Bên ngoài, tiếng pháo của hàng xóm không dứt bên tai, thỉnh thoảng lại có ngọn lửa màu đỏ hiện lên, không biết là đứa nhỏ nhà ai lại bày đặt đốt pháo hoa. Bà nội Cố nhìn ba anh em Xuân Hỉ bọn họ cảm động mà nói: “Trước kia thế nào, các cháu cũng chỉ giống như những đứa trẻ con này, vừa qua năm mới liền chạy ra nô đùa, cầm cả bát cơm ra bên ngoài đầu ngõ mà chạy, vừa chơi vừa ăn, bị cha mẹ các cháu đánh không ít, chỉ chớp mắt đã hơn mười, hai mươi năm trôi qua, các cháu đều phải lập gia đình, bà già này cũng sống không được bao lâu, có thể nhìn được chắt của ta giống hình dáng các con trước đây chơi đùa ở sân, thì đời này của ta liền trọn vẹn a!” Chị họ cười, “Phi! Bà ngoại bà khẳng định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Cô chỉ chỉ vào anh họ, “Anh họ năm nay có thể thực hiện được nguyện vọng của người, còn chưa có kết hôn, chị dâu đã mang thai hơn một tháng rồi. Con nghĩ cũng rất nhanh, sang năm chính xác sẽ có cháu. Còn có Xuân Hỉ, gia tăng tốc độ a, sang năm lại đến, không chừng em ấy có thể ôm con trở về, hoặc bụng lớn về là được rồi!” Mọi người đều cười rộ lên, Xuân Hỉ có chút ngượng ngùng, cô ngay cả nụ hôn đầu tiên còn chưa có, càng đừng nói đến mang thai, quả thực chính là cách xa không hẹn nha. Cơm nước xong, nhóm người lớn đều ở trong phòng xem chương trình xuân, anh họ, chị gái đều tự gọi điện thoại cho bạn trai bạn gái, chỉ có Xuân Hỉ chán đến chết ở trong sân lắc lư. Cô suy nghĩ, thời điểm trước kia đón năm mới ở thành phố B, luôn cùng gia đình Gia Lập, không phải ở nhà nàng, thì là ở nhà anh. Mẹ già của cô cùng Trình mẹ nấu một bàn đồ ăn ngon, hai ông bố thì đối ẩm hai ba chai rượu đế, ngẫu nhiên Gia Lập cũng tham gia náo nhiệt, uống mấy chén. Mới trước đây, Xuân Hỉ rất thích đốt pháo hoa, mỗi lần ăn cơm tất niên xong liền lôi kéo Gia Lập xuống dưới lầu, bảo anh đốt cho cô, còn cô thì đứng xa xa nhìn, rất hưởng thụ. Có đôi khi Gia Lập sẽ trêu đùa cô, rõ ràng không châm, nhưng lại cố ý dọa cô, một tiếng “Chạy mau”, làm cho Xuân Hỉ sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, chạy ra mấy thước quay đầu nhìn lại, thấy Gia Lập đang nhìn cô cười. Sau đó cô tức giận trở về đi tìm anh tính sổ, đột nhiên pháo hoa liền từ từ bắn lên trời, “Bùm” một tiếng nổ tung lên, thật sự lại dọa cô một hồi. Lớn chút nữa, Xuân Hỉ thành thiếu nữ, sẽ không chơi đùa giống như trẻ con, nhưng cô vẫn thích xem pháo hoa. Lúc cô cùng ba mẹ xem tivi, thường nhận được điện thoại của Gia Lập, anh sẽ bảo cô lên ban công, mới vừa ra tới, trước mắt pháo hoa liền bay vọt lên, màu sắc sặc sỡ, cô cúi đầu, có thể thấy được Gia Lập đang đứng ở dưới lầu vì cô mà đốt pháo hoa. Thơ ấu của cô không có anh chị em làm bạn, chỉ có Gia Lập. Anh cùng cô trưởng thành, cùng cô vui vẻ, cùng cô khổ sở. Có anh tại bên người, cô sẽ cảm thấy an tâm. Khi nào thì thích anh, chính cô cũng không biết. Đáng sợ không phải là cô thích anh, mà là khi cô càng ngày càng phát hiện ra mình thích anh nhiều hơn, thì lại không được anh đáp lại. Khi bắt đầu trở nên có lòng tham, là thời điểm mà Trình mẹ cùng mẹ già của cô đưa ra ý kiến cho bọn họ đính hôn. Khi đó cô thầm nghĩ muốn trêu đùa anh một chút, cuối cùng lại phát hiện ra chính mình quả thật nảy sinh ra ý tưởng muốn sống cả đời cùng anh. Nhưng mà thái độ của Gia Lập làm cho cô vô cùng mất mát, anh không muốn lấy cô, anh bảo cô nghiêm chỉnh mà nghĩ đến chuyện kết hôn. Cô nghe lời anh thử kết giao bạn trai, nhưng anh tự nhiên lại chuyển ra ngoài. Mỗi một lần cô thử, đổi lấy cũng là anh không dấu vết lui về phía sau. Cô tiến, anh liền lui, mà cô lui, anh đứng tại chỗ. Nghĩ nghĩ, cô liền ngồi trên mặt đất, nhặt nhánh cây ở bên, trên mặt đất viết viết tên của Gia Lập, sau đó vòng hình trái tim, lại vẽ một mũi tên chỉ hướng bên cạnh, viết trên mặt đất ba chữ “Quân mặt than”, si ngốc cười rộ lên, cười cười, trong mắt nhòe nước mắt như sương mù. Bỗng nhiên Cố mẹ ở phía sau kêu cô, cô cả kinh, nhanh chóng dùng chân xóa hình vẽ trên mặt đất, xoay người hỏi: “Làm sao ạ?” “Cái gì làm sao làm sao, lại đây, chào hỏi Trình mẹ của con, chúc mừng năm mới đi.” Cố mẹ giơ giơ di động trong tay lên. “Dạ.” Xuân Hỉ chạy tới, trong lòng lo sợ bất an, sẽ nghe thấy thanh âm của Gia Lập sao? “Trình mẹ, Chúc mừng năm mới ạ!” Xuân Hỉ cố làm cho giọng nói của mình nghe vui vẻ một chút. Nhưng mà….. “Xuân Hỉ, là anh.” Thanh âm thuần hậu của Gia Lập nháy mắt tiến vào tai Xuân Hỉ, làm cho lòng cô bỗng nhiên rung động, tim đập cũng nhanh hơn. “A, Gia Lập a.” Xuân Hỉ ngơ ngác đáp lời. “Có tốt không?” “Ưh…” Cô khẩn trương cầm điện thoại, đã lâu không nghe được giọng nói của anh, mới biết được thì ra chính mình lại nhớ anh như thế, hơn mười ngày thành quả nỗ lực làm phai nhạt của cô thoáng chốc sụp đổ, mũi chút xót, nhìn anh họ và chị họ đang tranh giành, hỏi: “Anh thế nào? A… Còn có Trình mẹ Trình ba nữa.” Gia Lập dừng một chút: “Đều tốt.” Nhất thời im lặng, bọn họ khi nào thì lại không có lời gì để nói? “Em có phải không mang theo di động hay không?” Gia Lập đánh vỡ yên lặng. “Vâng, lúc đi đã quên .” Xuân Hỉ nói dối. Ngày cô đi, Gia Lập gọi vài lần đều là thông báo tắt máy, mới đầu anh nghĩ đến cô ở trên đường ra chuyện gì, cả một ngày đều nôn nóng bất an, nghe được Trình mẹ nói cả nhà Xuân Hỉ đã đến an toàn, anh mới yên lòng. “A, tuyết rơi!” Xuân Hỉ vui mừng nhìn ngoài cửa sổ, nhịn không được ra ngoài sân, đưa tay chạm đến những bông tuyết đang rơi xuống. Gia Lập không nói lời nào, nghe tiếng cười của Xuân Hỉ ở điện thoại bên kia vui sướng, không tự giác khóe môi gợi lên nụ cười. Thật lâu sau, anh mới nói: “Chơi đã rồi thì vào trong phòng đi, cẩn thận đông lạnh lại bị cảm.” Xuân Hỉ thè lưỡi, anh làm sao mà biết đựơc cô đang làm cái gì. Trong điện thoại tạp âm nhỏ đi, mơ hồ truyền đến tiếng tivi làm cho Gia Lập biết được cô đã trở về phòng . “Khi nào thì trở về?” Anh hỏi. Xuân Hỉ ngẩn ra, nói: “Quá năm…” Cô còn chưa nói xong, bên kia của Gia Lập liền có tiếng ai đó cắt ngang lời cô, giọng nói to của Trình mẹ, gắt cổ họng kêu lên: “Xuân Hỉ a, nói cái gì với Gia Lập của chúng ta lâu như vậy, có nhớ đến Trình mẹ không? Xuân Hỉ xấu hổ, kiên trì cười nói: “Đương nhiên nhớ ạ!” … Cùng chúc mừng năm mới tới Trình mẹ Trình ba, sau điện thoại đã bị cắt đứt . “Đi, chúng ta leo núi đi!” Chị họ lại đây kêu cô. “Đi leo núi sao? Buổi tối trời lạnh như này đi cái gì chứ!” Xuân Hỉ khó chịu nói, vừa rồi còn chưa có nói xong với Gia Lập! Chị họ khóe mắt run rẩy, nhíu mày: “Thật tốt, Cố Xuân Hỉ, dám đối với chị lớn tiếng? Không đi, tự mình đứng đấy, chị đi cùng anh họ, uổng phí!” Xuân Hỉ “Xì” một tiếng, theo sau hô: “Ai a! Chờ em một chút!” Ba người mỗi người đều cầm đèn pin, đi đến ngọn núi duy nhất trong thôn trấn. Nói là núi, thực ra cũng chỉ là một ngọn núi nhỏ cao hai trăm mét, đường núi đều được san bằng, theo bậc thang đi có thể lập tức lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi có chòi nghỉ mát, còn có thể để cho cụ già trẻ nhỏ tập thể dục. Đương nhiên, cái này là sau này mới có, lúc Xuân Hỉ còn nhỏ, ngọn núi này vẫn còn hoang vu, cô thích nhất cùng anh chị tìm đường nhỏ uốn lượn gập ghềnh đi lên trên. Trước kia cảm thấy núi này thật hùng vĩ, đồ sộ, nay từ từ nhắm hai mắt cũng có thể nhìn thấy ngọn núi nhỏ này. Đến đỉnh núi, cảnh tượng mọi nhà trong thôn trấn đèn đuốc rực sáng nhìn không sót một cái gì, thu hết trong đáy mắt. Các nhà đều có đèn lồng màu đỏ treo cao, pháo hoa bắn ra thành những đốm sáng nhỏ, những ánh đèn đang dần tắt. Tuyết vẫn đang rơi, làm cho thị trấn nhỏ này càng thêm xinh đẹp, bông tuyết dừng ở trên cỏ khô héo, chậm rãi kết thành một màu trắng nhợt nhạt. Xuân Hỉ đang ở bên trong cảnh này, tâm tình chợt rộng mở thoải mái. “Năm 2011! Tôi muốn gả cho kẻ có tiền!” Chị họ đứng đấy hô to, sau đó nói với anh họ: “Đến anh, nguyện vọng năm mới.” Anh họ ngăn cổ họng hô: “Bà xã! Sinh cho anh một đứa con trai mập mạp khoẻ mạnh!” “Đến em.” Anh họ nói với Xuân Hỉ. Xuân Hỉ cười hắc hắc, kêu: “Trình Gia Lập cái người đại phôi đản này! Chúc anh sẽ lấy lão bà xấu nhất giới!” “Ai là Trình Gia Lập?” Anh họ chị họ trăm miệng một lời. Xuân Hỉ cười lạnh một tiếng: “Tiểu yêu tinh hại người!” “Phốc…” ……. Ngày mười tám tháng hai, Xuân Hỉ chảy nước mắt nói lời từ biệt với bà nội, quay người lại, đi đến nhà ga đã vui vẻ ra mặt, Cố ba thở dài, mắng cô không lương tâm. Lúc đi là Gia Lập đưa, lúc trở về đương nhiên cũng là Gia Lập tới đón. Rất xa, Xuân Hỉ liền vẫy tay với Gia Lập, sợ anh không nhìn thấy cô. Gia Lập vừa thấy cô liền cười nói: “Hình như béo lên.” Xuân Hỉ bĩu môi: “Anh không nói được câu nào dễ nghe cả!” “Cả ngày ăn ngủ ngủ ăn, không có việc gì liền cùng mấy đứa nhỏ choai choai chơi đùa, có thể không béo sao! Nghỉ đông của con dừng ở đây, ngày mai liền đi tìm việc cho mẹ!” Cố mẹ nói. Xuân Hỉ thè lưỡi, cười đem hành lý đưa cho Gia Lập, nghênh ngang đi tới chỗ dừng xe. Vừa lên xe, Xuân Hỉ liền nhìn thấy trên ghế phụ có một túi quà tặng, cô đem quà tặng để sang một bên, sau đó ngồi xuống. nh mắt Gia Lập xẹt qua tay cô, thản nhiên nói: “Cho em.” “?” Xuân Hỉ ngây ngẩn cả người. Gia Lập chỉ chỉ túi quà, “Quà năm mới.” Xuân Hỉ vui sướng mở ra, bên trong là một con gấu Teddy, là gấu Teddy số lượng có hạn mà cô trước kia vẫn rất muốn, phòng của cô đủ các loại kiểu dáng gấu Teddy, đều là Gia Lập đưa, có thể đưa ra triển lãm . Cô hôn lên người con gấu, vui rạo rực nói: “Cám ơn Gia Lập ca ca!” Gia Lập cười cười, anh có chút không thích cách xưng hô “Gia Lập ca ca” này. “Em chưa chuẩn bị quà cho anh, hay là buổi tối em mời anh đi ăn cơm nhé.” Xuân Hỉ nói. “Được” Xuân Hỉ nghĩ nghĩ, còn nói: “Lại gọi thêm Điền Nghiên đi, em đã lâu không gặp cô ấy, cô ấy khẳng định muốn nổi bão!” “Vậy anh sẽ không đi.” Xuân Hỉ không nói gì, Gia Lập khi nào thì biến thành nhỏ mọn như vậy nha? “Được rồi, được rồi, chỉ mời một mình anh!” Buổi tối, Xuân Hỉ bị Gia Lập đưa đến nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố B, đương nhiên, cũng là rất đắt. Gia Lập lựa chọn tiệc buffe theo kiểu dáng Tây Âu tương đối tiện nghi một chút, tiền nào đồ nấy, đều là đồ ăn rất quý giá. Xuân Hỉ nghiến răng nghiến lợi, biết rõ cô hiện tại là không việc làm, còn để cho cô mời đồ ăn đắt tiền như vậy! “Đừng nhìn anh như vậy, em không phải muốn tới nơi này lâu rồi sao.” Gia Lập nhìn cô trừng mắt với mình, nhịn không được cười rộ lên. “Em tự mình trả tiền thì sẽ không nghĩ đến nơi này! Anh cố ý đi!” Xuân Hỉ oán hận nói. “Đã đến rồi thì ăn đi, ăn nhiều một chút.” Xuân Hỉ sẽ không để thiệt thòi, mỗi lần cô ăn tiệc đứng, không ăn đến nỗi không đi được là tuyệt đối sẽ không chạy lấy người! Cô cầm một đĩa đồ ăn, lại rót cốc bia Đan Mạch, cái miệng nhỏ nhấm nháp, bắt đầu ăn đặc sản. Gia Lập vừa ăn vừa nhìn cô, thỉnh thoảng lấy khăn lau cho cô. Ăn được một nửa, bên cạnh có một người, hô câu: “Sư huynh!” Gia Lập không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn Xuân Hỉ, ngược lại Xuân Hỉ sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiền Vi San, miễn cưỡng cười cười: “Bác sĩ Tiền, thực trùng hợp nha.” Gia Lập lúc này mới chú ý tới Tiền Vi San, cười cười với cô ta. Tiền Vi San bỗng nhiên cảm thấy hai người trước mặt thật chói mắt, đâm vào tim cô thật đau. Cơm nước xong, lúc Xuân Hỉ đi toilet lại đụng phải Tiền Vi San. Tiền Vi San vừa rửa tay vừa nhìn Xuân Hỉ trong gương, nói: “Con người sư huynh thật sự không tồi, đúng không?” Xuân Hỉ gật gật đầu. “Nhà của tôi bị trộm vào, may mắn sư huynh đã thu lưu tôi để cho tôi ở nhà trọ của anh… Cô đã quen thuộc với anh ấy, hẳn là thực sự hiểu biết về anh ấy, cô cảm thấy anh ấy có thích tôi hay không?” Tiền Vi San xoa xoa tay, xoay người nhìn vào ánh mắt của cô. Xuân Hỉ ngẩn ra, cười cười: “Anh ấy có thích cô hay không tôi cũng không biết, nhưng mà cô cố ý nói với tôi những lời này đừng có tưởng rằng tôi không biết có ý gì. Cô yêu thế nào là chuyện của cô, không quan hệ với tôi, tôi cũng không cần trả lời!” “Cũng là cô cảm thấy anh ấy thích cô?” Tiền Vi San không để ý tới Xuân Hỉ, vẫn cố gắng nói mục đích của bản thân. “Tiền tiểu thư, cô có bạn trai chưa?” Xuân Hỉ hỏi chuyện không đâu. Tiền Vi San sửng sốt một chút nói: “Không có, thì sao?” “Vậy cô thích Gia Lập sao?” Tiền Vi San cười cười, “Làm gì? Cô sợ hãi ?” Xuân Hỉ lắc đầu, mỉm cười, “Cô đến tuổi này mà chưa yêu đương, chỉ có hai loại tình huống, thứ nhất là cô hận đời, nhìn người đàn ông nào cũng không vừa mắt. Thứ hai chính là… Cô biến thái, nam nhân đều cảm thấy cô chướng mắt!” Tiền Vi San biến sắc, hừ lạnh một tiếng xoay người bước đi. Xuân Hỉ cười ha ha, Cố Xuân Hỉ cô tuy rằng ngốc, nhưng còn không đến mức để người khác coi mình như không khí, cứ thoải mái xả giận nha. Trở lại chỗ dùng cơm, Gia Lập đưa túi cho cô: “Đi thôi.” “Còn chưa có thanh toán!” Xuân Hỉ nói xong mới cảm thấy không thích hợp, vừa mừng vừa sợ, “Anh có phải đã thanh toán rồi đúng không?” Gia Lập buồn cười nói: “Bằng không thì sao? Thật sự nghĩ là em sẽ mời anh sao?” Nói như vậy, là Gia Lập cố ý mang cô đến đây để ăn cơm? “Gia Lập, anh thật tốt! Em rất thích anh!” Xuân Hỉ ôm cánh tay của anh, cười rộ lên. Gia Lập cứng đờ, nhìn ánh mắt của cô có chút mất tự nhiên. Xuân Hỉ bỗng nhiên ý thức được chính mình nói lỡ lời, buông anh ra, dùng sức xua tay: “Không đúng không đúng! Em không có có ý kia. Em muốn nói, em…em thật cao hứng khi anh mời em… Em không thích anh a! Anh đừng hiểu lầm, em không phải ý kia! Em thực sự không thích anh, em làm sao có thể thích anh chứ? Em cũng chỉ là em gái thích anh trai…” Cô càng nói càng chột dạ, cái gọi là nói nhiều nhất định lỗi thì ra là có đạo lý nha! Nhưng mà ai ngờ Gia Lập lại tức giận, mặt xám như tro, quăng lại một câu: “Cố Xuân Hỉ, thật sự tốt!” Liền nghênh ngang mà đi. Xuân Hỉ buồn bực, cô có nói câu nào sai chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT