Xuân Hỉ nuốt nuốt nước miếng, rất không cốt khí hắc hắc ngây ngô cười: “ Sao anh lại quay trở lại? Cái kia là mua cho em?”
Gia Lập nhìn cô một cái: “Ăn xong rồi lại làm.”
Xuân Hỉ thè lưỡi, chân chó chạy tới, vừa cắn hamburger vừa vuốt mông ngựa (nịnh nọt): “Gia Lập, anh thật sự là người tốt bụng nha, biết em sắp chết đói, đúng lúc mang đồ ăn đến cho em. Ai ai, sao anh lại không ăn? Anh….anh phải đi về?”
“Lúc ăn cơm không nên nói chuyện.” Gia Lập mở ra một gói to khác lấy hộp thức ăn ra.
Một lát sau, Gia Lập cơm nước xong xuôi đi ra ngoài vứt bỏ hộp thức ăn lúc quay về, thì Xuân Hỉ cũng ăn xong rồi. Cô lau miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh phải đi về ?”
“Em rất muốn anh đi về?”
Xuân Hỉ dùng sức xua tay: “Làm sao có thể chứ? Em ước gì anh có thể giúp em!”
Gia Lập nửa cười nửa không, cười như thế làm cho Xuân Hỉ sau lưng lạnh toát, cô cười ngây ngô hai tiếng: “Anh cứ tự tiện, không cần phải xen vào việc của em! Ha ha ha ha.”
Xuân Hỉ trở lại trước máy tính lách cách đánh chữ, thỉnh thoảng còn liếc anh vài lần, thấy anh đang cầm báo đọc rất chăm chú, trong lòng cũng an tâm. Có Gia Lập tại bên người, giống như chuyện gì xấu cũng đều thành tốt.
Qua một giờ, Xuân Hỉ bắt đầu ngủ gật .
Cô gái này từ nhỏ chính là, ăn cơm tối xong chỉ cần ghé vào bàn học cũng có thể ngủ, nhìn chằm chằm một tư thế này cô rất dễ dàng mệt mỏi, đầu óc bắt đầu mơ hồ. Thời gian trước đây lúc cùng Gia Lập học bài, mới hơn tám giờ, cô liền chịu không nổi bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Gia Lập bình thường đều gõ đầu để cho cô tỉnh, lôi cô đến ban công để cho cô nhảy dây, nhảy đến khi tỉnh mới thôi, bởi vậy Xuân Hỉ có thời gian rất dài vô cùng ghét nhảy dây, nhưng mà mỗi lần học thể dục môn thi nhảy dây ở trường, cô lại luôn đứng thứ nhất.
Xuân Hỉ xoa xoa mặt, trừng mắt nhìn lại trừng mắt nhìn, tranh thủ làm cho mình thanh tỉnh một chút. Ước chừng còn lại một nửa tư liệu chưa sắp xếp lại, chiếu theo tốc độ này của cô, không đến hơn mười giờ khẳng định không làm xong.
“Xuân Hỉ.” Gia Lập bỗng nhiên gọi cô.
“Vâng?” Xuân Hỉ ngẩng đầu.
“Lại đây.”
“Làm sao? Em còn nhiều việc chưa làm xong, có cái gì anh nói nhanh lên.” Xuân Hỉ cúi đầu đánh chữ, ngón tay đưa ra tìm vị trí vừa rồi bị cắt ngang.
“Đừng đánh, với tình trạng này của em có đánh nữa cũng sai. Lại đây ngủ một lát.” Gia Lập đứng lên nói.
“Anh có biết em nếu ngủ thì sẽ không thể tỉnh, còn dám để cho em ngủ, ngày mai nếu không giao được em sẽ bị mắng!” Xuân Hỉ cũng không ngẩng đầu lên.
Gia Lập đi đến bên cạnh cô, kéo cô từ chỗ ngồi đứng dậy: “Đi ngủ một lát, cam đoan ngày mai em sẽ nộp báo cáo kết qủa công tác đúng hạn.”
Xuân Hỉ lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười tủm tỉm vỗ tay một cái: “Anh muốn giúp em?”
Gia Lập không nói lời nào.
Xuân Hỉ ôm cánh tay của anh, lấy lòng nói: “Anh Gia Lập chính là tốt nhất!”
Gia Lập mím môi, bộ dáng nhịn xuống không cười, nhưng mà mắt của anh lại cong lên, đôi mắt đen như thạch đá lấp lánh rực rỡ.
Xuân Hỉ nằm bò trên bàn ngủ say sưa, Gia Lập hết sức chăm chú nhìn máy tính. Cửa sổ lộ ra một khe hở, có gió lạnh nhè nhẹ thổi vào. Xuân Hỉ chôn đầu hơi hơi giật mình, trong miệng lầu bầu hai câu.
Gia Lập đứng lên nhẹ nhàng đóng cửa sổ, lại tắt đèn trong văn phòng, chỉ chừa đèn bàn của bàn làm việc. Sau đó cởi áo khoác lên trên người Xuân Hỉ, giúp cô vén lại tóc lộn xộn.
Ước chừng hơn 9 giờ rưỡi, Gia Lập đã làm xong tất cả công việc còn lại của cô. Anh tắt máy tính, hơi sắp xếp lại, sau đó lẳng lặng nhìn Xuân Hỉ ngủ say.
Xuân Hỉ một cánh tay vắt ngang ở trên bàn, nửa khuôn mặt đặt ở trên cánh tay, miệng mở ra, nước miếng theo khóe miệng chảy ra. Mày nhíu lại, thỉnh thoảng còn giật giật môi.
Gia Lập rút tờ giấy ăn cúi người lau nước miếng trong cô, nhẹ giọng hô nhỏ: “Xuân Hỉ?”
Xuân Hỉ không hề phản ứng, vẫn như cũ thoải mái ngủ, một vài sợi tóc bỗng nhiên rơi xuống, rơi lên chóp mũi của cô.
Gia Lập vươn tay dùng đầu ngón tay hơi hơi khều, đem sợi tóc mềm mại vén ở sau tai của cô, ngón tay ấm nóng xẹt qua làn da bóng loáng của cô. Anh thở dài, đem quần áo trên người cô chỉnh lại, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa một cánh tay ra, ngửa đầu cô lên đem dán lên trước ngực của anh.
Xuân Hỉ kỳ thật rất nhẹ, thân thể mềm mại, ôm lấy vô cùng thoải mái. Cô ở trong lòng anh vẫn không nhúc nhích, so với lần trước say rượu ở hôn lễ, lúc này hiển nhiên an ổn hơn nhiều.
Gia Lập ôm cô, bước chân vững vàng đi từ văn phòng ra thang máy. Người lao công đang đứng ở đấy, thấy bọn họ đến, chỉ chỉ bảng hướng dẫn màu vàng trước thang máy, nhỏ giọng nói: “Công nhân đang tu sửa, cậu đi cầu thang đi.”
Người lao công tiến lên giúp Gia Lập mở cửa lối thoát hiểm, Gia Lập gật đầu nói cảm ơn. Khi cửa đóng lại, đèn cảm ứng ở cầu thang liền sáng, lông mi Xuân Hỉ hơi hơi giật giật.
Gia Lập cúi đầu nhìn cô một cái, mím môi cười cười, ôm cô xuống cầu thang. Ước chừng xuống khoảng ba tầng, thời điểm quẹo vào, Gia Lập bỗng nhiên giả vờ một chút, thân mình nghiêng về phía trước, mắt thấy Xuân Hỉ sắp ngã xuống.
Ai ngờ Xuân Hỉ lập tức kêu lên, đưa tay ôm lấy cổ của anh chui sâu vào trong lòng anh: “A! Cứu mạng!”
Cô gắt gao từ từ mở hai mắt, trên người cũng không có cảm giác đau đớn, mới đem đầu nâng lên, nhìn thấy Gia Lập trừng mắt nhìn.
Gia Lập hứng thú nhìn cô, khóe môi gợi lên độ cong nhẹ, bộ dáng cười như không cười.
Xuân Hỉ thở phì phì giơ nắm đấm lên: “Anh cố ý! Biết em đã tỉnh còn dọa em!”
“Tỉnh thì tự mình xuống dưới đi.” Gia Lập buông cô xuống.
Xuân Hỉ xuy một tiếng, nhìn quần áo của Gia Lập mặc ở trên người mình, lắc lắc tay áo thật dài kia, nói: “Kỳ thật em vẫn đang ngủ, vừa mới tỉnh lại thôi!”
Cô nghiêng đầu nhìn Gia Lập, nhìn biểu tình “Ai tin” của Gia Lập, cô dậm chân: “Thật sự, vừa rồi lúc cô đấy mở cửa cho chúng ta thì em mới tỉnh!”
Gia Lập túm một cái tay áo trống rỗng của cô, “Đừng lộn xộn, nhìn đường, cẩn thận té xuống!”
Xuân Hỉ quay người ôm lấy cánh tay Gia Lập, cười nói: “Hắc hắc, như vậy khẳng định không ngã chết, anh sẽ làm đệm lưng cho em!”
Lúc bọn họ đến cửa nhà, Xuân Hỉ đột nhiên hỏi: “Cuối tuần, có phải có hoạt động hay không ?”
Gia Lập gật đầu.
“Anh đi không?”
“Em đi không?”
Hai người trăm miệng một lời.
“Anh đi thì em đi!” Xuân Hỉ nói.
Cuối tuần, phòng được chia làm hai nhóm tham gia hoạt động lên núi. Nhóm đầu tiên vào thứ Bảy, nhóm thứ hai vào Chủ nhật. Nhân viên văn phòng bởi vì cuối tuần vốn để nghỉ ngơi, cho nên có thể tùy tiện lựa chọn một ngày tham gia. Xuân Hỉ cùng Dương Diệu lựa chọn ngày thứ Bảy cùng Gia Lập, và Tiếu Hàm.
Xuân Hỉ cũng không nghĩ tới là, Tiền Vi San vốn bị an bài tham gia vào Chủ nhật nhưng lại cùng người khác thay đổi, tham gia vào thứ Bảy .
Đoàn người chậm rãi tập hợp dưới chân núi, sau đó kết thành đoàn bắt đầu đi lên trên núi. Đội trưởng xung phong, vừa kêu vừa đi: “Mọi người tốt nhất đi cùng nhau, trăm ngàn lần không cần lạc đàn, ít nhất cũng phải hai người cùng nhau. Giữa trưa đến đỉnh núi chúng ta bắt đầu đốt nướng, giữ lại giọng nha!”
Mọi người hoan hô một trận, vô cùng náo nhiệt đi lên trên núi.
Xuân Hỉ cùng Gia Lập một tổ, Tiếu Hàm cùng Dương diệu một tổ. Đi trong chốc lát, Tiền Vi San liền đuổi theo.
“Sư huynh, về giải phẫu bắc cầu tim em có chút không rõ muốn hỏi anh một câu.” Tiền Vi San cười nói.
“Uh, em nói đi.”
Xuân Hỉ nhìn hai người kia nói chuyện gì đó cô nghe không hiểu, nhất thời cảm thấy mình bị xa lánh. Trong đầu hiện lên một câu Điền Nghiên đã từng nói với cô: vợ chồng không phải là không thể tan vỡ, chỉ là tiểu tam không cố gắng mà thôi.
Xuân Hỉ oán hận nghĩ, Tiền Vi San kia chính là Tiểu tam, mà còn là tiểu tam rất cố gắng.
Cô khẽ cắn môi, huých chạm vào Gia Lập: “Em khát, em muốn uống nước!”
Gia Lập lấy bình nước khoáng trong ba lô đưa ra, lại cùng Tiền Vi San tiếp tục nói chuyện.
Xuân Hỉ ồn ào: “Em muốn uống đồ uống, không muốn uống nước lọc!”
Gia Lập quay đầu: “Đồ uống càng uống càng khát, hơn nữa không khỏe mạnh. Không muốn uống liền đưa cho anh.”
Xuân Hỉ bĩu bĩu môi, uống mấy ngụm nước to.
Qua một lát, cô lại bắt đầu ồn ào: “Em đói, em muốn ăn gì đó!”
Gia Lập lấy bánh trong ba lô đưa cho cô, Xuân Hỉ ha ha cười hai tiếng, cô chỉ là tuỳ tiện nói như vậy, không nghĩ tới anh lại có, lách cách ăn giống như con mèo.
Chưa đến một giờ, hai chân Xuân Hỉ đã bắt đầu như nhũn ra, thở hồng hộc. Nhưng mà Gia Lập cùng Tiền Vi San vẫn đang thảo luận về giải phẫu tim bắc cầu kia, vừa leo núi còn có thể vừa nói chuyện, lượng hô hấp cũng không phải là tốt bình thường nhé.
Xuân Hỉ kéo kéo quần áo Gia Lập: “Gia Lập, em mệt mỏi.”
Gia Lập quay đầu, “Em không thể để yên được sao? Quấy rầy người khác nói chuyện có phải rất thú vị hay không?”
Xuân Hỉ cắn cắn môi, không nói lời nào. Khát là giả, đói cũng là giả, nhưng mà lúc này cô thật sự mệt mỏi. Quả nhiên không thể làm đứa nhỏ chăn dê!
Đi trong chốc lát, Xuân Hỉ thật sự mệt mỏi, dần dần rơi xuống một mình, bị Gia Lập đá ở sau người. Tiền Vi San thoáng quay đầu nhìn cô một cái, trong mắt lóe đắc ý, cô xuy một tiếng: “Chết mà không biết xấu hổ! Đồ vô liêm sỉ!”
Xuân Hỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, gia nhập tổ cùng Dương Diệu với Tiếu Hàm.
Dương Diệu cười rộ lên: “Không được? Lúc này mới đi giữa sườn núi, cô thật vô dụng a! Cô nhìn Tiền Vi San người ta kìa, mày cũng không nhăn một chút, đi bao lâu đã nói bao lâu, nước cũng chưa uống một ngụm.”
“Sớm biết thế này đã không đi.” Xuân Hỉ hối hận vô cùng, không đi leo núi cô còn có thể đến nhà trọ của Gia Lập cùng anh xem phim gì đó, lúc này ngược lại, để cho hồ ly kia chiếm tiện nghi, quả thực chính là chịu tội!
Tiếu Hàm ở một bên nói: “Cũng không thể nói như vậy, cô ta có cách của cô ta, chúng ta có chiêu của chúng ta! Xuân Hỉ, nghe anh, anh hôm nay để cho tiểu hồ ly tinh thấy được tầm quan trọng của em đối với Gia Lập.”
Xuân Hỉ liếc mắt: “Phương pháp thiu thối gì? Nói ra nghe một chút để cho bọn em khinh bỉ!”
“Có phải phương pháp thiu thối hay không đến lúc đó sẽ thấy, đây là bí mật, đương sự không thể biết.” Tiếu Hàm thần bí cười cười, kéo Dương Diệu sang một bên kề tai nói nhỏ.
Giữa trưa hơn mười một giờ, toàn bộ đội ngũ đến đỉnh núi, một người cũng không thiếu. Gia Lập quay đầu tìm kiếm Xuân Hỉ, phát hiện cô cùng Tiếu Hàm ngồi một chỗ.
Anh đi qua lôi Tiếu Hàm lại đây: “Đừng lắm lời như con gái, nhanh chút lại đây nhóm lửa.”
Tiếu Hàm đổ than đá đen tuyền kia, mặt nhăn nghiêm mặt nói với Gia Lập: “Lúc xuống núi chăm sóc thật tốt Tiền Vi San của cậu, mình tới chiếu cố Xuân Hỉ.”
Gia Lập nhìn anh ta không nói chuyện.
“Xem bộ dạng không vui của cậu kìa, thật muốn lau cái bản mặt than của cậu! Lúc lên núi Xuân Hỉ mệt thành như vậy cậu có chăm sóc không? Chỉ biết đến gần mỹ nữ. Cậu bỏ được nhưng mình thì luyến tiếc!”
Gia Lập quay đầu nhìn nhìn Xuân Hỉ, Xuân Hỉ vừa vặn nhìn hai người bọn họ, sau sau đó cười với Tiếu Hàm.
Gia Lập bỏ qua cái xẻng trên tay, hừ lạnh một câu: “Tùy cậu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT