kiếm Gia Lập, cô nhìn ở trong đám người nhốn nháo, thấy bóng dáng cao to của Gia Lập ở bên kia đường, anh đang tựa vào cửa xe, ánh mắt sáng ngời, thản nhiên mà cười nhìn cô.
Cô giống như một con chim nhỏ vui vẻ chạy đến chỗ anh, nhào vào trong lòng của anh, cười khanh khách.
Gia Lập hôn hôn cái trán trơn bóng của cô, “Đi thôi, về nhà.”
Trên xe, Xuân Hỉ lục lọi trong xe anh tìm Yakult uống một phát hết luôn, điện thoại của anh vang lên, người gọi điện là Tiếu Hàm, cô đoạt lấy giúp anh nghe.
“Gia Lập a, Lý Nghị Duy hẹn chúng ta buổi tối gặp mặt, cậu nhất định phải tới, tính để mặt mũi cho mình, thế nào?” Tiếu Hàm nói.
Lý Nghị Duy? Xuân Hỉ nghiêng đầu nghĩ nghĩ cái tên quen thuộc này.
“Gia Lập? Aizzz, nói nói đi!” Tiếu Hàm ở trong điện thoại kêu to .
“Lý Nghị Duy là ai?” Xuân Hỉ nhớ tới nam nhân lần trước gặp trong quán bar, thậm chí còn giúp cô gọi cho Gia Lập. Hiển nhiên Gia Lập, Tiếu Hàm và Lý Nghị Duy là quen biết, nhưng mà Xuân Hỉ chưa từng có nghe qua Gia Lập nhắc tới Lý Nghị Duy, Gia Lập còn có bí mật cô không biết, điều này làm cho cô rất khó chịu.
Điện thoại bên kia Tiếu Hàm ước chừng sửng sốt vài giây sau đó mới phản ứng lại mình không có gọi nhầm điện thoại, bất đắc dĩ nói: “Xuân Hỉ đừng nháo, đem điện thoại cho Gia Lập.”
Xuân Hỉ mím mím môi, đem điện thoại đưa cho Gia Lập: “Tiếu Hàm tìm anh.”
Ai ngờ Gia Lập nhận điện thoại liền trực tiếp cúp. Xuân Hỉ sửng sốt, phát hiện anh có chút tức giận: “Anh làm sao vậy?”
“Lái xe, không có tiện nhận điện thoại.” Gia Lập lúc nghe Xuân Hỉ nói ra cái tên Lý Nghị Duy là biết Tiếu Hàm tìm anh có chuyện gì, anh sẽ không gặp mặt với Lý Nghị Duy.
Im lặng trong chốc lát, điện thoại lại vang lên, vẫn là Tiếu Hàm gọi tới.
Lúc này Gia Lập trực tiếp ấn nút tắt điện thoại.
Xuân Hỉ nhìn hành động kỳ quái của anh, không khỏi mím môi trầm tư. Gia Lập nhìn cô một cái, tranh thủ gõ gõ đầu của cô: “Không cho phép suy nghĩ miên man.”
“Vậy nói cho em biết Lý Nghị Duy là ai!”
“Cũng không là ai cả.”
“…” Cô ở trong lòng đang tính toán nhỏ nhặt, anh không nói, thì cô sẽ đến hỏi Tiếu Hàm, hoặc là… Tự mình hỏi cái nam nhân kêu Lý Nghị Duy kia cũng biết a!
Về nhà, Cố ba Cố mẹ đi ra ngoài chơi mạt chược còn chưa trở về. Xuân Hỉ kêu ca đau thắt lưng, Gia Lập không để ý tới cô, ngồi ở trên sô pha nhà cô xem tivi.
Cô chắn ở trước mặt anh, căm giận nói: “Em đau thắt lưng.”
Anh nhìn về phía cô: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Giúp em xoa xoa.”
Gia Lập hít một hơi đứng lên, xách cô đến trên giường của cô, chỉ lệnh: “Nằm úp sấp trên giường đi.”
Cô nghe lời nằm lên trên giường, đưa lưng về phía anh, nghiêng đầu nhìn anh, “Giúp em ấn một chút, chính là nơi cái đốt cuối kia, vừa nhức lại vừa đau .”
Gia Lập bỏ lại một câu “Em chờ một chút” liền mở cửa đi ra ngoài, trong chốc lát, anh cầm trong tay không biết cái bình gì trở lại nói với Xuân Hỉ: “Vén quần áo lên.”
“Phải….phải phải cởi quần áo sao? Em chỉ là đau thắt lưng, không cần cởi quần áo chứ?” Xuân Hỉ lắp bắp, hai má dần dần phiếm hồng.
“Vén áo để lộ eo ra, để anh xoa dầu cho em.” Gia Lập vô lực thở dài.
Xuân Hỉ bừng tỉnh đại ngộ, vén áo lên, ngượng ngùng cười: “Anh không nói rõ a!”
Cô cảm giác được giường bỗng nhiên trầm xuống, Gia Lập tựa hồ khóa chân quỳ gối trên người cô, sau đó phần eo của cô đột nhiên có loại cảm giác ẩm ướt lạnh băng, cô nhịn không được “ưm” một chút, điều này làm cho động tác trên tay Gia Lập dừng lại một chút, lập tức anh đem dầu xoa đều lên, bàn tay to rộng mạnh mẽ xoa bóp đối với mỗi huyệt vị, thấp giọng nói: “Có phải nơi này hay không ?”
Nói xong anh xoa bóp thật mạnh một chút, chọc Xuân Hỉ cười ha ha, xoay đến xoay đi: “Không nên không nên, ngứa chết em! Ưm ha ha ha, Gia Lập… Nhẹ chút, ai… Ưm… Đúng đúng, như vậy rất… ưm…”
Gia Lập thấy cô từ từ nhắm hai mắt cắn môi nhíu mày, bộ dạng dường như rất thoải mái, tiếp tục động tác trên tay, Xuân Hỉ nhịn không được thở dài: “Ai… Rất thư thái, ưm… A a, hơi chút dùng sức một chút… ưm…”
Tiếng rên nhỏ đứt quãng từ trong phòng ngủ rơi vào trong phòng khách, thời điểm Cố mẹ Cố ba về nhà liền nghe được thanh âm tiêu hồn như thế. Cố mẹ cả kinh, ôm ngực nhẹ tay nhẹ chân đi đến phòng Xuân Hỉ, liền thấy một màn như vậy_ Xuân Hỉ nằm ở trên giường, lộ ra phần eo, Gia Lập khóa ngồi ở trên người cô, bàn tay ở nơi cô lộ ra động tác có quy luật, ván giường kêu ken két, Xuân Hỉ ưm ưm ha ha.
Cố mẹ che miệng lại, kinh ngạc nói không nên lời.
Trong phòng khách, Cố mẹ Cố ba, Trình ba trình mẹ, bốn người mặt không chút thay đổi ngồi ở trên sô pha, trước bàn trà, là Gia Lập nắm tay Xuân Hỉ, mặt không chút thay đổi.
“Nói rõ một chút hành vi của con hôm nay, con đang làm gì Xuân Hỉ? Thanh danh con gái nhà người ta đều bị con phá hư rồi!” Trình phụ có chút tàn khốc. Trình mẹ thật ra lại nở nụ cười, vỗ vỗ tay Cố mẹ, gật gật đầu, ánh mắt hai bà mẹ trao đổi một phen, vụng trộm cười cười. Mà Cố ba, từ đầu đến cuối đều là một bộ dáng buồn ngủ.
“Ba mẹ, cô chú, con cùng Xuân Hỉ đang kết giao, không có nói cho mọi người biết, là lỗi của con.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ cười cười: “Trình ba, người đứng mắng Gia Lập, là con không cho anh ấy nói, kỳ thật chúng con cũng không làm gì, anh ấy giúp con mát xa mà thôi, huống hồ cho dù Gia Lập có làm cái gì với con cũng không quan hệ, bởi vì con nguyện ý.”
Tiếng nói vừa dứt, Gia Lập nhấp mím môi, dở khóc dở cười. Anh còn chưa có làm cái gì, đã bị cô nói giống như thật sự anh đã làm gì đó.
Trình mẹ ha ha cười rộ lên, “Mẹ đã nói mà, hai người các con thích hợp! Yêu đương thì cứ yêu đương, còn giấu diếm không cho chúng ta biết, chuyện này có cái gì a, mẹ đã thấy các con sớm muộn cũng ở cùng chỗ”.
Cố mẹ mặt mày hớn hở, vừa lòng gật đầu.
Trình ba bỗng nhiên mở miệng: “Một khi đã như vậy, thì kết hôn đi. Lão cố, nhà các ông không ý kiến gì chứ?”
Cố ba giật mình một cái ngồi ngay ngắn lại, ngáp, xua tay: “Không ý kiến không ý kiến, Gia Lập nhà các người tôi và mẹ đứa nhỏ đều thực vừa lòng.”
Từng câu từng chữ như vậy, song phương cha mẹ đã đem hôn sự quy định sẵn .
Xuân Hỉ giật mình há mồm, rống lên một tiếng: “Con không muốn!”
Gia Lập ngẩn ra, bàn tay nắm tay cô không tự giác nắm thật chặt.
Cô không chú ý tới, mà là làm nũng với mẹ già của cô: “Mẹ, con không muốn kết hôn sớm như vậy, con còn muốn ở cùng mẹ vài năm.”
Cô vốn nghĩ rằng bản năng của người mẹ có thể tràn ra, đau lòng cho cô một chút, ai ngờ mẹ già cô anh dũng nói: “Gả đi gả đi, con ở nhà ngốc nghếch mẹ lại sợ phiền, hết ăn lại nằm, nên để cho Gia Lập từ từ quản giáo con.”
Xuân Hỉ biết miệng, nhìn về phía Gia Lập. Anh không phải rất không muốn kết hôn sao, anh khẳng định sẽ không đáp ứng. Cô quơ quơ cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Nói chuyện với mẹ a.”
Gia Lập nhìn cô một cái, nói: “Anh không ý kiến.”
“…” Xuân Hỉ nhất thời choáng váng.
Hôn sự dưới tình huống Xuân Hỉ cực lực phản đối vẫn bị quyết, sau đó, Xuân Hỉ kéo Gia Lập đến ban công, trao đổi, cô nói: “Anh choáng váng sao, kết hôn cái gì, anh không phải không muốn kết hôn sao!”
Gia Lập nói: “Xuân Hỉ, kết hôn với em không phải vấn đề thời gian, anh sớm hay muộn cũng sẽ lấy em, sớm muộn gì đều giống nhau, nếu bọn họ có nguyện vọng này, không bằng thỏa mãn bọn họ.”
Xuân Hỉ trong lúc nhất thời hết chỗ nói, cô nghĩ nghĩ nói: “Này này… Khi kết hôn anh sẽ không có tự do, mỗi ngày đều bị em làm phiền, anh nguyện ý?”
Anh cười: “Em không phải đã phiền anh hơn hai mươi năm qua sao, anh cũng không ghét bỏ em.”
“Cái này không giống nhau, trước kia là, anh không có trách nhiệm với em, về sau chính là cả đời, anh sẽ chăm sóc em.”
Anh nói nhỏ: “Không có trách nhiệm anh cũng không ghét bỏ em, có trách nhiệm anh sẽ càng tốt đối với em, cả đời không dài, chúng ta hãy quý trọng thật tốt.”
Cô ngây ngốc đứng ở kia, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt phấn nộn của cô, hai đôi mắt như viên bi nhìn anh.
Anh ôm cô vào lòng, cằm đụng ở đỉnh đầu của cô: “Tháng sau là ngày nghỉ mùng một tháng năm, anh xin nghỉ vài ngày, chúng ta đi du lịch đi.”
Cô vừa buồn bực vừa nói: “Anh nói, không được nuốt lời!”
“Không nuốt lời.”
Gia Lập nhìn về phía phương xa, chỉ có chính anh biết, chuyện này chính là trốn tránh. Trốn tránh Tiếu Hàm, trốn tránh Lý Nghị Duy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT